Hoắc Duật Hy nhìn ra thái độ hắn thay đổi thì hơi hoảng, chung quy ban đầu hắn đối với cô khá dịu dàng, bây giờ chỉ sau mấy câu đã biến thành lang sói làm cô có chút hối hận bản thân ăn nói thiếu ý tứ chọc đến râu hùm. Tiếp đây đau khổ cả đêm cũng chỉ có mình cô!
"Ư... ngộp..." Khi hắn bắt đầu ngấu nghiến hôn cô đã chịu không nổi mà giãy giụa, lúc ở phòng làm việc hai người chính là đang dang dở, bây giờ lại phải bắt đầu lại từ đầu, thế nên bao giờ mới kết thúc được đây?
Hoắc Duật Hy càng giãy, Tư Cảnh Hàn càng lấn áp, hơi thở dồn của hắn làm nóng cả khoan miệng của cô. Quần áo của cô còn lại không nhiều, đều theo hành động ngang tàn của hắn mà trôi tuột sang một bên. Cô tinh tường cảm nhận được thứ hùng vĩ nóng rực của hắn đang cậy mạnh ức hiếp người khác giữa hai chân.
Khi nãy cô không cho nó vào, bây giờ có phải nó lại ghi hận nên mới lớn đến mức khủng khiếp đó. Rất lâu rồi Tư Cảnh Hàn không dùng cách này để day dưa, gần đây chủ yếu hắn đánh nhanh rút gọn để cô được ngủ sớm mà thôi, dù có đau cũng chỉ trong giây lát, qua được đoạn trúc trắc rồi cô sẽ nhu thuận hơn.
Nhưng hôm nay lại khác, hắn không có ý định làm nhanh cho cô nghỉ ngơi, mà hắn muốn giày vò để cô van xin hắn. Trò chơi ma quái lại khởi động, sau một nụ hôn kéo dài chính là lúc tinh thần cô bị phân tán, hắn có thừa hiểu biết để nhắm trúng những điểm mẫn cảm trên cô mà vuốt ve. Hôn sau gáy sẽ làm cô rùng mình nhưng cắn nhẹ ở eo lập tức khiến cô phản ứng.
"Hức..." Dù đã cắn chặt ngón tay nhưng Hoắc Duật Hy vẫn để lỡ một tiếng rên rỉ ra ngoài. Cả thân hình cô như chín hồng dưới bàn tay của hắn, từng ngón tay mảnh khảnh đó đã chen vào giữa hai chân, và không bao giờ nhân từ để tha cho sự mềm mại ở khu vườn gần đó.
Cảm giác căng thẳng khó chịu và ngứa ngáy đó khiến đôi chân thon dài của cô liên tục cựa quậy ma sát vào nhau, cô không đẩy ngón tay của hắn ra ngoài được. Cô đang bị khống chế!
"Buông ra đi... Hư..." Trong nức nỡ cô chỉ đủ sức nói một câu vô nghĩa như vậy.
"Khó chịu?" Giọng nói của Tư Cảnh Hàn có chút tà ác, đương nhiên hắn biết cô đang khó chịu. Thuận ý thu lại bàn tay đang càn rỡ dưới thân cô, tuy nhiên đây không phải là một chuyện quá tốt đẹp. Quả nhiên kế đó giọng nói tà ác của hắn đã buông lời dụ hoặc:
"Nếu chê ngón tay quá cứng làm em khó chịu thì cũng chẳng sao cả, tôi đổi được thứ khác cho em."
"Anh... anh muốn làm gì?" Hoắc Duật Hy hoảng hốt giữ chặt cánh tay của hắn.
Tư Cảnh Hàn làm động tác suỵt một tiếng, sau dó đem cô nửa ngồi tựa vào đầu giường, trìu mến mỉm cười: "Đừng hoảng hốt, chỉ là những bài tập cũ mà thôi. Hôm nay đã nói để tôi yêu em mà, bé Duật phải tận hưởng kỹ một chút."
Động tác của Tư Cảnh Hàn đến giờ chưa lần nào thô lỗ, nhưng càng là vậy càng khiến cô thấy giày vò. Cũng như bây giờ cô xấu hổ muốn chết thì hắn lại thản nhiên gặm nhấm vùng đất thần bí của riêng cô. Quả thật không tư thế nào mới nhưng tư thế nào cũng rất lâu rồi giữa hai người không có, cô tưởng hắn đã quên đi, nhưng không ngờ hắn còn thành thục hơn cô nghĩ.
