Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 82-1: Phải chăng hắn đã hiểu nhầm? (1)




Mặc gia.

Sau khi dùng bữa trưa cùng Mặc lão gia và Mặc khu nhân thì Tề Thiếu Khanh và Lạc Tư Vũ rời đi, việc đầu tiên Mặc phu nhân làm gọi cho thằng con trai trời đánh.

Bên kia rất lâu Mặc Lạc Phàm mới có động tĩnh: [Alo... Ai đó, có biết giờ này là giờ nào hay không mà còn gọi cho ông?]

Mặc phu nhân có thể nghe được tiếng ngáp kéo dài lê thê của anh, bà gắt vào máy: "Vâng, đáng ra giờ này mẹ của anh không nên gọi cho anh ấy nhỉ?"

Bên kia im lặng hai giây sau đó lập tức có phản ứng: [Mom, giờ này mẹ điện cho con làm gì thế hả?]

"Còn là thể nào, ba của anh muốn anh về đây tiếp chút chuyện."

[Mẹ đừng gạt con, lão ba lần nào con trở về mà không đòi đánh gãy chân con. Còn lâu con mới mò về cho lão ba đánh!]

"Cái thằng con mất nết này lại còn bất hiếu này, mày nói đúng lắm, nếu mày còn dám mò về đây thì ba mày đây nhất định đánh cho mày thành cái đầu lợn, dẹp luôn cái bệnh viện của mày biết không?"

Từ giọng điệu này cho thấy chắc chắn là lão ba của mình nghe được mình và mẹ nói chuyện rồi - Mặc Lạc Phàm chắc mẩm là thế.

[Lão đầu, sao ba lại hung dữ với con vậy hả? Con không phải con ruột của ba à?]

"Ngoài hai chị của mày là con ruột của tao thì còn mày là đứa tao nhặt được ở sọt rác ấy!"

Mặc Lạc Phàm cào cào tóc ngồi thẳng dậy, sốc chăn khỏi người hơi tức tức: [Thế mà người bên ngoài đều nói con trông y hệt ba ấy, ba nói thế nào đây?]

"Đúng thế, đây cũng là điều đáng để tao đau buồn nhất cuộc đời. Thế nào lại sinh ra một thằng mất dạy như mày, cả ba mẹ mày cả năm mày cũng không gọi lấy một lần, đúng là gia môn bất hạnh!"

[Lão đầu... Ba lại có thể nói như vậy? Có lần nào con trở lại Canada mà không về nhà đâu? Chính là ba đấy, xem con như rác ném ra ngoài sân.]

"A, a... Mày còn dám trả treo à? Mày có tin ngày mai thì cái bệnh viện quỷ quái của mày đóng cửa không?"

Mặc phu nhân từ lúc bị chồng cướp mất điện thoại để giáo điều với thằng con trời đánh thì chưa lần nào bà có thể mở miệng chen vào giữa cha con hai người kia, chỉ qua điện thoại mà đã gay gắt như vậy nếu mà thằng con trời đánh ngồi ở đây thật thì nhất định ông già sẽ lại dùng chổi lông gà đánh nó bay ra sân cho mà xem.

Thế nhưng thể nào hai người kia cứ nói mãi như thế bà cũng không chờ nổi, dứt khoát đứng dậy đi đến chỗ Mặc Lạc Thương.

"Cái thằng mất nết, mày..."

"Ông già, trả đây."

Mặc Lạc Thương nhìn điện thoại trong tay bị giật đi mà chưa kịp nói xong cũng hơi tức tức, tuy vậy ông không nói gì nữa mà ngồi xuống ghế tự chăm trà cho mình, bực dộc uống vào. Mặc phu nhân nhìn chồng, che loa điện thoại đi, bảo: "Đã bảo ông phải giữ bình tĩnh nói chuyện chính sự, thế nào vừa cầm điện thoại là cùng nó đấu khẩu thế?"

"Bà nói với nó liệu hồn vào, nếu không tôi nhất định khiến nó trở thành tên ăn mài lăn ra giữ cửa. Con với cái, thấy không, con người ta nói chuyện gia giáo lễ phép, còn nó bằng tuổi con người ta mà suốt ngày lêu lỏng, phá của, báo cha, báo mẹ!"

Bên này dĩ nhiên Mặc Lạc Phàm nghe rõ hết những gì ba mình nói, theo như những hiểu biết quá đổi của anh về lão ba thì đem anh đi so sánh như vậy nhất định là mấy tên bạn thân đã tới nhà.

