Villa của Hoàng Tịch Liên.
Sau khi đưa Hoắc Duật Hy trở về nhóm mấy phụ nữ vẫn chưa biết khuyên cô thế nào, bản thân cô lo đứng lo ngồi mới tìm được đến đây lại nhìn thấy người đàn ông của mình bắt chéo chân dang tay hưởng thụ đúng là có phần chua chát.
Rơi vào hoàn cảnh này ai chẳng cảm thấy công sức của mình là hoang phí chứ, bao nhiều vất vả rốt cuộc đối phương vốn chẳng để tâm.
“Có muốn uống chút gì đó không?” Hoàng Tịch Liên lo lắng hỏi.
Hoắc Duật Hy lắc lắc đầu, có vẻ phờ phạc.
Đúng lúc này cửa chính lại được ai đó đẩy ra, người còn chưa vào trong đã cất giọng châm:
“Ha, đáng đời lắm.”
Người khác có lẽ không nhận ra nhưng Mạc Doanh thì biết rõ người này là ai, kinh ngạc thốt lên: “Tống Ly Ninh, sao cô lại ở đây?”
Tống Ly Ninh nhếch môi: “Đương nhiên là tôi phải ở đây rồi, chính là anh Cảnh Hàn dẫn tôi đến đây chứ không có như ai kia.”
Lời này của cô ấy đúng là chói tai vô cùng, nhưng những người khác không thấy lạ khi biết Tống Ly Khắc – luật sư của Tư Cảnh Hàn chính là anh trai của cô ấy, xem ra ngoài mặt mũi thì thái độ của hai người đối với Hoắc Duật Hy cũng là hoàn toàn giống nhau.
Mộc Tích lần trước đối với Tống Ly Khắc đã không thích nổi, mà Tống Ly Ninh hiện tại cũng y hệt như anh trai mình cho nên cô lập tức tiến lên phản công: “Chẳng phải nghe nói cô đã có chồng rồi sao, còn suốt ngày chạy theo chồng của người khác, chồng cô không quản cô sao?”
Nhắc đến chữ “chồng” Tống Ly Ninh giống như bị ngộ độc, dựng lông măng lên, như một con mèo hung dữ, gào lên: “Ai là chồng tôi chứ, cô không được nói bậy.”
Mộc Tích biết ngay chọc trúng chỗ đau của cô ấy, càng đắc ý: “Dù cô có muốn hay không thì trên thực tế ai ai cũng biết cô đã đăng kí kết hôn với người khác, cho nên đừng lo chuyện bao đồng nữa.”
“Cô…” Tống Ly Ninh tức đến đỏ mặt, thực tế cô ghét bị ghép với người đàn ông đó vô cùng, chỉ vì nhiều biến cố diễn ra nên đã buộc chặt hai người lại một chỗ.
“Tôi lo chuyện bao đồng còn cô thì không à, cô là ai mà xen vào chuyện của người khác?” Sau một hồi cô mới có thể phản công.
Mộc Tích rất thản nhiên, dăm ba câu nói không bao giờ làm cô lúng túng: “Tôi thì chẳng là ai cả, nhưng chí ít tôi là đang tranh giành chồng cho bạn của mình, còn cô, có chồng rồi thì tranh giành cái gì chứ, chẳng lẽ là tranh giành cho anh trai đáng ghét của cô?”
Một lời này của Mộc Tích không biết là cố tình hay vô ý nhưng lại làm Tống Ly Ninh sững sờ, cứng miệng, thậm chí là biểu cảm khuôn mặt hết trắng rồi lại đỏ, hóa thành giận dữ. Cứ như bị người khác nhìn thấu tâm tư mà nói trúng tâm tư, chỗ đau không muốn ai biết vậy. Cô ấy thét lên: “Cô còn nói nữa có tin tôi dán miệng cô lại luôn không?”
“Sao hả, tôi cứ nói đấy, cô có giỏi thì đến đây. Anh trai ẻo lả của cô chính là đi tia chồng của người khác, thảo nào lại luôn cay đắng Tiểu Hy nhà tôi.” Mộc Tích càng không chịu thua, hất cằm lên mà nói đại.
Thế mà Tống Ly Ninh lại giận quá hóa cuồng, lập tức xông đến định bắt lấy cổ tay Mộc Tích.
“Có giỏi thì cô đừng có chạy!”
“Tôi ở đây, cô bước tới xem!”