Sự lão luyện tình trường này bất giác làm cô nghĩ đến những người phụ nữ từng ngủ cùng hắn, có phải hay không, ai cũng được hắn dạy từng bài học tỉ mỉ như vậy? Và còn nữa, họ sẽ được hưởng thụ sự dịu dàng này, được ngã vòng tay rộng lớn của hắn trong đêm xuân dài bất tận?
Nghĩ đến đây lực đạo trên tay của cô bất giác gia tăng, có chút phẫn hận nắm chặt mái tóc đen dày đang nhấp nhô trước mặt của Tư Cảnh Hàn.
"Hừ..." Lúc này hắn cũng ngẩn đầu dậy, hơi vươn vai về phía trước, đầu lưỡi còn tranh thủ thưởng thức hương vị ngọt ngào trên đầu môi. Đôi mắt yêu mị hơi nheo lại: "Thế nào, vật nhỏ của tôi, mạnh tay như thế là không đợi được nữa rồi sao?"
Hoắc Duật Hy thở dốc nghiêng mặt đi, hắn lại nâng cằm ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình: "Em có thể cầu tôi mà, tôi sẽ lập tức giúp em."
Giọng nói của hắn rất mềm, là dùng để câu dẫn, Hoắc Duật Hy vẫn cố gắng chống cự, một tay chống lên ngực của hắn, một tay còn lại bám chặt vào ga giường, khó khăn nói: "Nói cho anh biết, không bữa ăn nào là miễn phí đâu. Đừng hòng tôi cầu anh, mà hôm nay là anh thiếu tôi!"
"Soạt!"
Tư Cảnh Hàn bất ngờ bị đẩy ngã, hắn chỉ kịp hừ giọng mũi thì cô đã chen người tới, hai tay hắn bị cố định trên đỉnh đầu. Hắn biết, cô muốn làm gì. Nhưng là hắn sẽ không đẩy cô ra, để cô chủ động, chắc cô sẽ không đau đâu.
Cắn!
Việc đầu tiên Hoắc Duật Hy làm vẫn là như thế. Tư Cảnh Hàn bây giờ đã tin được việc mình ép cô cầu còn khó hơn bắt cô tự mình chủ động. Nếu sớm biết như vậy hắn đã không tốn nhiều lời để đe dọa hay dụ dỗ rồi. Trực tiếp ép cô cầu thì cô tự khắc chống đối hắn mà làm ngược lại.
"Tư Cảnh Hàn, tôi không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng tối hôm nay tôi nhất định nuốt được anh!"
Đối với lời tuyên chiến của cô Tư Cảnh Hàn vờ ra vẻ không quá xem trọng, hắn không trả lời đi trả lời lại, chỉ có đôi môi mỏng là hứng thú câu lên một đường làm Hoắc Duật Hy tức giận.
Hắn là thách thức xem cô có thể làm được gì!
Nhưng không sao, cô có cách của cô. "Thế nào, có muốn chơi lớn một chút không?"
"Tùy em." Hắn không từ chối.
Cô mỉm cười, lần mò với tay lấy dây thắt lưng trên chiếc áo choàng ngủ của hắn, đem hai tay hắn trói lại một chỗ. Tư Cảnh Hàn vẫn không hiểu cô muốn làm gì, "Vật nhỏ của tôi, em không định trói tôi lại rồi bỏ trốn chứ!"
"Chậc chậc." Hoắc Duật Hy tặc lưỡi vỗ vỗ lên khuôn mặt trắng trẻo của hắn, mỉm cười quyến rũ: "Tư tổng, ngài không cần lo. Tôi thì có thể chạy được bao xa chứ. Tối nay chỉ là cho anh thử lại một chút hương vị xưa cũ thôi."
Nhìn cô đưa đầu lưỡi đỏ hồng ra liếm nhẹ vành môi, bụng dưới của hắn cũng bắt đầu rạo rực. Nhưng tuyệt đối không biểu hiện ra bên ngoài, đôi mắt đủ phần yêu nghiệt để chống trả nhìn cô.
Bé Duật này của hắn là không sợ chết mới dám nói những lời như vậy. Cô là muốn cho hắn hưởng thụ sự ngọt ngào đã từng dành cho Tử Mặc, để hắn vừa sung sướng trong khoái cảm nhưng đồng thời cũng có đủ sự đau đớn khi phải làm vật thế thân cho kẻ khác.