[Mom, mẹ nói Lạc Tư Vũ hay Tề Thiếu Khanh tới nhà gặp lão ba thế?]

Mặc phu nhân cười nhưng không mang ý vui: "Ha, anh cũng hay quá con nhỉ? Thông báo cho anh biết, không phải là một đứa mà là cả hai, trước sau cùng đến!"

[Cái gì?]

"Thế nào, không ngờ đến sao? Ha, con nhé, không hiểu vì sao con nhà người ta lớn lên vừa cao ráo lại còn biết mấy đẹp trai, còn anh nhé, thế nào mẹ anh nhìn mặt thật chán muốn chết."

[Đương nhiên rồi, mẹ nhìn lão ba mấy chục năm, con thế nào lại giống ông ấy nên mẹ trông thấy phiên bản đời cũ được tái bản lại thì không chán mới lạ.] Mặc Lạc Phàm nhún vai nói như chân lý.

"Đúng thế đó con ạ, mỗi lần nhìn con mà mẹ lại chán cái mặt của lão ba con..." Mặc phu nhân nói đến đây thì khựng lại, cảm nhận được có chút bất ổn từ phía sau, bà vừa quay lại đã thấy trong mắt chồng mình là hai tên lửa đạn đạo tầm cao, biết đã bị con trai trời đánh đưa vào bẫy, lập tức nổi giận:

"Cái thằng bất hiếu này lại dám lừa cả mẹ anh à?! Nói cho anh biết nhé chuyện của anh, hai thân già này sẽ không can thiệp bất cứ điều gì, lần sau anh mò cái mặt về đây đừng trách sao không ai đón tiếp! Tút tút tút..."

Mặc Lạc Phàm nhìn điện thoại đã tắt thì cười ranh mãnh, lần này thì Mom mi nhất định no đòn với lão ba cho mà xem. Lão ba trước nhất chính là lo lắng bản thân mau già để vợ nhà chán chê, hôn nay bà xã thân yêu lại đích thân nói ra đại kỵ đó... Chậc chậc...

Nhưng mà theo như Mặc phu nhân của lão ba nói thì chuyện ở Canada xem như lão ba sẽ không đứng về phía ai cả, định đoạt tất cả đều do thực lực của Tề Thiếu Khanh và Tư Cảnh Hàn phân định. Nhưng như thế cũng tốt, thế nào cũng là chuyện riêng của ba nhà Hoắc - Tư - Tề, họ Mặc của anh trung lập cũng là giữ mối hòa hảo.

"Phịch."

Anh lần nữa ngã vào giường, thật sự đang ngủ ngon mà bị cắt ngang quả là tụt hứng quá đi. Liếc nhìn đồng hồ một cái, mới có một giờ sáng thôi càng làm anh buồn ba mẹ mình thật biết gọi đúng giờ.

Tuy vậy nhưng anh không định ngủ liền nữa mà đứng dậy. Không biết giờ này tên gia hỏa Nam Nam kia đã ngủ hay chưa, hoặc là đang còn lén anh thức thâu đêm đọc tiểu thuyết. Phải qua xem một cái mới được.

Nghĩ như vậy Mặc Lạc Phàm liền đứng lên, đi dép lê ra ngoài.

Phòng của cô cách anh một cái cầu thang, quẹo một đường là đến.

"Ha... hay quá đi!"

Vừa vặn nắm cửa ghé mắt vào nhìn, anh lập tức thấy bên trong căn phòng đầy gấu nhồi bông thân thể nhỏ bé, tròn tròn của Nam Nam không ngừng lăn qua lăn lại, trong tay còn cầm quyển sách dày cộp. Ấy vậy mà đèn phòng đã vặn lu như lúc ngủ, chắc chắn là để đề phòng anh đột ngột xông vào cô còn có đường mà chuẩn bị.

"Soạt soạt."

"Đâu rồi nhỉ?" Nam Nam mò mò vào tủ đầu giường tìm kiếm, một lúc sau cô lấy ra một hộp chocolate đen, lấy một viên tháo giấy bạc, không cần nhìn đã ăn liên tục hai miếng.

Mặc Lạc Phàm đau đầu, bảo thế này làm sao cô không liên tục múp míp ra. Bình thường liên tục kêu khóc than vãn với anh, hóa ra không phải tại ai cả, đều do bản tính tham ăn của cô mà thôi.