“Tiểu Tích, được rồi đừng cãi với cô ấy nữa.” Hoắc Duật Hy vội đứng ra can giải, kéo Mộc Tích lại để hai người phụ nữ không toét đầu chảy máu với nhau. Mạc Doanh bên kia cũng thức thời chạy đến lôi Tống Ly Ninh về phía sau, đúng là “rộn rã” vô cùng.
“Buông mình ra, buông mình ra. Mình mới không sợ con nhóc con mới lớn này.”
“Ai là nhóc con mới lớn hả, cô nói không ngượng miệng à? Mạc Doanh, cô mau buông tôi ra, hôm nay tôi nhất định phải trừng trị người phụ nữ này mới được!” Tống Ly NInh quyết ăn thua đủ, Mộc Tích cũng mồm năm miệng mười:
“Tôi nói cô đấy, cô đấy, có giỏi thì đến đây. Cô và anh trai cô đều đáng ghét như nhau, tranh chồng của người ta làm gì chứ hả, anh trai cô nằm mơ cũng không chấm mút được gì đâu, đừng có mà cố công vô ích!”
“Ga… người phụ nữ đáng ghét này!”
Dù rằng không phải là chuyện của mình nhưng hai người phụ nữ kia cứ chí chóe mãi đến nỗi nhân vật chính như Hoắc Duật Hy cũng thấy điên đầu khi can ngăn không được nữa, phải thét lên: “Thôi đủ rồi!”
Mười phút sau.
Hậu của cuộc chiến là nhóm mấy người phụ nữ ngồi quây quần lại với nhau.
Bây giờ từ chỗ Mạc Doanh những người chưa biết gì đều đã được thông suốt, sau khi hiểu ra mọi chuyện Mộc Tích cười đến run rút làm Tống Ly Ninh ngồi đối diện tức tối vô cùng.
“Cô im miệng cho tôi.” Cô ấy gắt lên.
Tuy nhiên vẫn không ngăn cản được việc Mộc Tích cười. Câu “mèo mù vớ cá rán” là có thật, cô vốn chỉ định nói băng quơ nhưng không ngờ lại trúng sự thật.
Phải, trên đời này ngoài những tiểu tam bên cạnh Tư Cảnh Hàn thì tình địch của Hoắc Duật Hy còn có một người đàn ông đẹp trai nhiều tiền – Tống Ly Khắc nữa.
Có vẻ chuyện này Hoắc Duật Hy và Mạc Doanh đã sớm biết, còn Mộc Tích, Trí Quân và Hoàng Tịch Liên hoàn toàn ngẩn ngơ. Cũng vì thế ba người từ giật mình cả kinh sau một hồi chuyển sang cười trộm, không phải cười giễu cợt anh trai Tống Ly Ninh mà buồn cười ở việc Mộc Tích trùng hợp nói trúng đại sự – một chuyện bất ngờ chẳng ai dám nghĩ đến.
Thế nên bây giờ tiểu tam chưa chắc chỉ có phụ nữ.
Tống Ly Ninh bị người khác nói trúng tâm tư vẫn còn cay đắng, quay sang đối phó Hoắc Duật Hy: “Cô đừng nghĩ với mấy lời vớ vẩn đó của cô trước truyền thông là có thể độc chiếm được anh Cảnh Hàn, cho dù có Đại Bạch đi chăng nữa thì anh ấy cũng không ép buộc mình lấy người không hiểu chuyện như cô đâu.”
“Ly Ninh được rồi, cô đừng nói nữa.” Mạc Doanh tận tình khuyên giải nhưng Tống Ly Ninh chẳng chịu đoái hoài, hất cằm ngồi sang một bên.
Mộc Tích ấm ức thay Hoắc Duật Hy: “Tư tổng yêu Tiểu Hy, bọn họ còn có con trai, anh ấy không lấy cậu ấy chẳng lẽ lấy anh trai…”
“Cô im miệng cho tôi.” Tống Ly Ninh lập tức cắt ngang, tức giận nói: “Yêu thì đã sao, người phụ nữ này suốt ngày chỉ biết gây họa, cho dù có yêu thì cũng mệt chết đi, anh Cảnh Hàn vì cô ta mà suốt ngày điêu đứng. Cô có biết cái họp báo đó đã gây ra chuyện lớn gì không? Họ Hoắc biết cô ta trái ý quy môn, không biết từ đâu xuất hiện vô số những người uy hiếp anh Cảnh Hàn đòi lợi ích, bằng không sẽ hợp sức xóa tên cô ta ra khỏi Hoắc gia. Chẳng những thế bọn họ còn đòi Đại Bạch phải trở về Hoắc gia nhận tổ quy tông, nhưng làm sao biết được có phải vì chuyện năm xưa mới nhân cơ hội này trả đũa?”