Chỉ là hắn đã quyết định để thế chủ động cho cô thì hắn sẽ không từ chối chuyện này. Hắn cũng rất hứng thú trông chờ, cho đến cuối cùng là cô cầu hắn, hay hắn phải cầu cô.
"Này đại gia, ở trước mặt người đẹp mà nghĩ gì thế? Không tập trung một chút thật là mất hứng nha..." Lời này của Hoắc Duật Hy đúng là đủ ngọt ngào để làm người ta tan chảy, nhưng đối với Tư Cảnh Hàn lại rất chói tai, thậm chí có chút dị ứng:
"Em dùng giọng điệu này có thấy mệt không, nhưng tôi nghe thì rất buồn cười đó. Nếu như là đàn ông khác có khi tống em xuống giường luôn rồi!"
"Tư Cảnh Hàn... Anh..." Hoắc Duật Hy hơi bẻ mặt, cáu giận nhìn hắn. Đúng là đồ không hiểu phong tình, nếu là đàn ông khác nhào vào cô còn không kịp huống hồ đẩy cô đi. Thấy cô trừng trừng mắt nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống, hắn lại cười nhẹ:
"Như thế này còn dễ gây hứng thú hơn." Hắn thật sự cảm thấy bộ dạng xù lông, hung dữ này của cô còn dễ thương hơn tất cả những biểu cảm khác. Càng ngang hương thì đàn ông càng dễ nảy sinh hứng thú chinh phục.
Hoắc Duật Hy khựng lại trong giây lát, sau đó cô cười hừ bằng giọng mũi, như ngộ ra một điều gì đó lại vỗ vỗ lên mặt hắn, ngón tay trắng nõn vẽ dọc theo cánh mũi chạy dọc đến khóe môi người đàn ông: "Hóa ra là vậy, Tư tổng đây không thích uống rượu mời mà chỉ thèm rượu phạt. Được rồi, phục vụ theo yêu cầu, tôi giúp anh. Muốn ở đâu trước?"
"Vậy em muốn ở đâu trước?" Tư Cảnh Hàn hỏi ngược lại, có chút mong chờ.
Hoắc Duật Hy không nghĩ ngợi, liền nói: "Xương sườn bên trái." Dứt lời, một đường đi xuống liền đã có dấu răng của cô in hằn.
Biết là cô sẽ nặng tay nhưng Tư Cảnh Hàn vẫn không giữ được một tiếng kêu, vừa đau vừa ngứa. Cô luôn thích tấn công chỗ hiểm.
Mặc dù nói là vậy nhưng hành động vốn diễn ra nhanh hơn nhiều, trước sau hai người đổi tư thế cho nhau đến khi cô trói được hai tay hắn xong vẫn chỉ mới có ba phút. Nguồn nhiệt trong người vốn đang phun trào cũng vì da kề da này mà tiếp tục sôi thêm.
"Tư tổng, anh vội?"
"Ừ." Hắn không phủ nhận.
"Vậy thế này tốt hơn không?"
Đôi mắt của cô từ khuôn mặt trắng sữa của hắn uyển chuyển dời đến bàn tay của mình đang nắm dị vật đang phấn chấn ngốc đầu thật cao.
Tư Cảnh Hàn thở mạnh một hơi, ánh mắt không suy suyển: "Nó nghe lời em hơn. Chắc em cũng biết."
"Wow... Tư tổng, anh nói chuyện cũng thật dễ nghe."
"Bởi vì tôi đang khó chịu."
"Ồ, thế à? Vậy thế này ổn hơn không?" Cô gia tăng sức lực, nhưng thứ kia dường như quá ngột ngạt trong bàn tay nhỏ bé của cô, nó như cây non cần được lớn lại vươn lên.
Tư Cảnh Hàn có cảm giác máu mình đang sôi lên, các tế bào thần kinh trên người hắn dường như chỉ còn tập trung tụ lại một chỗ trong tay của cô.
"Nếu em còn nói nhiều như vậy nữa, tôi sẽ không ổn."
Hoắc Duật Hy cười tươi hơn, chồm người về phía trước, cúi hôn lên mặt hắn: "Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi. Hôm nay không bạc đãi anh." Cô bắt chước y hệt giọng điệu thường ngày của hắn, cũng thành thạo dùng những động tác hắn làm với mình đối đãi với hắn.
