Sáng sớm , ánh nắng mặt trời miễn cưỡng chiếu rọi vào trong phòng
Nhan Mạt Hàn không biết là hôm qua mấy giờ cô mới đi ngủ , cũng không biết làm sao mà lại có thể chìm vào giấc ngủ . Sáng sớm , khi tỉnh lại còn nằm bên cạnh một người
Mà cô , lại nằm trong lòng ngực của hắn mà tỉnh dậy . Mùi hương nam tính của hắn chui vào trong mũi , một mùi hương thơm mát thật dễ chịu , làm cho cô có một cảm giác hạnh phúc mà từ trước đến giờ cô chưa từng có
Nghiêng đầu nhìn về phía tủ giường . Đêm hôm đó , bọn họ cãi nhau , con số trong hợp đồng cũng rất to
Điều đó lại chứng tỏ , hạnh phúc này thật sự rất ngắn ngủi ! Rồi sẽ có một ngày , gần đây thôi , hợp đồng sẽ chấm dứt
Xốc chăn lên , gỡ bàn tay đang bên ngang eo , mang dép lê đi ra ban công . Cảm giác ấm áp bao trùm lên cơ thể của cô , Nhan Mạt Hàn dũi lưng một cái
"Shit! Muộn rồi" Mười giờ , Nam Cung Ảnh mở mắt liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường . Đã mười giờ năm , hắn đã đi làm trễ . Một lúc sau cũng bò dậy , theo bản năng tìm tìm người bên cạnh , lại là mùi hương cũ quen thuộc vẫn còn vương lại chẵng qua là người không thấy đâu . Trong lòng bỗng nhiên thất vọng
"Vân tẩu , vân tẩu" Nam Cung Ảnh mặc xong y phục , vội vã đi xuống lầu . Hắn cho là xuống lầu sẽ thấy MẠt Hàn , nhưng khi xuuống lại không thấy bóng dáng của cô
" Thiếu gia , chào buổi sáng" Vân Tẩu bưng điểm tâm , từ phòng bếp đi ra
" Mạt Hàn đâu?" Nhìn phòng khách không có ai , Nam Cung Ảnh trau trau mày
" THiếu gia , thiếu phu nhân đã đi ra ngoài cách đây một tiếng trước" Vân Tẩu đem bữa ăn sáng đặt lên bàn ăn , nhàn nhạt cười
" Đã mười giờ rồi. Hôm nay , sao lại không gọi tôi?" Nam Cung Ảnh ăn vội , liền chuẩn bị mang giày da bước ra cửa
" Dạ, thiếu phu nhân nói , hôm qua thiếu gia về trễ . Để cho thiếu gia ngủ một chút , đừng đánh thức thiếu gia" Lời nói vừa nói xong , Nam Cung Ảnh thấy trong lòng ấm áp lạ thường mặc dù sáng nay đã không thấy cô nhưng những lời nói này làm cho hắn cảm thấy như rằng giờ phút này cô đang ở bên cạnh hắn . Khỏe miệng cong lên , nở một nụ cười ngay cả chính bản thân cũng không biết rằng mình đang cười , chỉ có vân tẩu là thấy. Trong lòng vân tẩu có chút khó hiểu , chẵng lẽ thiếu gia đã thật sự rung động?