"Hứ, nam chính người ta thế này còn may ra lấy được cô gái tốt." Tiếng nói của cô thu hút sự chú ý của Mặc Lạc Phàm, anh ghé tai lắng nghe tiếp.

"Chứ như viện trưởng vừa hưng bạo vừa tư bản, độc tài thế kia thì già tới tuổi này vẫn còn ế là đúng!"

"..."

"Đáng đời lắm, cho anh ế suốt đời luôn. Ăn anh này, nhai anh này!" Nam Nam vừa nói vừa ngấu nghiến miếng chocolate trong tay, thật sự xem nó là Mặc Lạc Phàm mà nhai nát!

"Rầm!"

"Nam Cẩn Du!!!"

Đột ngột cửa phòng bị đá ra, Nam Nam hoảng hồn nhảy dựng lên quăng luôn quyển sách trên tay về phía trước, nhìn thấy người đứng bên ngoài là Mặc Lạc Phàm mặt cô liền tái mét, chỉ còn lắp bắp kêu được vài tiếng: "Viện... viện trưởng... A nha..."

"Hôm nay em chết chắc rồi!!!"

"A..."

Tiếng kêu thất thanh của Nam Nam đã báo hiệu một ngày mai nào đó có mông nhưng không thể ngồi.

____________

Biệt thự Hàn Nguyệt.

Hoắc Duật Hy lăn vòng liền ngã xuống giường, nếu không nhờ sàn nhà có lót thảm thì chắc chắn cô sẽ rất thê thảm. Tuy vậy, sự đau đớn vẫn lan ra khắp tứ chi nhưng không phải do việc cô rơi xuống đất.

"Xuýt..." Cô ảo não rít lên khi vừa khom người bò lại lên giường, hai đùi cứ như bị bẻ ngược lại, rồi cho xe ngựa chạy qua giẫm đạp vậy.

"Cầm thú!"

Cô vừa nghiền chữ này trong miệng vừa quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh, hắn vẫn còn mê mệt ngủ, tấm chăn không che phủ hết thân thể thon dài mà để lộ mảng lưng trần rộng lớn với vết sẹo hẹp dài đi chéo từ vai đến eo. Hắn nửa úp mặt vào gối, nét mũi cao vì thế càng thêm nổi bật, đặc biệt vẫn là đôi mi dày và cong vút lấy nền gối trắng thì càng làm nó thêm rõ nét.

Hoắc Duật Hy lại sờ sờ lên mặt của mình, cô không hiểu vì sao lại có loại đàn ông yêu nghiệt còn đẹp hơn cả phụ nữ như vậy.

"Bộp bộp."

"Gian thương, tỉnh lại đi..." Cô vỗ vỗ lên khuôn mặt của hắn gọi, cốt yếu để phá đám. Cô không thích bản thân bị chịu thiệt đau đớn gần chết mà người kia lại thoải mái ngủ hăng say.

"Tư Cảnh Hàn... Anh tỉnh lại. Sáu giờ rồi, anh không đi làm sao?" Khi hắn không có động tĩnh, cô tiếp tục dùng sức.

Bị làm phiền, người kia trở mình nhưng không mở mắt. Hoắc Duật Hy không bỏ cuộc, trườn người theo, "Này, tỉnh dậy đi."

Lần này Tư Cảnh Hàn khó chịu thật, hắn nâng mắt phượng nhìn cô một cái thì đẩy đẩy má cô sang một bên: "Đừng quậy, rửa mặt rồi xuống ăn sáng trước đi."

Thấy hắn đã tỉnh, cô càng hứng thú hơn: "Anh thua tôi một ván rồi nha."

Mi tâm của Tư Cảnh Hàn hơi nhíu lại, cô không vì thế mà ngại nhắc lại cho hắn nhớ: "Lúc tối tôi không có cầu anh, cho nên anh thua rồi. Phải theo họ của tôi!"

Bây giờ hắn đã hiểu ý của cô nói, nhưng không quá quan tâm, nhắm mắt tịnh dưỡng tiếp: "Không nghịch ngợm nữa, tự xuống giường tìm đồ ăn sáng đi."

"Tư Cảnh Hàn, anh là muốn ăn gian nữa sao?" Hoắc Duật Hy không chịu, lay lay cánh tay của hắn. Thật sự là không ngủ được với cô, Tư Cảnh Hàn đành xốc chăn uể oải ngồi dậy, cả người còn mang hương vị nhàn nhạt của cuộc hoan ái đêm qua, đặc biệt trên lòng ngực tinh tráng và xướng quai xanh là vô số những dấu răng và dấu hôn vẫn đủ làm người ta tim đập chân run.