Cô khẽ hôn lên gáy, cắn vành tai để xem mặt hắn có đỏ lên hay không? Nhưng Tư Cảnh Hàn ngoài chỗ kia bất hợp lý thì tất cả những chỗ còn lại đều bình thản bất ngờ.
"Khó chiều như vậy à?" Hoắc Duật Hy khẽ cảm thán nhưng cô không vội, vì cô cũng thừa hiểu điểm yếu nhất của hắn không nằm ở đây. Mà chỉ cần di chuyển xuống thêm một chút, dùng răng nanh mấp máy một cái, hắn lập tức căng thẳng.
Yết hầu của Tư Cảnh Hàn chuyển động lên xuống vài lần nữa thì phải dừng lại.
"Vật nhỏ này, em cũng đừng nghịch ngợm như vậy chứ."
"Cầu tôi đi." Hoắc Duật Hy mỉm cười dụ dỗ, "Tôi giúp anh."
Dù rất khó chịu nhưng Tư Cảnh Hàn vẫn vờ từ chối: "Non tay thế này, không đáng giá."
"Gian thương." Hoắc Duật Hy bực bội đập lên ngực của hắn, lúc nào hắn cũng giỏi kiềm chế như thế, lừa cho cô thấy hắn đã mắc câu nhưng thật sự không phải.
Thế thì cô phải dùng chiêu cuối thôi, nhưng cô không hiểu vì sao đàn ông lại thích tư thế kỳ quái này cơ chứ. Răng nanh thường không có mắt, nếu như gấp quá chưa biết sẽ có áng mạng xảy ra.
Tư Cảnh Hàn nhìn cái đầu nhỏ của cô dần di chuyển xuống dưới, đôi tay cứ ngỡ như đã bị trói chặt của hắn dần chuyển động, hai lòng bàn tay vừa áp vào nhau theo một khuôn khổ, cổ tay mềm mại như một con rắn uốn lượn mấy lần, sợi dây thắt lưng đã trôi tuột khỏi tay.
Tư Cảnh Hàn nhếch mày không ưu tư chỉ có thưởng thức. Một chút tiểu xảo này cô cũng dám dụng tâm lên người hắn mà quên đi việc hắn từng là lính đặc chủng sao? Bé Duật của hắn luôn phải chịu thiệt là vì hay quên trước, quên sau thế đó!
"Ư..." Đột ngột bị ngạt, Hoắc Duật Hy muốn ngẩn đầu lên nhưng không được. Một bàn tay hữu lực đang đặt trên đầu của cô ép cô phải nuốt sâu hơn.
Tư Cảnh Hàn cảm nhận sự mềm mại từ chiếc lưỡi đinh hương của cô quấn quýt dưới thân mình một cách thuần thục thì không khỏi tán thưởng: "Bình thường miệng lưỡi sắc bén nhưng ai biết ở trên giường bé Duật của tôi kỹ thuật lại tốt đến thế này phải không?"
Hoắc Duật Hy bị ngạt đến nước mắt cũng chảy ra, cô biết mình không thoát được những cái bẫy hắn đã giăng sẵn, nếu bây giờ không cố cho nhanh thì cô phải chịu khổ lâu hơn. Cho nên cô học cách thuận theo.
"Ngoan quá..." Tư Cảnh Hàn bắt đầu thở dốc vì tốc độ của Hoắc Duật Hy, khoái cảm mà cô tạo ra cho hắn bây giờ vô cùng tốt, có đủ nông sâu, mạnh nhẹ, trơn ướt, một chút đau đơn bất chợt cũng không tệ. Đúng là một tiểu yêu tinh biết câu hồn.
Rất lâu sau, Hoắc Duật Hy mới được hắn kéo ra cho thở dốc, cô không còn khí lực ngã nhào trong người hắn ho khan, nước mắt còn giàn giụa đáng thương, Tư Cảnh Hàn có chút xót lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mặt cho cô: "Vất vả cho em rồi, hôm nay ngoan quá... Bây giờ muốn uống tí nước không?"
"Đồ gian thương, anh dám ăn gian." Khi lấy lại được sinh khí việc đầu tiên Hoắc Duật Hy làm chính là đập lên cánh tay giỏi mở trói của Tư Cảnh Hàn, hắn vì được sảng khoái nên chỉ mỉm cười cho cô tùy hứng.
