Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 141: Tình khúc đảo thiên thần (1)




Ngày hôm sau.

“Chà, mommy xem này, đẹp thật đấy.” Đại Bạch khom người nhặt một cái vỏ sò lên khoe với Hoắc Duật Hy. Cô cười với thằng bé một cái rồi xách nó lên, lắc lắc mấy cái giũ sạch cát.

Cuối cùng cũng đã đến Maldives, nơi mà Tư Cảnh Hàn đang “trú ngụ” trái phép.

“Hoàng Tịch Liên, đi đứng cho cẩn thận vào!” Lại là tiếng quát Tề Thiếu Khanh không hài lòng với Hoàng Tịch Liên.

Cô ấy nghênh mặt với anh rồi dựa sập vào người Lạc Tư Vũ đi bên cạnh, nói: “Anh thì tốt hơn người nào đó nhiều.”

Lạc Tư Vũ cười trừ nhìn Tề Thiếu Khanh một cái, không đẩy Hoàng Tịch Liên ra, còn nâng tay ôm lấy vai của cô ấy, thuận tiện chỉnh lại kính râm của cả hai.

Có vẻ Tề Thiếu Khanh mấy mấy để ý cảnh này, nhìn về phía sau Trí Quân đang xách hành lý đi theo thì nghĩ ra một ý.

“Mao Lập Tát, Lục Nguyên qua đây.”

“Chuyện gì vậy gia?”

“Hai cậu là đàn ông sao? Không thấy cô ấy mang đồ à?” Nói rồi anh ném vali của Trí Quân vào người Mao Lập Tát.

“Không cần đâu tổng tài, tôi tự làm được.” Trí Quân muốn từ chối nhưng Tề Thiếu Khanh đã kéo cô đi, thuận tiện cởi áo khoác mỏng bên ngoài trùm lên đầu cô.

“Nắng như vậy nên chú ý một chút.”

Trí Quân không quen lắm với việc được người khác chăm sóc, hơi chần chừ muốn trả lại cái áo cho Tề Thiếu Khanh, thật ra cũng không nắng như anh nói, đây là khoảng thời gian đặc biệt mát mẻ ở Maldives nhưng nhìn Lạc Tư Vũ đi đằng trước một cái bất quá cô lại ậm ừ không từ chối nữa.

“Sao vậy?” Hoàng Tịch Liên thấy Lạc Tư Vũ hở tí lại đánh mắt nhẹ về phía sau liền nghi ngờ hỏi.

Lạc Tư Vũ không ngờ mình đã lộ liễu đến nổi Hoàng Tịch Liên cũng nhận ra khác thường có chút gượng gạo mỉm cười: “Không có gì, chỉ thắc mắc bọn họ sao lại đi chậm như vậy.”

Theo lời nói của hắn cô thử nhìn về phía sau, đúng là khoảng cách có chút xa thật nhưng cũng đâu phải chờ, resort ngay đằng trước, với lại ở chỗ này cũng đâu sợ lạc nhau.

Còn có Mộc Tích đi cùng Mạc Doanh ở sau cùng vẫn không ngừng tự sướng với hai con chó cưng của Đại Bạch, đón chừng bọn họ còn chưa muốn vào resort ngay bây giờ. Hơn nữa có Mao Lập Tát và Lục Nguyên trông chừng rồi càng không có chuyện gì xảy ra được.

Nhìn lên một chút nữa Hoàng Tịch Liên liền bắt gặp một hình ảnh không ưng ý, theo phản xạ cô quay phắt đi để lại cho Tề Thiếu Khanh một chút chán ghét.

Anh thấy cô vừa nhìn đến mình đã ghét bỏ quay đi hướng khác trong mắt không khỏi ánh lên một nụ cười.

Đến khi nhóm người của anh vào tới resort việc đầu tiên là đến nhận villa, đối với những người khác không có gì gọi là trở ngại vì đã được sắp xếp trước riêng với mẹ con Đại Bạch thì khá khó khăn.

Thật sự Tề Thiếu Khanh đã toàn tâm toàn ý giúp Hoắc Duật Hy, trong thời gian ngắn nhất tra ra villa của Tư Cảnh Hàn đã đặt, nhưng kèm theo đó là thông tin hầu như ban ngày Tư Cảnh Hàn không có ở resort. Hoắc Duật Hy từ đầu đã chuẩn bị sẵn tâm lí, biết rằng sẽ không dễ gì gặp được hắn nên rất bình thản cứ dẫn con trai dọn vào chỗ của hắn trước.