Tuy nhiên chỉ có Hoắc Duật Hy là thản nhiên, cô chăm chú nhìn hắn không nghi kỵ. Tư Cảnh Hàn duỗi bàn tay trái xinh đẹp của mình nâng cằm của cô lên, yêu mị nói: "Đúng là tôi có nói không làm cho em cầu, tôi không mang họ Tư. Nhưng tôi cũng chưa từng nói sẽ theo họ em, bé Duật nhỏ à."

"Đồ gian thương." Hoắc Duật Hy lập tức thốt lên nhưng Tư Cảnh Hàn lại làm động tác suỵt, gõ gõ ngón tay trỏ lên môi của cô: "Không nhớ tôi nói gì sao, phụ nữ quá độc miệng thì ăn gì cũng sẽ tăng cân. Chuyện này đêm qua, chúng ta khó khăn như thế nào em cũng rõ rồi, hm?"

Âm đuôi này của hắn làm da đầu của cô phải run lên, thế nào chỉ cần nghe được sự trầm thấp này lòng của cô tự khắc nhộn nhạo nhớ lại đêm qua hắn thế nào ở trên người mình cầu yêu vô độ, lúc đó nóng bỏng thế nào cô còn lưu lại đây - trên cơ thể cô sự nhức nhối lan tràn.

"A... Đồ lưu manh!"

Đột ngột, không biết từ đâu cô lại có đủ sức bật dậy rồi chạy một mạch vào phòng tắm, để lại trên giường Tư Cảnh Hàn còn bất ngờ khi tắm chăn cô xốc một cái cũng phủ lên đầu của hắn.

"..."

Sáng nay, không giống như bình thường, Tư Cảnh Hàn không hề tỏ ý vội đến công ty. Hắn thậm chí ngồi trong bàn ăn chờ Hoắc Duật Hy ngấu nghiến chậm rãi và đầy đủ phần ăn cần thiết, đến bữa trưa phải nấu mang đến công ty cũng không cần làm nữa khiến cô thấy lạ vô cùng.

"Hôm nay buổi trưa anh có tiệc xã giao sao?"

"Không có."

"Vậy sao không mang theo bữa trưa vậy?"

Tư Cảnh Hàn nhìn cô vừa nhai món xà lách trộn vừa hỏi thì nhíu mày, lấy khăn giấy giúp cô lau khóe miệng dính nước sốt rồi nói: "Ăn chán mấy món của em rồi, muốn đổi khẩu vị."

Hoắc Duật Hy nghe xong có chút mất hứng: "Thế sao không chán sớm một chút để tôi còn khỏe thân?" Ăn cho lắm rồi bây giờ lại chê bai à? Vậy chừng nào hắn mới chơi chán cô đây?

Tư Cảnh Hàn không đáp, chỉ cúi đầu uống cốc sữa trong tay. Nghĩ đến mấy món chán chường sẽ phải ăn vào trưa nay, rồi lại nghĩ đến phần cơm mà Hoắc Duật Hy đáng lẽ sẽ nấu cho hắn, trong lòng có chút mất mát.

Hàn thúc đứng một bên cũng không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại đổi ý không cho tiểu thư nấu bữa trưa nữa, tuy nhiên ông có thể tinh tường thấy được sự tiếc nuối vừa thoáng qua đôi mắt màu lam kia.

Bàn ăn lại trở về trạng thái yên tĩnh đến khi nhớ đến một điểm nào đó, Tư Cảnh Hàn lại lấy từ trong túi tây trang ra một mẫu giấy nhỏ cẩn thẩn đưa cho Hàn thúc: "Mấy ngày tới thúc bảo nhà bếp tranh thủ mua mấy thứ này về biệt thự giúp con."

Hàn thúc nhìn sơ một thì nghi hoặc tiếng: "Thiếu chủ, cái này..." Ông lại nhìn sang Hoắc Duật Hy một chút, cô thấy vậy tò mò ngó sang xem: "Cái gì vậy?"

"Em làm gì thế, không còn biết chuẩn mực gì nữa sao? Trong bữa ăn lại quay qua quay lại như đứa trẻ thế?" Tư Cảnh Hàn không hài lòng đẩy cô ra nhưng vẫn đủ cho cô thấy được mấy chữ trong mẫu giấy.