"Nào, uống nước đi, cũng mệt rồi."
Hoắc Duật Hy giật lấy cốc nước tu một hơi, vì vội nên một chút nước còn rơi vãi chạy theo khuôn cằm nhọn của cô bò dần xuống cổ, trượt qua xương quai xanh hòa vào mồ hôi làm bóng bẩy đôi gò đào cong vút. Một cảnh tượng sinh động làm người khác phải sôi máu.
"A... Làm sao vậy, đau đó!" Hoắc Duật Hy giật thót người nhìn Tư Cảnh Hàn.
"Món tráng miệng cũng xong rồi, có phải nên đến món chính không?" Hắn tà tứ hôn lên hỏm cổ của cô, nói khẽ.
"Nhưng anh nói để tôi làm chủ."
"Đúng vậy, em là người di chuyển, tôi chỉ giúp em đi vào chính tuyến mà thôi." Lời này hắn nói ra không có chút gì là thiếu tự nhiên, ngược lại là mười phần tự nhiên ép buộc.
Khá khen cho một tổng tài danh tiếng lẫy lừng ăn nói trơn tru, dù đến nông nỗi nào vẫn giữ được phong độ lý lẽ.
Được... là cô thua.
Chuyện của sau đó khó mà nói được, dù rằng đã rất cố gắng kiềm chế bản thân nhưng với tốc độ và sự nhún nhường không thẳng tay của cô mà mấy lần Tư Cảnh Hàn phải góp sức kéo hai chân cô xuống làm cô la thất thanh đau đớn, hắn hết hồn buông ra, nhưng một lúc sau cũng lập lại tình trạng đó.
Bây giờ thì Hoắc Duật Hy hết sức lực ngồi vắt mình qua lưng hắn, eo cô rã rời không nhích được nửa vậy mà hắn vẫn chưa xong.
"Hức..." Hai tay cô ôm cổ của hắn chờ đợi hạ màn, chỉ còn mình hắn diễn, cô đã thua cuộc. Bây giờ hắn muốn thế nào đều được.
Tư Cảnh Hàn vuốt ve tấm lưng trần của cô, nhưng thể nào cũng không an ủi được thứ dị vật dưới thân, ở giữa hai người vẫn còn chưa khỏe. Hắn hơi nóng lòng vỗ vào mông của cô chờ đợi một đợt run rẩy thít chặt lấy bản thân.
"Kiên nhẫn thêm một chút, liền được." Hắn dỗ.
"Nói dối! Nếu được thì đã xong lâu rồi!" Cô không tán đồng.
Tư Cảnh Hàn hít một hơi dài, vuốt tóc cô: "Là do em không cố gắng."
"Anh nói dễ nghe thật, nếu anh bị người ta bẻ hai đùi ra rồi chèn mấy thứ khủng khiếp vào suốt mấy giờ liền thì anh còn mạnh miệng nổi không?" Cô rầu rĩ lên tiếng, lại chợt nghĩ đến thứ gì đó rồi ra giọng kim chủ: "Hơn nữa hôm nay anh chưa ăn cơm à, ngay cả chút sức cũng không có! Chậm là đúng!"
"Hoắc Duật Hy, gan em lớn bằng trời rồi phải không mới dám nói mấy lời này?!" Người phụ nữ này ngang nhiên chê khả năng của hắn, nếu không phải vì sợ cô bị đau hắn có cần nhịn đến giờ này không?
Hoắc Duật Hy đẩy vai của Tư Cảnh Hàn ra, nheo mắt nhìn hắn thách thức: "Vậy đến đây chứng minh chút khả năng của anh đi, để xem lời tôi nói là sai!" Nói rồi lại vỗ vỗ lên khuôn mặt đẹp trai của hắn, trêu tức.
Tư Cảnh Hàn cười có chút ác liệt nhìn cô, phụ nữ như Hoắc Duật Hy đúng là dùng để chinh phục. "Vậy em cũng nhiệt tình một chút đi, chúng ta cùng hợp tác?"
Hoắc Duật Hy không trực tiếp trả lời mà dùng hành động để chứng minh, cô nhiệt liệt gặm lấy môi của hắn như một cách giao nhờ. Phải nhanh kết thúc, nếu không cô sắp ngất đến nơi. Tư Cảnh Hàn cũng thuận thế ép cô xuống giường, thứ hung hăng kia kiệt liệt chống đỡ lấy thân thể non mềm có thể vắt ra nước của cô, hắn đã áp chế bằng sự kiên nhẫn cuối cùng, nhưng đều do cô trêu chọc hắn. Nếu đã như vậy thì cũng nên dùng chúc sức để chứng minh chuyện kia nôn mửa là thật giả thế nào đi.
