Diệp Y Y đi đến Hàn gia bằng xe riêng. Cơn tức giận đều hiện rõ trên gương mặt của Diệp Y Y, trên tay vẫn còn cầm lá thư.
Bước vào trong nhà, không khí âm u bao chìm xung quanh. Không hề thấy một bóng người nào, căn nhà thì lại không mở đèn.
"HÀN TRẠCH MINH, ANH MAU RA ĐÂY CHO TÔI!!"
Tiếng hét cùng với sự giận dữ vang dội khắp nhà. Quản gia từ trong căn phòng nào đó bước ra. Ông khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Y Y.
"Hàn Trạch Minh đâu?"
"Diệp tiểu thư, cô đến có việc gì quan trọng không? Bởi vì hện tại cậu chủ không muốn gặp ai cả. Tối hôm qua, không biết đã xảy ra chuyện gì mà vừa về đến nhà, cậu chủ đã đuổi hết tất cả người hầu, bây giờ chỉ còn mình tôi."
"Hừ... Cái con người đó... Thật là hết thuốc chữa rồi... HÀN TRẠCH MINH, NẾU ANH KHÔNG RA NGOÀI THÌ ĐỪNG TRÁCH TÔI..."
"Diệp tiểu thư à, cô đừng hét nữa, hiện tại cậu chủ cần yên tĩnh một mình."
"Muốn yên tĩnh? Giết người xong rồi lại cần yên tĩnh à?"
"Cô đang làm cái quái gì trong nhà tôi vậy? Cứ la hét om sòm vậy thì ai mà chịu cho nỗi."
Hàn Trạch Minh bước ra khỏi phòng. Ánh mắt của Diệp Y Y vẫn không rời khỏi Hàn Trạch Minh khi Hàn Trạch Minh đi xuống cầu thang.
"Rốt cuộc cô muốn gì đây?"
"TÔI MUỐN GIẾT CHẾT ANH..."
Vừa nói, Diệp Y Y vừa để tay phía sau lưng bà rút ra một khẩu súng. Cây súng chĩa thẳng vào Hàn Trạch Minh và...
'*PẰNG*...'
Một viên đạn ngay lập tức bắn vào bã vai của Hàn Trạch Minh khiến Hàn Trạch Minh vô cùng đau đớn.
"Diệp Y Y, cô bị điên à?"
"Đúng, tôi bị điên thật rồi... Anh hại chị Bội Sam ra nông nỗi như vậy... vậy mà anh vẫn còn an nhàn như vậy sao?"
"Hôm qua tôi và Bội Sam đã nói ra những gì cần nói rồi. Tôi rời khỏi cô ấy là chỉ muốn cô ấy hạnh phúc bên gia đình thôi..."
"ANH IM ĐI!! Trước khi tôi giết chết anh, tôi phải cho anh xem thứ này... Để cho anh tự xem lại bản thân anh là con người bỉ ổi đến mức nào."
Diệp Y Y ném là thư bị dò nát vào người Hàn Trạch Minh. Hàn Trạch Minh bình tĩnh đọc từng câu từng chữ trong đó, tay Hàn Trạch Minh bắt đầu run rẩy, mở to mắt mà nhìn Diệp Y Y.
"Bội Sam... Cô ấy đâu rồi? Tôi muốn gặp cô ấy..."
"Gặp ư? Tôi e là anh không còn cơ hội nữa rồi... CHỊ BỘI SAM CHẾT RỒI... CHỊ ẤY ĐÃ RA ĐI NGAY TRONG ĐÊM HÔM QUA... Vậy mà, chúng tôi lại để chị Bội Sam chết đi trong sự cô đơn, lạnh lẽo như vậy... CHÍNH ANH ĐÃ GIẾT CHỊ ẤY..."
"Không... Cô nói dối... Hôm qua tôi vẫn còn thấy Bội Sam khỏe mạnh cơ mà..."
"Chị Bội Sam chỉ có một nguyện vọng duy nhất là muốn gặp anh khi trút hơi thở cuối cùng. Vậy mà anh lại bỏ đi mà không hề suy nghĩ đến cảm giác của chị ấy."
"Tôi không hề biết rằng điều đó lại ảnh hưởng mạnh đến Bội Sam như vậy... Làm ơn, hãy để tôi gặp Bội Sam đi..."
Hàn Trạch Minh vừa nói, vừa chạy đến quỳ xuống cầu xin Diệp Y Y nhưng lại bị Diệp Y Y hất ra.
"Quá trễ rồi... Anh không có quyền gì để gặp chị ấy cả..."
"Y Y à, tôi xin cô... Tôi muốn gặp cô ấy..."
Cổ họng bắt đầu ứ nghẹn lại, Hàn Trạch Minh chỉ biết van xin trong vô vọng.
"Hôm nay tôi đến đây là phải cho anh nếm được mùi của sự đau khổ. Hàn Trạch Minh, việc anh tồn tại trên cõi đời này chỉ toàn là làm đau khổ người khác thôi. Anh không xứng đáng để được sống tiếp nữa."
Ý chí muốn giết chết Hàn Trạch Minh đã lên đến đỉnh điểm. Diệp Y Y bắt đầu cầm cây súng chĩa thẳng vào đầu của Hàn Trạch Minh, chuẩn bị bóp còi và...
'*PẰNG*...'