“Cả hắc bạch đạo đều ầm ầm sóng gió nhắm đến Đại Bạch, cô nghĩ anh Cảnh Hàn phải làm gì mấy ngày nay? Vì một tát của Hoắc Duật Hy mà giận dỗi chạy đến đây giải khuây? Nực cười, còn không phải giúp cô ta dọn tàn cuộc sao. Nói thẳng ra thì em trai Hoắc Duật Thiên của cô ta đã tới tìm anh ấy rồi, một mình hắn cũng không dọn nổi cục diện rối rắm này.”
Tống Ly Ninh nói đến đây chẳng ai còn phản bác gì nữa, đến cả Hoắc Duật Hy ngồi ở một góc salon cũng im lặng. Tuy đã lường trước được hậu quả, nhờ đến sự giúp sức của Hoắc Duật Thiên và Tề Thiếu Khanh nhưng vẫn không tiếm quyền thiên hạ được.
Tư Cảnh Hàn đang cáu giận không chỉ vì cái tát của cô mà nồng cốt là chuyện họp báo diễn ra sau đó cô không thông qua ý hắn tiết lộ sự tồn tại của Đại Bạch.
Hắn thương con trai nhất, xem con trai như tính mạng ai cũng biết. Hắn cho cô cơ hội làm mẹ, san sẻ phân nữa quyền hạn đối với Đại Bạch đã là nhượng bộ tối cao, nhưng lần này cô lại tự mình quyết định, không xem con trai là của chung hai người chịu trách nhiệm, mặc khác còn có thể gây nguy hiểm cho thằng bé, dù xác suất thấp đến đâu thì hắn vẫn tức giận.
Đối với Đại Bạch, hắn cầu toàn, chứ không đơn giản là một mức bảo vệ tốt.
Tuy nhiên đây không là toàn bộ vấn đề, việc trước mắt Tư Cảnh Hàn chỉ tức giận, có lẽ thêm thời gian nữa thì sẽ không sao bởi vì cô còn có lợi thế là hắn yêu cô, mẹ của Đại Bạch cũng là cô, dù có thế nào hắn cũng không thể bất cần cô được. Mà việc đáng lo ngại nhất chính Hoắc gia, hiện tại các trưởng bối lớn tuổi trong họ không ngừng gây sức ép buộc ba cô phải gọi được Tư Cảnh Hàn đến Hoắc gia trình diện và phải cho Đại Bạch nhận tổ tông, trở thành người họ Hoắc.
Nhưng chuyện này làm sao có thể!
Chưa kể đến mối dây dưa trước đây giữa ba của hắn và cô nhỏ của cô thì chỉ riêng chuyện Hoắc gia là nguyên nhân khiến ba mẹ của hắn lâm vào đại nạn, hắn phải lưu lạc đã không có cách nào khiến hắn đặt chân vào Hoắc gia nữa. Huống hồ gì hắn đã từng hứa với ông của cô sẽ cùng Hoắc gia ân đoạn nghĩa tuyệt, mà chuyện Đại Bạch trở thành người của họ Hoắc lại càng không thể nào, hắn làm sao có thể để con trai trở thành công cụ để người khác chuộc lợi.
Chung quy, đến thời điểm hiện tại, Tư Cảnh Hàn không có động lực và lý do nào để chấp thuận yêu cầu đó, càng không có được sự ủng hộ của Hoắc gia để cùng cô danh chính ngôn thuận ở chung một chỗ. Trừ khi cô bị gạt khỏi môn quy, vô thân vô tộc, nếu không dù hai người ở chung vẫn sẽ tiếp tục bị cản trở.
Đáng thương nhất vẫn là Đại Bạch, nằm trong vòng xoáy kim tiền, đâu đâu cũng là cạm bẫy, nếu cô và Tư Cảnh Hàn để sơ sẩy một tí có thể sẽ phải hối hận cả đời.
Vậy nên đây không phải là lúc Tư Cảnh Hàn biểu thị yêu Hoắc Duật Hy đến bao nhiêu, có thể từ bỏ tất cả khúc mắc để cùng cô về Hoắc gia hay không, mà đây là lúc cho thấy hắn có bao nhiêu bản lĩnh để chu toàn được cho cả con trai và thân phận Hoắc gia của cô trước những mặt trái của hào môn.
Hẳn là hắn đã phải đấu tranh nhiều lắm – ba của con trai cô.