Buổi tiệc đã chính thức bắt đầu!
"Tư Cảnh Hàn..."
"Ừm..."
Nghe đáp Hoắc Duật Hy lờ mờ nâng tay ôm lấy khuôn mặt anh tuấn của hắn, nghiêng một chút là có nhìn thế được đôi mắt mà cô yêu thích. Nhưng bàn tay của hắn chẳng bao giờ yên phận để làm cô phân tâm.
Đôi bồng đào bị nhào nặn mạnh tay khiến người cô đỏ lự như hồng quả, xúc cảm tê rần truyền khắp cơ thể làm căng thẳng cả thân người bên dưới. Hắn càng thích thú lao vào lại trườn ra, bị kích thích từ hai phía càng làm cô căng thẳng hơn.
Trong tiếng rên rỉ tiêu hồn lại là từng nụ hôn triền miên, dày đặc.
"Tư Cảnh Hàn... Tên bạo quân này... Ưa..."
Hắn quá gắp để nghe cô nói hết câu, hai người lại lao vào một trận chiến mới. Cô cũng không hề lơ là, luôn cho hắn lấy đủ những đòi hỏi, sự tham lam của người đàn ông lại càng tăng lên, chín nông một sâu, lần sau lại càn rỡ hơn trước. Lồng ngực nóng hổi của hắn ép chặt vào sự mềm mại của cô, ma sát liên tục đến mồ cũng trộn lẫn vào nhau không thể phân biệt.
"Bé Duật, ngoan quá... Phải yêu em thêm một lúc, nhiều hơn nữa..." Tư Cảnh Hàn không ngừng tán thưởng cô gái trong lòng, cô nhiệt tình luôn khiến hắn đạt được khoái cảm lớn nhất. Những tiếng kêu the thé của cô là nguồn động lực bất tận cho sự hưng phấn của hắn, nhưng chỉ bao giờ cô gọi tên hắn thì mới là thứ khiến hắn phải phát điên và muốn nuốt trọn cô vào bụng càng nhanh càng tốt, trên người cô hắn cầu "yêu" thể nào cũng không đủ.
Giống như lúc này vậy.
"Tư Cảnh Hàn... Chậm một chút... Chịu không nổi..."
Hoắc Duật Hy để hắn áp lên người bừa bãi tàn sát, trên đôi môi thốt ra những âm thanh mê muội, tiêu hồn làm người ta sa ngã. Cô lại ôm chặt lấy cổ của hắn, từ khuôn miệng xinh đẹp tên của hắn được thốt ra một cách mềm mại nhất, cũng là thứ làm Tư Cảnh Hàn dễ phân tâm nhất. Đôi bàn tay mềm mại cũng không ngần ngại cào loạn vai đường trên vai của người đàn ông để hắn có thêm hưng phấn, thuận theo ý hắn quàng đôi chân lên cái eo hẹp gầy cho từng đợt giao hợp dễ dàng hơn, cô chịu giao mình cho những đợt hoan ái chỉ có khoái lạc bên ngoài mà bên trong hoàn toàn trống rỗng.
"A... Nhẹ thôi... Đau mà..."
Sự cuồng loạn ở phía dưới thân thể có thể làm phân tán cảm xúc nhất thời nhưng sâu thẳm trong ấy mắt màu hổ phách của cô lúc này lại đầy ý tứ.
Cô phải cho hắn nếm được ngọt ngào thì lớp phòng bị của hắn cô mới dễ dàng tháo xuống được.
Chuẩn bị lâu như vậy cũng là chờ đến đợi giai đoạn này, dù hy sinh thêm thứ gì cũng không quan trọng. Bỏ ra thêm một đêm hoan ái, chơi đùa thêm một chút tình cảm cũng không đáng kể.
Tư Cảnh Hàn, đừng trách tôi... Tôi cũng đã cho anh nếm được vị ngọt của mật tình không thuộc về anh rồi. Nên trái tim anh phải để tôi moi ra cho bằng được.
Dù là đỏ hay là đen, thế nào tôi cũng phải lấy!
Bằng cách đau đớn nhất...
____________