"Quả mơ, táo xanh, cherry, nho đen, việt quất, bạch quả, hạt dẻ, quả ốc chó... Này, toàn những thứ tôi thích cơ." Cô sáng mắt vui vẻ kêu lên.

Ai ngờ Tư Cảnh Hàn lại lạnh nhạt tặng cho một câu: "Ai cho em ăn?"

Mặt Hoắc Duật Hy liền xụ xuống, lầm bầm: "Bạo quân!"

Hàn thúc cười nhẹ, đưa cho hầu nữ một bên, tuy nhiên ông lại dặn dò mua thêm ít món mà Tư Cảnh Hàn chưa liệt kê hết, dựa vào thực đơn này ông cũng hiểu được đôi chút ý tứ của Tư Cảnh Hàn.

Xong xuôi hết thảy, Hoắc Duật Hy theo Tư Cảnh Hàn lên xe hướng thẳng đến công ty, Hàn thúc trong đại sảnh nhìn đến khi chiếc xe mất hút ở cổng chính mới lui vào trong.

Ở gần đó ngoài cổng biệt thự, có một chiếc xe màu đen cũng vừa kịp khởi động.

"Lão đại, Hoắc Duật Hy không có nói dối chúng ta, Tư Cảnh Hàn hoàn toàn không biết cô ta đã gặp ngài."

[Tốt lắm, trở về đi.]

"Vâng."

Mục Đương tắt máy, thân thể ông ta nặng nề dựa vào chiếc ghế phía sau, trong bóng tối ánh mắt ông ta vẫn đầy nham hiểm.

Hoắc Duật Hy từng hỏi ông ta là ai mà biết được tường tận những chuyện năm xưa, ông ta liền biết cô không phải là người dễ điều khiển. "Con nhóc thông minh lắm, nhưng cô cũng sẽ bị chính thông minh của mình hại mà thôi. Hừ hừ hừ..."

Tiếng cười trầm của Mục Đương trong bóng tối càng thêm rùng rợn, đôi mắt ông ta càng thêm u ám, nâng điếu xì gà trên tay rít thêm một hơi.

Quá khứ của Tư Cảnh Hàn cho đến bây giờ, Hoắc Duật Hy vẫn chỉ biết mới có một nữa. Nhưng một nữa còn lại này, ông ta sẽ không bao giờ cho cô biết... Bởi vì chỉ có như vậy cô mới giúp ông ta lật đổ Tư Cảnh Hàn!

Tư Cảnh Uyên, để tao xem con trai của mày làm sao vượt qua kiếp nạn lần này. Thù trong giặc ngoài, tao không tin là nó có ba đầu sáu tay.

Phải, Mục Đương ông ta có mối hận thù cùng Tư Cảnh Hàn không phải chỉ vì tranh đoạt quyền vị ở giới hắc đạo, hay đơn thuần là vì trả thù cho đứa con trai Mạc Quyết đã chết của mình. Thâm căn cố đế của chuyện này chính bởi vì ông ta có một mối cừu hận không đội trời chung với ba của hắn - Tư Cảnh Uyên.

Nỗi hận này khiến mấy mươi năm nay không đêm nào ông ta được yên giấc, mỗi khi nghĩ đến sự tồn tại của Tư Cảnh Hàn thì lòng ông ta càng thêm sôi sục, dù giá nào ông ta cũng phải diệt trừ cho được hắn, khiến cho nhà họ Tư tuyệt tử tuyệt tôn!

Bằng bất cứ giá nào!

______________

Trí Quân lái xe phía sau xe của Lạc Tư Vũ, theo thông tin hiện có thì cứ mỗi buổi chiều thứ bảy hắn lại thường rời phòng làm việc rồi lái xe ra khỏi nội thành, nhưng mỗi khi người của cô cho theo hắn ra khỏi nội thành không lâu đều bị cắt đuôi, hết lần này đến lần khác đều như vậy. Việc này khiến cô và Tề Thiếu Khanh nghi ngờ hắn là đến để tìm Mộc Tích.

Hôm nay cô đích thân ra trận, thể nào cũng muốn xem người đàn ông này muốn làm gì tiếp theo.

Đã rời nội thành được 5 km, xe phía trước vẫn không có định tĩnh gì khác thường, dường như hắn chưa phát hiện có người bám theo phía sau. Trí Quân mỉm cười tiếp tục chạy thêm một đoạn đường khá xa nữa cho đến khi Lạc Tư Vũ chịu dừng xe trước một khu nhà trung cư.