Đáng lẽ lúc nãy cô không nên hiểu lầm và trách hắn nhiều như vậy.
“Tiểu Hy, cậu định làm thế nào?” Sau một lúc, Mộc Tích mới lên tiếng hỏi.
Không đợi Hoắc Duật Hy trả lời Tống Ly Ninh đã cười cợt: “Cô ta thì có thể làm gì chứ, anh Cảnh Hàn quyết định chuyện gì rồi thì còn ai có thể xen vào, nếu anh ấy thật sự muốn lấy người khác đi chăng nữa cũng không đến lượt Hoắc Duật Hy ngăn cản.”
Cái này là Tống Ly Ninh muốn thị uy cho Tư Cảnh Hàn, ý muốn nói tại vì Tư Cảnh Hàn không muốn đó thôi, nếu hắn muốn thì dù Hoắc Duật Hy có mở họp báo rầm rộ đến đâu cũng vô dụng.
Tâm trạng của Hoắc Duật Hy không được tốt, liên tục bị khiêu khích đã không nhịn được nữa:
“Cô Tống, đúng là trước kia tôi và hắn từng hiểu lầm nhau nhưng tôi không nghĩ quan hệ của chúng có thể vì suy nghĩ đơn phương của một ai đó mà ảnh hưởng. Đến bây giờ chuyện hắn lấy ai có còn là quyền tự do của riêng hắn không tôi nghĩ tự bản thân hắn cũng biết được.”
Cô vừa dứt lời Tống Ly Ninh đã quay người lại, nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn người từ Sao Hỏa đến.
Hoắc Duật Hy này khẩu khí cũng thật lớn.Tuy nhiên Tống Ly Ninh này sẽ không dễ dàng nhận thua: “Cô nghĩ rằng bản thân mình đối với anh Cảnh Hàn có bao nhiêu trọng lượng chứ, nếu không phải vì Đại Bạch thì anh ấy còn chịu nhìn đến cô sao?”
“Cô sai rồi. Đối với người Tư Cảnh Hàn quan tâm hắn sẽ thản nhiên đối diện, chỉ có những người thật sự quan tâm khi gặp chuyện hắn mới né tránh bởi vì hắn không thể giữ vẻ thản nhiên. Trường hợp của tôi chính là như vậy.” Hoắc Duật Hy chắc nịch nói.
Tống Ly Ninh cười khẩy như đang nắm được điều gì trọng yếu mà Hoắc Duật Hy chưa biết, rất đắc ý: “Ha, cô đừng chỉ nói suông, nếu thật sự anh ấy quan tâm cô thì đã không chọn tôi để đi tiệc…” Nhưng chỉ được nửa chừng cô ấy lập tức khựng lại như thể đã lỡ lời nói ra chuyện bí mật.
Đương nhiên những người còn lại đã phát hiện ra mấu chốt, nhìn cô ấy chằm chằm. Tống Ly Ninh lập tức muốn quay đầu bỏ chạy: “Không thèm nói với các cô nữa, tôi đi đây.”
Nhưng làm sao có thể dễ dàng chuồn như vậy. Bốn người chị em của Hoắc Duật Hy lập tức xông tới túm lấy cô ấy:
“Cô đi đâu thế, còn chưa nói xong mà.”
“Các cô làm gì vậy, mau thả tôi ra.”
“He he he… Đừng giãy, Tiểu Ly Ninh mau nói ra xem là tiệc gì nào.”
Buổi tối hôm đó.
Tư Cảnh Hàn ôm con trai đến tiệc tri ân ba tháng resort của Tề Thiếu Khanh chính thức vào hoạt động. Không cần nói những người biết đến danh tiếng của hắn đều dán mắt vào Đại Bạch được bế trên tay, vừa tò mò vừa cảm thán.
Xem ra cái người tự xưng là Hoắc Duật Hy – Hoắc thị nói không sai chút nào. Chỉ có một số người lần trước dự lễ đính hôn của Tề Thiếu Khanh được thấy qua thằng bé một lần là bình thản hơn, xem chuyện Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy ở chung một chỗ đã là mặc định.
Nhân vật chính Tề Thiếu Khanh xuất hiện, đi cùng anh là Hoắc Duật Hy, bên cạnh Hoắc Duật Hy là Hoàng Tịch Liên không ngừng càu nhàu tại sao đám dàn ông không thông báo sẽ có tiệc này làm chúng cô không kịp chuẩn bị tâm lý.
Nhưng đáp lại bọn họ chỉ cười, không nói gì cả ra vẻ bí mật vô cùng.
