“ Nè , không cho phép em kéo , cho em biết tôi không có mặc đồ” Nam Cung Ảnh ôm chăn trước ngực , buông tay ra “ Nếu như em nhìn cũng được , em biết anh sẽ rất chủ động lắm nha” Hắn híp mắt lại nhìn Mạt Hàn
“Làm ơn , anh bị bệnh à”Nhan Mạt Hàn nhìn nhìn , buông tay ra
“ Tôi đi mua trà sữa chân trau uống.. Hừ hừ” nói xong , từ trên giường đứng dậy mở tủ treo quần áo , lấy đồ thay
Cột tóc đuôi ngựa , Nhan Mạt hàn từ phòng rửa tay đi ra “ Này , Nam Cung đại tổng giám đốc , anh hãy mau trở về thành phố M đi , cẩn thận phụ tá của anh nhân viên nữa , coi chừng tất cả đều đình công đó”
“Cắt .. Làm sao có thể , em để anh ngủ thêm một chút , vì tìm em mà một đêm đã không ngủ rồi ! Lái xe sợ xảy ra tai nạn” Nam Cung Ảnh lộ ra nửa gương mặt , liếc nhìn Nhan Mạt Hàn , lật người lại dúi dúi đầu vào gối
Nhan Mạt Hàn khoa tay múa chân , đâm vào bóng lưng của Nam Cung Ảnh , lầm bầm nói” Đâm chết anh , đâm chết anh”
Nghĩ đến hành động tà ác hôm qua của hắn , cô mở miệng “ Này , nói cho anh biết , chuyện chúng ta ly hôn là sớm muộn”
Nam Cung Ảnh trợn mắt quay lại nói “ Em đừng bao giờ nghĩ đến điều đó” Sau đó quay trở lại
“ Hừ , anh là đại tổng giám đốc có nhiều tiền , rồi một ngày đối với tôi anh sẽ chán ghét” Nói xong , Mạt Hàn mở bước đi mua trà sữa
“Này , cái đó giúp anh mua một ly , à đúng rồi , không có tiền thì vào xe của anh mà lấy , trong xe có tiền , chìa khoá để trên bàn trà” Nói xong , hắn đắp mền lên đầu..
Nhan Mạt hàn phủi một cái , muốn uống cái gì không nói , cằn nhằn gì ~ mặt mũi còn không thấy đâu
Cầm chìa khoá xe trên tay , phát hiện bên cạnh bàn có lá thư , là mẹ Ngôn lưu lại , phía trên còn viết hai chữ Mạt Hàn , mở phong thư ra , bên trong hàng chữ rất chỉnh tề
[ Mạt Hàn , nghe Nam Cung Ảnh nói hai đứa giận nhau à , bác đi cùng với bạn , hai ngày sau sẽ về , Nam Cung Ảnh nói muốn cùng cháu nói chuyện . Thật ra , Nam Cung Ảnh rất quan tâm cháu , cháu hãy quý trọng nó . À đúng rồi , có gì thì gọi điện cho bác]
“Cái gì?!? Nam Cung Ảnh”
Nhan Mạt Hàn nắm lá thư hướng vào nhà trong , phát hiện tên đầu heo kia đã ngủ say , không đành lòng đánh thức , Nhan Mạt Hàn bĩu môi..
“Coi như số anh gặp may” Lẩm bẩm để lá thư xuống ra cửa
Thật không nghĩ buổi sáng không tốt tốt như vậy , trên tay Nhan Mạt hàn cầm tiền lẻ tâm tình thật tốt . Cảm giác , sáng sớm có một khúc nhạc đệm làm cho cô không thể rời khỏi Nam Cung Ảnh
Nhan Mạt Hàn ! Mày lại thương người rồi , không phải ai cũng thương được , hiểu không
TRong đầu , tự nhắc nhở mình cho đến khi ngu ngốc nói với chủ tiệm trà sữa” Làm phiền ở ly thứ hai cho thêm chút muối và hồ tiêu”
(JJ : chết Ảnh ca rồi haha)
Người chủ tiệm liếc nhìn Nhan Mạt Hàn hoảng hốt , cho cô là bị bệnh thần kinh , không dám nói thêm gì , lấy bình muối và hồ tiêu trong ngăn kéo ra , liền hướng đến ly trà sữa mà cho vào
--
“Phốc , khụ khụ , Nhan Mạt Hàn” Bên trong phòng khách truyền đến âm thanh hét to cùng sự nguyền rủa
Sau đó Nhan Mạt Hàn bị Nam Cung Ảnh nhìn bằng ánh mắt tràn đầy sát khí
“Không phải không phải , mùi vị của ly này sao lại kì lạ vậy , của tôi rất ngon nha”Nhan Mạt hàn hít uống một ngụm của cô , rồi lại uống một ngụm ly của Nam Cung Ảnh , thiếu chút nữa đã bị sặc chết
“Khụ , khụ khụ..” Hoàn toàn không nhớ lúc nãy đã nói gì với chủ tiệm
“Được ! Nhan Mạt Hàn , em thật tốt , tối nay anh sẽ nấu cơm”
Nói xong , Nam Cung Ảnh bỏ rơi áo khoác trên người xuống , đi chân không từ phòng bếp tức giận lấy tạp dề , chủ động mặc vào
“Vèo , người đàn ông của gia đình , ha ha ha” Nhan Mạt Hàn cười lăn lộn , vỗ bàn , cười đến mức đau bụng , một bên khoé miệng Nam Cung Ảnh run rẩy , run rẩy , thíu chút nữa là sùi bọt mép