Cô thấy làm lạ, vì sao lại là chung cư mà không phải một nơi riêng tư. Lạc Tư Vũ xuống xe, trên tay còn cầm theo một túi thức ăn nhanh. Hắn vừa vào trong cô cũng thuận tiện đi phía sau, thang máy của hắn lên tầng 10, cô lại ấn thang máy bên cạnh.

Trong thang máy của cô không có mấy người, cũng không ai dừng lại giữa chừng, nhưng vừa mở cửa ra, dọc theo hành lang các phía cô không thấy bóng dáng của Lạc Tư Vũ đâu nữa. Thử đi về phía trước tìm kiếm, nhưng một lượt ngoài những người sống ở đây qua lại hành lang thì chẳng thấy hắn đâu.

Vừa đúng lúc có một cặp đôi trẻ tuổi đi đến, cô bèn thử dò hỏi:

"Xin lỗi đã làm phiền, nhưng các bạn có thấy một người đàn ông cao tầm này, mặc tây trang... còn rất đẹp trai không?"

Cậu con trai người châu Âu khẽ suy nghĩ rồi gật đầu, đáp bằng thứ âm chuẩn dễ nghe: "Anh ta rẽ lối bên này."

"Cảm ơn." Trí Quân theo hướng mà cậu trai kia chỉ, rẽ thêm một ngoặc hành lang. Nhưng cô càng đi càng xa lại chẳng thấy ai, cho đến phòng cuối cùng vẫn không thấy.

Nhưng cũng đúng thôi, có khi hắn đã vào một phòng nào đó gần đây, cô tốt hơn vẫn nên ôm cây đợi thỏ. Nghĩ thế cô sẵn sàng đứng nép vào một góc, kiên nhẫn đứng trên đôi giày cao gót chờ đợi.

Đáng tiếc Lạc Tư Vũ không phải là con thỏ đê cho cô chờ, đến khoảng hai tiếng trôi qua mọi thứ vẫn chỉ là công cốc. Đôi chân cô đã mỏi nhừ sắp không đứng được nữa nên đành tiếc nuối quay trở ra, luyến tiếc ấn thang máy xuống tầng trệt.

Ban đầu đi vào cô không định nhìn ai nhưng đến khi thấy dưới chân là một đôi giày da sáng bóng thì thoáng giật mình ngẩn đầu lên, không biết từ khi nào Lạc Tư Vũ đã ở sẵn bên trong, thấy cô nhìn mình hắn mỉm cười thật nhạt: "Thật trùng hợp."

Đương nhiên cả hai người đều biết đây không phải là một sự trùng hợp nào cả, mà là một người chạy, một người đuổi. Mặc nhiên phần thắng thế có vẻ đang thuộc về Lạc Tư Vũ, hắn là công khai dẫn dụ Trí Quân vào chuyện ngày hôm nay, bắt cô chạy một vòng quay về vị trí ban đầu.

Bây giờ nhìn thấy hắn ở đây thì cô bắt đầu nghi ngờ tất cả những chuyện vừa rồi cô có thể bám theo hắn là do hắn cố tình, đến đây để cắt đuôi của cô cũng là do hắn. Quả nhiên luôn cao chiêu.

Đáp lại nụ cười nhạt của hắn, cô càng thêm lạnh lùng: "Không trùng hợp."

Lạc Tư Vũ cũng không nghĩ cô sẽ trực tiếp như vậy vạch ra sự thật, cố nhiên trong lòng hắn sinh ra một chút hứng thú mà trước giờ hắn không hay làm với người xa lạ: "Tề gia biết cô đến đây không?"

"Không cần anh biết."

"Thế không trùng hợp mà cô nói có nghĩ là cô cố tình đến đây?"

"Chuyện này tôi không có nghĩa vụ trả lời với anh." Gionjg của cô càng thêm lạnh.

Trong thang máy chỉ có hai người, việc Trí Quân thẳng thừng từ chối trả lời câu hỏi của Lạc Tư Vũ không khiến cho ai phải thắc mắc, lạ lẫm mà chú ý, và cũng vì thế tạo cơ hội cho Lạc Tư Vũ dồn cô về một góc thang máy. Trí Quân giật mình khi bị người đàn ông ép tới, hắn còn chống hai tay bên vai của cô. Là người có thân thủ tốt cô đương nhiên không dễ dàng cho hắn khống chế, nhưng sức lực của đàn ông và phụ nữ có chênh lệch, hơn cả Lạc Tư Vũ không phải chỉ thuộc dạng linh hoạt bình thường, hắn là Nhị gia của Vong, nói về thân thủ thì hắn không hề thua kém Tư Cảnh Hàn, thậm chí một số kỹ năng còn chiếm phần ưu thế.

