Nóng.." Nhan Mạt Hàn có chút khó thở , lúc này Chu Tổng cũng đã tắm xong , khoác một cái khăn từ phòng tắm đi ra . Nhìn thấy mỹ nhân nằm trên giường , dược đã thấm vào , trong lòng rất vội rồi lại không . Nghĩ đến cứ từ từ chầm chậm mà hương thụ
"Ơ , mỹ nhân , có muốn hay không?" Cánh tay của Chu Tổng sờ gò má của Nhan Mạt Hàn một cách tỏm lợm. Nhan Mạt hàn hé mở cặp mắt , vẫn còn ý thức được , thấy gương mặt của Chu Tổng , sau một hồi liền thức tỉnh , cô đã bị hạ dược rồi
" A ... Đừng ! Bỏ tôi ra" Nhan Mạt Hàn khó chịu uốn éo người , không có khả năng khống chế , cảm thấy cái tay của Chu Tổng trong lòng nổi lên từng trận ghê tỏm
" Hà.. đừng giả vờ nữa" Chu Tổng nói xong , liền vươn tay muốn cởi bỏ y phục của Mạt Hàn
" Ghê tỏm... Ngươi... ngươi.. Dừng lại, đừng đụng vào tôi" Nhan Mạt Hàn cắn môi dưới , nổ lực để bản thân tự mình ý thức
Chu Tổng nở nụ cười ghê rợn , Nhan Mạt Hàn giơ chân lên , dùng hết ý thức và sức lực cuối để đá vào người Chu Tổng
Nhưng chân vừa giơ lên , đã bị Chu Tổng bắt lại
" Ha Ha , cũng biết được em sẽ phản khán ! Xem tôi như thế nào mà thu thập em" Chu Tổng hứng thú , lấy một sợi dây dưới sàn ra
" Khốn nạn , đồ cầm thu , chết cả nhà của ngươi ,cả nhà" Nhan Mạt Hàn gào thét , tứ chi vô lực mặc cho Chu TỔng đem lấy hai tay hai chân của cô cột vào bốn góc giường
" Xoẹt Xoẹt Xoẹt..." Mấy tiếng ngắn ngủn , y phục đã trở thành những mảnh vụng , người Nhan Mạt Hàn lỏa lồ làm cho Chu Tổng không ngừng nuốt nước miếng không kịp chờ đợi liền nhào đến
" A... khốn nạn , đồ khốn nạn , khốn nạn" Nhan Mạt Hàn hung hăng cắn môi dưới , đến khi môi đã chảy máu cô cũng không chịu nhã ra . Cô khóc , nhưng trong nháy máy cô lại gọi tên Nam Cung Ảnh
" Ảnh .. Cung Ảnh... Nam Cung Ảnh... cứu em.." Trên gương mặt cô , những giọt nước mắt không ngừng chảy làm cho lớp trang điểm lem hết . Giờ phút này cô tự như một kẻ tiểu nhân , mặc cho người khác định đoạt ... Y phục trên người , không còn lại bao nhiêu , chân tay lại không thể nhúc nhích , Lúc này cánh tay ghê tỏm của chu tổng đang ở trên hai quả đào của cô , chuẩn bị cởi áo ngực của cô ra , liền ở cửa có tiếng " rắc" truyền đến
Chu Tổng không phát hiện , một giây kế tiếp , liền bị một người nhéo lên
" Phanh" Một giây kế tiếp , Nam Cung Ảnh đấm vào mặt Chu Tổng , Chu Tổng liền ngã xuống..
" Mạt Hàn" Nam Cung Ảnh đến trước giường , cởi bỏ sợi dây đang trói tay chân của cô , nhìn gương mặt ửng hồng của cô và đôi môi đã bị cô cắn nát , hắn hiểu được cô bị hạ dược , thật bị hạ dược rồi ! Nam Cung Ảnh cởi áo khoác , khoác lên người Nhan Mạt Hàn
" Để cho tôi tới " Ngôn LẠc Thần đánh thêm mấy quyền vào người Chu Tổng , đứng lên muốn ôm lấy Nhan Mạt Hàn
" Không nên đụng vào cô ấy , cô ấy bị hạ dược rồi ! Nhớ , anh là anh trai của cô ấy , hai người không thể ở chung một chổ!" Lúc nào thì Nam Cung Ảnh đã biến thành người hẹp hòi như vậy? Chính hắn cũng không biết , nhanh chóng lấy cái chăn bao lấy Nhan Mạt Hàn , bồng cô lên...
" Nam Cung Ảnh... thật ...có phải là anh không?" Nhan Mạt Hàn lạnh lùng gào khóc , đưa tay run rẩy sờ lên gò má của Nam Cung ảnh.. Người đàn ông này lại khẩn cấp cứu cô .. Lần trước quỳ gối ở phòng khách , hắn không cần cổ phần liền bế cô dậy , nhờ Vân Tẩu hơn nữa đêm xoa xoa đầu gối cho cô
Một bên , Ngôn LẠc Thần quay đầu đi , trong tâm rất đau.. Hắn quyết định , nhanh chóng mà trở lại thành phố A thôi
" Đối với cô ấy , tốt hơn một chút , đừng làm khổ cô ấy hiểu không?" Nam Cung Ảnh ôm lấy Nhan MẠt Hàn , chuẩn bị rời đi , Ngôn Lạc Thần nhặt những mảnh vụng của bộ y phục . Ngoài miệng chúc phúc họ nhưng trong lòng rất đau .. Bất quá vẫn vậy , hắn không cho phép ai làm tổn thương cô ... hắn muốn là người che chở cho cô , dù là lúc nào đều muốn như vậy
" Ừ , không cần anh nói tôi cũng đã biết" Nam Cung Ảnh nhìn Ngôn Lạc Thần dừng lại một chút sau đó ôm Nhan Mạt Hàn rời khỏi lầu năm
Nam Cung Ảnh ôm Nhan Mạt Hàn đến một căn phòng khác , đặt cô ở trên giường mới đột ngột cảm thấy , thật khó giải quyết