“Này , Nam Cung Ảnh , anh làm trứng chiên mà bên trong còn vỏ trứng ! Muốn đâm chết tôi à?” Nhan Mạt hàn nhổ một bải nước bọt bên trong có vài miếng vỏ trứng , liếc một cái đối diện chế giễu người đàn ông
“Ôi trời ơi ! Cái này là gà xé cay sao? Còn bao nhiêu là đinh sắt?” Nhìn từng khối thịt gà , Nhan Mạt Hàn rất bất đắc dĩ lắc đầu một cái , xem ra không chịu nổi “người đàn ông của gia đình” này rồi
“Oh , my lady gaga , xem một chút cái này của anh làm này” Nhấc lên một cây rau cải còn xanh mơn mởn , vừa bỏ vào nồi liền lấy ra
“Này , anh cố ý à...” Rốt cuộc Nhan Mạt hàn chịu không được bĩu môi , đem chiếc đũa”pằng” đặt lên bàn
“NONONO , vị nữ sĩ này em sai lầm rồi , đây tất cả là bổn thiếu gia ta làm , lần đầu tiên làm đó , em còn ghét bỏ sao?” Nam cung Ảnh trợn to cặp mắt , thân thể chòm lên trước
“Thôi đi , anh mau trở về thành phố M đi , bớt ở chỗ này làm trễ nãi thời gian đi” Nhan Mạt Hàn cầm chén đũa lên bỏ đồ ăn vào thùng rắc , thật lãng phí nha ! Tiếp đó lấy hai gói mì ăn liền , quăng cho Nam Cung Ảnh một gói “ chỉ có cái này để ăn thôi”
--
“Tiểu tử chết toi , ngươi đến thành phố A làm gì?” Điện thoại bên kia , âm thanh của Âu Dương Dật răng rắc truyền đến , Nam Cung Ảnh mở chế độ loa ngoài để xa tầm của mình một chút
“Tôi đi tìm Nhan Mạt Hàn”
“Cái gì? Cô ấy đi đến thành phố A rồi sao?”
“Đúng vậy , đi thăm mẹ nuôi của cô ấy” Nam Cung Ảnh suy nghĩ một chút nói tiếp “ Ông nội đã biết chuyện của chúng tôi , kêu chúng tôi ly hôn”
“Ly hôn?” Âm thanh bên kia của Âu Dương Dật đề cao thêm tám lần , mà ngồi bên cạnh Doãn Thiệu Hàn lúc này thiếu chút nữa bị sặc champange
“ Khụ khụ khụ..” Liên tục ho vài tiếng , Doãn Thiệu Hàn nói” Này , Ảnh , cậu có phải hiểu rõ ràng”
“Đương nhiên có thể” Nam Cung Ảnh hướng điện thoại rống lên
“Vậy ccông việc thì sao?”
“Trì hoãn lại sau ba ngày , trễ nhất thì ngày mốt sẽ về”Nam Cung Ảnh rút ra một cây viết , không có việc gì , trong phòng tắm có tiếng nước truyền đến
“Well , Đại Tình Thánh của chúng ta , we wish you will have a good time~tút tút ..” Âu Dương Dật cùng Doãn Thiệu Hàn ôm bụng cười lăng lộn
“Này Này ! Shit” đầu dây bên kia truyền đến âm thanh , tiểu tử chết toi , lại thêm dầu thêm mở
Rốt cuộc hôm sau , Nhan MẠt Hàn bị Nam Cung Ảnh lôi vào xe khoá cửa lại , trực tiếp quay về thành phố M
Cũng may là Nhan Mạt Hàn đã kịp thời gian nói lời tạm biệt cùng mẹ Ngôn
Trên xe , quăng cho Nam Cung Ảnh một ánh mắt xem thường “ Cái này , anh bá đạo , anh thật đúng là cầm thú” trên xe cô ngồi ôm đầu gối , đánh đánh vào đầu gối...
“ Thì em cho là anh nên trở lại thành phố M , nên đi làm , nên về nhà , không cho phép nói đếnn chuyện ly hôn đấy .. Nếu anh cảm thấy không đúng thời điểm thì cả đời vĩnh viễn đừng mong rời xa”
“Tôi ...anh...tính cho tôi chết già à?” Nhan Mạt Hàn dậm dậm chân , nhưng trong lòng dường như đang bán đứng cô , nói cho cô biết , cô không muốn rời xa hắn , cô suy nghĩ cuộc sống này sẽ là mãi mãi
Nam Cung Ảnh khoé miệng nở nụ cười , tiểu nữ nhân , tôi bây giờ sẽ không thả em đi..
Có phải hay không đây chính là yêu? Thật không biết cảm giác này là gì...