Bị chế trụ bằng khoảng cách gần cô có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt điển trai của người kia, cả hơi thở mang theo mùi hương cơ thể đặc trưng cũng xong vào khoang mũi, nhưng cô không đỏ mặt càng không có ý tránh đi, mà còn vô cùng khắc nghiệt nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen như đá hắc diệu của hắn.

Lúc này Lạc Tư Vũ cũng không mang ý cười như lúc nãy, trên đôi môi tràn đầy nghiêm nghị và uy quyền: "Phụ nữ nhỏ, đôi lúc thông minh quá sẽ hại chính cô mà thôi. Chung quy dám theo tôi đến đây thì gan cô không hề nhỏ, nhưng mà cô cũng thấy giữa đàn ông và phụ nữ có sự khác biệt, nếu không muốn chịu thiệt thì tốt nhất đừng chơi trò mèo vờn chuột, đặc biệt là chơi với tôi!"

Trí Quân nghe lời cảnh cáo của hắn nhưng cô không hề hoảng, ngược lại còn mang theo ý khiêu khích đáp trả: "Thế tôi chơi không lại, thì Nhị gia sẽ làm gì tôi?"

Đôi mắt hẹp dài của Lạc Tư Vũ híp lại nhìn người phụ nữ không sợ chết trước mặt, vẫn dùng vẻ nguy hiểm không cho người khác thở đó, nói: "Bắt cô phải làm những thứ mà cô ghét nhất, sợ nhất!"

Hết câu hắn làm như không có gì, đứng thẳng, xem sự tồn tại của Trí Quân là không khí rồi từ tốn chỉnh lại tây trang của mình. Cô được giải thoát cũng đứng thẳng người, tuy nhiên trong ánh mắt mang theo một tư vị khác không nói nên lời nhìn về phía Lạc Tư Vũ. Cô chỉ nhìn được đến đầu vai của hắn, phải chịu ngẩn cổ mới thấy được mái tóc đen dày vào nếp gọn gàng kia.

Cửa thang máy lúc này tự mở ra, Lạc Tư Vũ dẫn đầu ra trước, hắn bước đi không có sự chần chừ nhưng để lại một câu: "Nếu muốn gì thì bảo Tề gia đích thân xuất hiện, còn nếu chỉ có những người như cô đánh trận thì chuyện này mãi mãi chỉ dừng lại ở đây thôi."

Đến khi thân ảnh của hắn khuất hẳn Trí Quân mới lấy lại hô hấp. Nhưng không phải vì cô sợ hãi hay lo lắng khi thấy biểu cảm vô cảm này của hắn. Thật ra, hắn như vậy cô hoàn toàn không bất ngờ, điều làm cô nhất thời bị động chính là chiếc đồng hồ dây cót hắn đeo trên tay.

Một vật cũ kĩ, đáng để hoài niệm...

Nhưng cô cũng chỉ nghĩ đến đây đã đứng thẳng lưng thêm chút nữa, mở ví tìm khăn mùi xoa chán ghét vẫy vẫy xung quanh cơ thể cho tiêu tán đi hơi thở của người đàn ông. Một chút cô cũng không muốn liên quan và dính líu đến hắn, vẫy khăn một lúc đến khi đã thấy ổn nhưng cô không cất chiếc khăn trở vào mà chẳng hề luyến tiếc vứt luôn vật mình yêu thích nhất vào thùng rác gần đó rồi kiêu hãnh giẫm gót rời đi.

Cuộc gặp gỡ thoáng qua như chưa từng xảy ra, cô không thấy và cũng chẳng biết gì. Chỉ có chiếc khăn vất vưởng nằm ở đó, lạnh lùng...

Phòng làm việc của Tư Cảnh Hàn mấy ngày nay tần suất bước vào của Mao Lập Tát trở nên nhiều hơn hẳn.

Không phải vì chuyện ở công ty đột ngột tăng lên mà là vì một nguyên nhân quái đản nào đó mà anh không rõ tên. Cũng như bây giờ trong phòng làm việc tổng tài, Tư Cảnh Hàn lại giao cho anh thêm một văn bản nữa:

"Cậu đem đi sửa lại hoàn chỉnh rồi gửi đến các bộ phận khác cho tôi, chiều nay sẽ họp sớm."