Bữa tiệc này không quá rầm rộ tuy nhiên mời đến cũng toàn là tai to mặt lớn, mà nhân vật hắc bạch lưỡng đạo như Tư Cảnh Hàn ôm theo con trai nhỏ lại càng đặc biệt, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.
Đại Bạch ở trên tay hắn không ngừng ngó nghiêng tìm kiếm Hoắc Duật Hy, hẳn cũng rất cao tay cứ đứng mãi ở khu buffet khiến thằng bé không tập trung được.
Tống Ly Ninh ở cạnh hắn đã nhìn thấy cô, cố tình khoác lấy tay hắn thách thức.
Thấy Hoắc Duật Hy muốn tiến tới đó Tề Thiếu Khanh lập tức ngăn cản: “Hôm nay xem như nể mặt anh được không, bạn gái của anh đừng chạy đi theo người khác chứ?”
“Em mặc kệ đấy, anh mượn vợ chưa cưới của anh kìa, ba của con trai em đang đứng cùng phụ nữ đã có chồng.” Thật sự cô đang rất hối hận về việc đã trách lầm hắn, bây giờ cô chỉ muốn đến bên hắn nói rõ lòng mình bằng không cô sẽ đứng ngồi chẳng yên.
“Đại tiểu thư Hoắc thị, ở đây là nơi đông người, em đừng nóng lòng, nếu không người khác lại nghĩ em rất cần hắn, sẽ rất mất giá đó.” Tề Thiếu Khanh chân thành khuyên, rất hứng thú nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Hoắc Duật Hy, lại thầm khen Tư Cảnh Hàn quả nhiên có sức thu phục.
Dường như có thần giao cách cảm, Hoắc Duật Hy ở đây bồn chồn chưa bao lâu Đại Bạch đã nhìn thấy cô. Thằng bé mặc kệ Tư Cảnh Hàn từng dặn trước là phải ngoan cứ thế háo hức reo lên: “Mommy, mommy kìa ba ba.” Đại Bạch vừa reo vừa vẫy tay đương nhiên đã thu hút không ít sự chú ý của quan khách có mặt, từ đó tất cả ánh mắt đều dồn theo cái chỉ tay của thằng bé.
Thằng bé cũng biết ba nó hiện tại không thể giáo huấn mình thì được nước làm tới, nghiêng người về phía Hoắc Duật Hy, giả vờ ngây thơ đòi bế. Cũng vì thế mà cô có lý do để tiến tới chỗ của Tư Cảnh Hàn.
Theo cùng cô là Tề Thiếu Khanh, nối đuôi là Lạc Tư Vũ, Mao Lập Tát cùng với nhóm người của Mạc Doanh cũng đi qua góp vui.
Bởi vì Hoắc Duật Hy đã đi tới mà bên cạnh Tư Cảnh Hàn còn có một người phụ nữ khác nên gây ra khung cảnh khá khó xử. Đại Bạch đột nhiên thích bi bô hơn hẳn, hỏi hắn câu khó: “Mommy hôm nay xinh quá, phải không ba ba?”
Vì là tâm điểm nên khách mời đang đứng cùng Tư Cảnh Hàn cũng mong chờ nhìn hắn.
Hắn lại nhìn Hoắc Duật Hy ở đối diện mặc váy đuôi cá trễ ngực màu xanh dương y hệt một nàng tiên cá vừa lên bờ vì hoàng tử của mình, chớp mắt một cái, thuận theo ý Đại Bạch ừ một tiếng.
Cô nghe được, lòng như nở vừa tiến đến Đại Bạch đã đưa tay ra chờ: “Mommy, bế bế.”
Tống Ly Ninh bên cạnh nhìn cô, không hiểu sao lúc này nhìn cô ấy rất lạ, lạnh lùng hơn lúc chiều và cũng điềm tĩnh hơn.
Cô định đón lấy Đại Bạch thì Tư Cảnh Hàn cản bàn tay múp míp của thằng bé lại, thấp giọng nói: “Đại Bạch không được nháo, mommy mặc lễ phục làm sao có thể bế con?”
Trong mắt Hoắc Duật Hy biểu hiện này của hắn chính là khước từ nhưng trong mắt những quan khách khác đây lại là biểu thị hắn đang quan tâm cô.
Còn Đại Bạch bị ba từ chối trở nên yểu xìu, úp mặt vào người hắn không buồn nói nữa, gặp khách cũng không chào như lúc đầu cố ý chống đối.