"Vậy tôi đi trước , tạm biệt" Nam Cung Ảnh chạy nhanh ra cửa , một cước khởi động xe , lái xe đến công ty . Thật tốt là công ty không quá xa . Cuối cùng 10 giờ 45 phút cũng đã đến
Đến công ty , Nam Cung Ảnh trực tiếp đến thang máy lên phòng làm việc . Chuyện trước tiên là gọi điện thoại cho Nhan Mạt Hàn , một lúc điện thoại bên kia đã có người bắt máy
"Nè?" Nhan Mạt Hàn trả lời điện thoại , lòng đầy nghi ngờ
" Nói cho tôi biết , sáng nay em đi đâu?" Nam Cung Ảnh nghiêng đầu kẹp điện thoại , tay lật lật giấy tờ
"Tôi à? Tôi đến cửa hàng bánh ngọt , tôi tự làm chủ , muốn tự bản thân mình kiếm tiền" Nhan Mạt Hàn nói đùa , nếu không phải 19 tuổi cô đã tốt nghiệp thì hiện tại cô vẫn còn phải đi học đấy . Cũng may là Hạ Doãn Hi cũng đã tốt nghiệp còn Dạ Như sau khi tan cũng đến giúp cô một tay
" Tiền không đủ ?" Nam Cung Ảnh nghi ngờ , cái cô gái này như thế nào còn đi ra ngoài tự mình kiếm tiền?
" A ! không phải , không phải! Tôi đang bận ,không nói nữa . Anh tốt nhất đừng quản tôi nha .. Cứ vậy đi , cúp máy đây" nói xong , bên kia điện thoại liền truyền đến âm thanh tút tút....
"Giỏi ! Dám cúp điện thoại của tôi" Nam Cung Ảnh nhìn điện thoại , mắng . Lúc này , cửa phòng bị thư kí gõ
" Vào đi" Nam Cung ảnh cất điện thoại
" Tổng giám đốc , Dịch Tiểu Thư đến" Quả nhiên , không ngoài dự đoán , biết chắc Dịch Điều Vi nhất định sẽ đến
Dịch Điều Vi mang đôi giày cao gót , trên mặt vinh quang
"Ảnh , tối hôm qua em xem được một căn nhà , cảm thấy rất hài lòng" Dịch Điều Vi cười cười , căn nhà kia không hề nhỏ lại gần công ty của Nam Cung Ảnh , càng dễ dàng cho cô
"Hài lòng? Được , vậy thì mua đi . Coi như anh là đại ca ca mua tặng cho em" Nam Cung Ảnh ngược lại phóng khoáng , nhưng tại sao nói là đại ca? Dịch Điều Vi trong lòng có chút chua xót
" Vì sao lại lấy danh nghĩa là đại ca?" Trong lòng Dịch Điều Vi lẩm bẩm , nhưng nhanh chóng sau đó cô liền cười . Quan hệ của bọn họ không còn như trước ,nhưng những chuyện hiểu lầm cũng đã được làm sáng tỏ . Đó là một dấu hiệu tốt
" Như vậy sao được? Ảnh , quý trọng như vậy , hay là để em tự đi" Dịch Điều Vi ngồi trên sofa , trong lòng cao hứng nhưng ngoài mặt lại nói một giọng điệu khác
" Thế nào lại không được? Coi như là , mấy năm qua anh thật cảm thấy áy náy trong lòng , chuyện đã qua rồi từ nay về sau không muốn nhắc lại . Điều Vi , thật sự anh không muốn Nhan MẠt Hàn hiểu lầm" Nghĩ đến ngày đó Dịch Điều Vi đến biệt thự , ép hỏi hắn là có phải cùng Mạt Hàn ở chung , trong lòng hắn không thoải mái mặc dù nghe Mạt Hàn gọi là" chồng" thật là lọt tai , chưa bao giờ dễ chịu như vậy . Nhưng dù sao quan hệ giữa hắn và Dịch Điều Vi , phãi cho cô ấy biết rõ ràng
"Ừ .. Em biết rồi , về sau em sẽ không vậy nữa" Dịch Điều Vi ngoan ngoãn nghe lời , gật gật đầu . Trong lòng nở nụ cười , chẵng lẽ cô thật dễ dàng mà đầu hàng như vậy? Nhan Mạt Hàn , cô rằng tôi là con mèo nhỏ ngoan ngoãn hay sao? Cái gì của tôi sẽ là của tôi , đừng nghĩ đến việc sẽ lấy được của tôi