Lời của cấp trên anh nào dám dị nghị: "Vâng ạ, tôi sẽ làm ngay. Nhưng mà..." Anh quay sang nhìn về phía Hoắc Duật Hy đang mở tạp chí thời trang và máy vi tính chỉ để xem hàng trên Taobao thì thắc mắc. Vì sao cô đang thảnh thơi và chuyện này cũng nhẹ nhàng như vậy nhưng tổng tài không để cô làm, lại bắt người bận túi bụi như anh chạy đôn, chạy đáo? Bất hợp lý quá rồi.

Tư Cảnh Hàn đương nhiên biết Hoắc Duật Hy đang làm gì, nhưng hắn không có ý thay đổi: "Cậu cứ làm cho tôi, hoặc bảo Mạc Doanh sang giúp cũng được."

"Không được đâu. Mạc Doanh một lát phải cùng tôi xuống tầng mua chút đồ rồi." Mặc dù không biết có chuyện gì nhưng nghe đến Mạc Doanh phải đi làm việc thì Hoắc Duật Hy liền lên tiếng.

Tư Cảnh Hàn nhìn Mao Lập Tát: "Thế thì cậu tăng ca bữa trưa vậy."

"..." Mao Lập Tát nghe xong lập tức chao đảo, còn có thể là loại chuyện vô lý thế sao, anh không nhịn được kêu một tiếng: "Tổng tài?"

"Ừ, cậu ra ngoài đi." Ai ngờ Tư Cảnh Hàn vẫn vô cảm, không hề nhìn đến ý kháng cự trên mặt anh, phân phó.

"Vâng..." Dù là nói vậy nhưng trong thâm tâm của Mao Lập Tát có biết bao đấu tranh, rõ ràng tổng tài và cô nhóc kia không giận thì sao lại có chuyện lạ lùng như vậy chứ?

Tổng tài mặt lạnh này là muốn chiều hư cô nhóc kia sao? Rõ ràng đều là thư ký như nhau nhưng tại sao anh phải tăng ca còn cô nhóc kia lại được ngồi không mua hàng qua mạng chứ? Chẳng những thế mà bạn của cô nhóc kia là Mạc Doanh đáng ghét cũng được thảnh thơi lây, chỉ vì anh không biết đi mua đồ với phụ nữ nên mới phải tăng ca sao?

Tại sao? Anh đã làm sai chỗ nào mà phải chịu nghiệt ngã như vậy chứ?

"Cạch."

Thấy cánh cửa đóng lại lúc này Hoắc Duật Hy mới nâng mắt lên nhìn Tư Cảnh Hàn, chính cô cũng cảm thấy lạ vì sao mấy ngày nay hắn lại cho cô thư thái đến như vậy. Mặc nhiên Mao Lập Tát làm không hết việc, còn cô thì suốt ngày ngồi một chỗ lên Taobao, không sinh sự với hắn cũng là một niềm vui rồi.

"Hoắc Duật Hy, qua đây." Hắn đột nhiên gọi, cô bèn đứng lên đi đến. Chỉ là còn chưa sà xuống ngồi đã bưng cốc sữa trên bàn của hắn tự nhiên uống một hơi. "Chuyện gì?"

Tư Cảnh Hàn nhìn cô đặt cái cốc rỗng trên tay xuống đôi môi thoáng cong lên một đường: "Lại đói?"

"Ồ."

"Dạo này vẫn hay như vậy?"

"Ừ." Chẳng lẽ hắn đang ám chỉ cô nặng ra thêm.

Cô nhìn xuống hai chân mình chồng lên hai chân của hắn, cũng chưa đến nổi che khuất hết chân của hắn mà, diện tích bề mặt vẫn rất tốt, là rất thon gọn ấy chứ!

Tư Cảnh Hàn ôm lấy eo của cô, trên đùi hắn là một khối thịt nặng trịch nhưng làm hắn có chút thoái mái, tâm tình khá tốt không khỏi liên tưởng nghĩ đến chuyện cô chạy ra ngoài trung tâm thương mại khóc đến thương tâm như không chấp nhận được rồi còn nôn mửa, bây giờ lại hay mau đói, điều này buộc miệng hắn phải hỏi: "Em là đang... không giấu tôi chuyện gì chứ?"

______________