Biết con trai chỉnh mình Tư Cảnh Hàn cũng không nói, ngược lại nhìn sang Tề Thiếu Khanh cho anh một ánh mắt đầy ý tứ.
Hoắc Duật Hy không hiểu lắm, chỉ thấy Tề Thiếu Khanh chào mấy quan khách ở đó rồi tiến về phía sân khấu, nơi khai mạc buổi lễ.
“Quý vị, tôi rất vui vì mọi người đã nể mặt đến góp mặt trong buổi ngày hôm nay. Madi Island Resort đã đi vào hoạt động được ba tháng và gặt hái được nhiều thuận lợi, góp phần không nhỏ là sự ủng hộ của các vị quan khách góp mặt ở đây. Cũng vì lẽ này mà ông chủ mới Madi Island Resort quyết định sẽ chi trả toàn bộ chi phí cho chuyến đi đến Madi Island Resort lần này của tất cả quan khách có mặt hôm nay, xem như là một lời cảm ơn trước cho sự thăng tiến của resort sau này.”
Tề Thiếu Khanh vừa dứt lời lập tức phía dưới khán đài xôn xao, ai nấy đưa mắt nhìn nhau như không hiểu lắm ý tứ vừa rồi.“Ông chủ mới?”
“Chẳng lẽ là sang resort cho người khác?”
“Mồi béo thế này mà lại…”
“Là ai thế nhỉ?”
Phía trên Tề Thiếu Khanh vẫn rất bình thản, dường như mọi chuyện đã được sắp xếp từ trước, đối với nghi vấn của người khác anh chỉ mỉm cười rồi từ tốn nói tiếp:
“Mọi vị đoán không sai, quả thật khu resort này tôi đã quyết định sang tên cho một người bạn. Ngoài việc tri ân khách hàng thì buổi tiệc ngày hôm nay cũng xem là một phần chào đón chính thức dành cho chủ nhân mới của Madi – Tư tổng Tư Cảnh Hàn. Xin mời quý vị hoan nghênh.”
Tề Thiếu Khanh bắt nhịp vỗ tay, cả bữa tiệc cũng xôn xao lần nữa.
“Là Tư tổng ư? Không ngờ lại là như vậy.”
“Xem ra mối quan hệ Tề gia và Tư tổng còn tốt hơn cả lời đồn.”
“Từ lúc nào hai vị thái tử lại trở nên thân thiết như vậy chứ, chẳng phải trước đây luôn lạnh nhạt hay sao?”
Không chỉ là phía quan khách mà cả nhóm phụ nữ của Hoắc Duật Hy cũng bất ngờ không thôi, thậm chí là Tống Ly Ninh cũng khó hiểu ra mặt.
Tề Thiếu Khanh đang kinh doanh tốt như vậy lại chuyển sang cho Tư Cảnh Hàn thì để làm gì chứ, Tư Cảnh Hàn cũng đâu phải thiếu chỗ để kinh doanh. Nhìn về phía Tư Cảnh Hàn chỉ thấy hắn ôm Đại Bạch cười nhẹ với những người đứng cạnh mình ngoài ra không biểu hiện gì thêm.
Không để mọi người tò mò quá lâu, chủ nhân thật sự của buổi tiệc đã tiến về phía sân khấu, bế cả con trai giống y như đúc theo trong sự theo dõi sít sao của trăm đôi mắt.
Đại Bạch ở trên tay hắn không thấy sợ khi bị nhiều người nhìn ngó, thậm chí có rất bạo dạng nhú mặt ra nhìn tìm vui, khác hẳn vẻ giận dỗi vừa rồi.
Tề Thiếu Khanh nhường micro lại cho Tư Cảnh Hàn, Đại Bạch thấy tò mò từ khi Tề Thiếu Khanh nói vào micro rồi nên bây giờ có dịp đến gần thì ngẩn cổ nhìn ba mình suốt, xem hắn sẽ nói thế nào vào cái mic.
Mỉm cười nhìn con trai một cái, đáy mắt Tư Cảnh Hàn đã lộ ra toàn bộ tình cảm trìu mến, khác hẳn cái nhìn của hắn đối với người khác, càng khẳng định vị thế của Đại Bạch trong lòng người đàn ông đa đoan này. Từ đây cũng chứng tỏ, mẹ của thằng nhóc đúng là không phải tay vừa, có thể ràng buộc được một người đàn ông như hắn bằng một đứa trẻ mà đứa nhỏ còn khiến hắn yêu thương sống chết.
Cả Hoắc Duật Hy cũng vì ánh mắt này của hắn mà cảm thấy tự hào lây, khi có nhiều người ngưỡng mộ cô như vậy làm cô bất chợt nghĩ mình thật là tài năng khi sinh được Đại Bạch.
Nhưng đáng tiếc vẻ hào nhoáng đó chỉ là bề ngoài…
“Các vị, xin trật tự.” Giọng nói trầm thấp của Tư Cảnh Hàn đưa cô khỏi dòng suy nghĩ, cũng hướng mắt lên sân khấu cũng như những người khác.
Bây giờ chỉ còn hắn và Đại Bạch trong tay, dường như hào quang đều tập trung về phía ai cha con làm lòng người xao xuyến.
Không làm mất thời gian, Tư Cảnh Hàn cầm mic trực tiếp vào vấn đề: “Những gì Tề gia đã nói tôi xin không lặp lại, mà tôi sẽ chia sẻ lý do tại sao hôm nay lại tiếp quản Madi – vấn đề các vị vẫn đang thắc mắc.”
“Nhóc con trên tay tôi, nhiều vị chắc đã đoán được là ai, nhưng nhân đây trước mặt bạn bè tôi vẫn muốn khẳng định lại. Đúng vậy, thằng bé con trai duy nhất của tôi, nhũ danh gọi Đại Bạch và đương nhiên, thằng bé có liên quan rất lớn đến việc Tề gia chuyển nhượng Madi cho tôi.”
Những người bên dưới nghe đến đây bắt đầu ngờ ngợ, thoáng xì xầm bàn tán, hết gật đầu rồi lại tấm tắc, riêng Hoắc Duật Hy thì nhíu mày.
Hắn định chơi trò hào phóng tặng cho thằng nhóc béo lùn đó khu resort nhiệt đới để tắm nắng sao? Cô không lạ gì kiểu yêu thương con trai bất chấp của hắn, Đại Bạch thích vùng biển này ra mặt rồi còn đâu.
Và nhiều người cũng có suy nghĩ như cô, thậm chí Hoàng Tịch Liên còn nhích tới huých vào eo cô: “Cô giỏi lắm, sinh được thằng con quý tử biết đào mỏ từ ba nó, thích rồi nha.”
Hoắc Duật Hy không quá hào hứng với lời trêu chọc của Hoàng Tịch Liên: “Con trai là do tôi sinh ra, hắn không biết ơn mà chỉ toàn nghĩ cho nó, đúng là bạc bẽo.”
Đám phụ nữ nghe cô nói liền cười rộ lên, cả Lạc Tư Vũ và Mao Lập Tát đứng gần đó nghe được cũng cười, nhưng họ thì ý tứ hơn nhiều.
Cho đến khi Tư Cảnh Hàn lần nữa lên tiếng lần nữa, Tề Thiếu Khanh đã từ trên khán đài đi xuống, đi đến chỗ của cô: “Sao vậy, ba của con trai em nói rất nhàm chán sao?”
Cô buồn, nên không đáp.
Anh cũng không chấp nhất, còn mỉm cười: “Anh thì không nghĩ vậy đâu, đến đây tập trung nghe kỹ nào.” Vừa nói anh vừa kéo tay cô về phía mình, chắn ngang chỗ Hoàng Tịch Liên đang đứng, cô ấy vì thế mà lùi lại một bước, Lạc Tư Vũ đứng đằng sau lập tức đưa tay ra đỡ.
Tề Thiếu Khanh khẽ liếc về sau một cái rồi lại như không mấy để ý nhìn lên sân khấu, chỉ có đáy mắt là tối đi mấy phần.
Bên trên Tư Cảnh Hàn đã nói đến phần quan trọng nhất: “Tôi rất yêu Đại Bạch – đứa con trai độc nhất này, thậm chí đã từng nghĩ không cần gì cả chỉ cần có thể sống cùng thằng bé đến già, nhìn nó lớn lên, trưởng thành là đủ. Nhưng như thế không phải.” Nói đến đây hắn khẽ lắc đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Tề Thiếu Khanh và anh đột ngột nắm lấy tay Hoắc Duật Hy trực tiếp kéo lên sân khấu.
“A… Anh Thiếu Khanh?” Trong sự ngỡ ngàng của cô Tư Cảnh Hàn chỉ nhìn sang một lần, xốc Đại Bạch ngồi cao trên tay mình hơn rồi tiếp tục nói:
“So với việc yêu Đại Bạch thì tôi càng biết ơn người mẹ đã sinh ra bé con nhiều hơn, Madi chính là món quà tôi muốn dành tặng cô ấy thay lời cảm ơn. Chủ nhân thật sự của Madi – Hoắc thị Hoắc Duật Hy.”
Lần này Tề Thiếu Khanh đã kịp trao tay Hoắc Duật Hy vào tay hắn. Đỡ nhẹ lấy eo của cô, ở trước mặt Đại Bạch và mọi người hắn không ngần ngại cúi đầu một cái, môi mỏng đã chuẩn xác điểm vào môi cô với nụ hôn thâm tình và lời thì thầm: “Cảm ơn em.”
“Phụt… bụp bụp bụp! Đùng…!”
Pháo hoa ngay thời điểm này được bắn lên không trung tạo ra âm thanh vang dội. Trên khán đài bóng bay và vô số cánh cánh hoa tươi một rơi xuống một bay lên cùng lúc tạo ra khung cảnh nên thơ vô cùng.
Tiếp đó là tiếng vỗ tay nồng nhiệt vỡ òa của tất cả mọi người, có cả reo hò và hoan hô.
Đại Bạch câu trên vai Tư Cảnh Hàn sau khi giật mình vì tiếng nổ lớn thì bắt đầu trố mắt nhìn pháo hoa, rồi cũng cười tít mắt vỗ tay, chỉ là nhân vật chính là Hoắc Duật Hy vẫn ngẩn tò tè, cả người cứng đờ như một khúc gỗ, không biết phản ứng thế nào và cũng không kịp phản ứng.
Vì có con trai nên Tư Cảnh Hàn không dồn ép cô quá lâu, sau khi pháo hoa kết thúc hắn một tay ôm con trai một tay ôm eo cô, nói với quan khách bên dưới, nhưng đúng hơn là giới thiệu:
“Người phụ nữ này của tôi đôi lúc có chút ngốc nghếch nên không kịp phản ứng. Con trai thi thoảng cũng hay ngớ ngẩn như cô ấy nhưng vẫn rất đáng yêu nên có thể bỏ qua, sau này còn nhiều dịp gặp mặt nên Cảnh Hàn cũng không giấu giếm, nếu để mọi người bắt gặp tình trạng tương tự cũng mong không chê cười.”
“Không đâu, sẽ không đâu.” Bên dưới đồng loạt nói.
Đến đây Tư Cảnh Hàn không nói nữa mà Tề Thiếu Khanh đứng ra thay hắn cảm ơn: “Vất vả cho mọi người rồi, phải cùng Tư tổng diễn cả buổi tối để cậu ấy thuận lợi yêu đương, thật may cuối cùng cũng thắng lợi hoàn thành, tối nay thay mặt Tư tổng tôi nhất định kính mọi người mỗi người một ly. Được không?”
“Được! Đều là người nhà cả.”
Diễn kịch? Người nhà?
Mấy người phụ nữ lập tức quay lại nhìn nhau, cả Hoắc Duật Hy đang ngố ra cũng có phản ứng, nhảy khỏi người Tư Cảnh Hàn, trân trối.
“Diễn kịch là thế nào?”
Tề Thiếu Khanh nhận ly rượu từ phục vụ mới kính một ly xong sẵn dịp giới thiệu cho cô được biết: “Thật ra tối nay ở đây tai to mặt lớn như em thấy đó đều là anh em bạn hữu của bọn anh, không có người bên ngoài. Cái này có thể tính là ba của con trai em muốn mở tiệc để chính thức giới thiệu em với bạn bè của hắn, cũng cố địa vị của em. Nào, theo lễ em phải kính mọi người một ly rồi.”
“Em hỏi diễn kịch là thế nào?” Hoắc Duật Hy vẫn khăng khăng nhìn Tư Cảnh Hàn.
Nhưng tiếp lời vẫn là Tề Thiếu Khanh vì Tư Cảnh Hàn đã bận nhặt bóng bay còn vương lại cho Đại Bạch.
“Vì muốn tạo cho em sự bất ngờ nên ban đầu mọi người mới tỏ vẻ đến đây để dự một buổi tiệc thương mại bình thường, anh là chủ nhân chính. Nhưng còn thật sự thì giống như những gì em đã thấy.”
“Vậy còn Tư Cảnh Hàn, hắn như vậy là… là thế nào?” Ý cô là hắn hết giận hờn rồi ư? Lúc nãy còn công khai hôn cô nữa.
Cái này thì Tề Thiếu Khanh chỉ nhún vai, cười cười: “Anh cũng không rõ nữa, chi bằng em tự hỏi hắn xem.”