Phải nói khu resort này của Tề Thiếu Khanh đúng là thiên đường với cát trắng, dừa xanh cùng với hệ thống biệt thự nổi trên mặt nước xanh biếc nối với nhau bằng cầu tàu uốn lượn, mềm mại y hệt tranh vẽ. Tính luôn tất cả thì phải gần đến 200 phòng và villa với thiết kế hiện đại nhất, mỗi villa đều có cầu thang xuống thẳng biển. Như căn villa 2 tầng trên mặt nước này của Tư Cảnh Hàn vậy, có cả hệ thống lọc UV, nhưng cô vẫn thích nhất là việc được đón gió tự nhiên càng tăng thêm cảm giác trong lành.

Tư Cảnh Hàn thật biết hưởng thụ, thậm chí bây giờ cô còn phải bồng bế theo con trai tìm đến tận đây đem hắn trở về, trời đời dưới đất chắc hắn đang là kẻ sung sướng nhất!

Nhưng nhắc đến Đại Bạch, Hoắc Duật Hy không khỏi liếc nhìn thằng nhóc một cái.

Nó đang ôm đĩa xoài và một nải chuối ngồi bên cửa ăn ngấu nghiến, có vẻ rất thích nơi này nên luôn luôn nhìn ra biển, tận hưởng cảm giác mát mẻ chứ không phải lạnh lẽo như ở Hàn Nguyệt.

Nhưng cũng đúng, từ bé Đại Bạch sống ở Canada, chưa ở trong vùng địa lý nhiệt đới như vậy bao giờ, Tư Cảnh Hàn bận rộn suốt chắc hẳn không thể dẫn nhóc con đi nước ngoài du lịch, cộng thêm việc trước kia bao nhiêu người dòm ngó hắn, lộ diện cùng Đại Bạch càng là chuyện không thể nào.

Chỉ là… nếu Đại Bạch ở lại đây nếu Tư Cảnh Hàn trở về lại cùng cô cãi nhau để nó nhìn thấy thì có điểm không tốt.

Nghĩ như thế, cho nên sau khi ăn trưa xong, nhân lúc mọi người còn đang nghỉ ngơi chuẩn bị cho cuộc dạo chơi buổi chiều cô quyết định gửi thằng bé sang chỗ của Tề Thiếu Khanh.

Thứ nhất anh và Đại Bạch rất hợp nhau, thứ hai tuy rằng anh và Hoàng Tịch Liên đính hôn nhưng trên thực tế anh ấy vẫn là một người đàn ông độc thân hoàng kim và không có xu hướng qua lại phức tạp với phụ nữ nên hẳn là rất rảnh rang. Thứ ba, nếu như cô không thành công thương lượng được Tư Cảnh Hàn ngay thì còn phải tụ họp với hội chị em phụ nữ, nên chẳng có ai rảnh rỗi mà giữ con nhỏ.

Cuối cùng Tề Thiếu Khanh là lựa chọn thích hợp nhất, nếu anh còn cùng đám đàn ông kia trông Đại Bạch sẽ càng tốt hơn, ngoại trừ Tư Cảnh Hàn thì ai cũng còn độc thân cả.

Quay lại chỗ Đại Bạch, nhóc con rất nghe lời mommy, được dặn dò xong lập tức tay xách nách mang mấy cái vali mini của mình cùng với hai con chó cưng sang chỗ của Tề Thiếu Khanh gõ cửa phòng.

“Cốc cốc cốc.”

Không có ai phản hồi.

“Cốc cốc cốc.” Đại Bạch gõ tiếp.

Vẫn chưa có ai ra mở cửa.

Thằng bé bèn đặt mấy cái vali sang một bên rồi dùng toàn lực vừa đập vừa gọi.

“Ba Tề… Ba Tề ơi, Đại Bạch đây.”

Lần này không mất bao lâu bên trong đã có người đi ra.

Đương nhiên là ba Tề mà Đại Bạch gọi từ nãy đến giờ.

Đại Bạch trông thấy anh cười càng rạng rỡ đẩy vali tới trước cửa, dễ thương bảo: “Đại Bạch ngủ cùng ba… ba Tề nhé.”

Tề Thiếu Khanh ban đầu là sửng sốt, sau đó biến thành bất đắc dĩ, giống như gặp một chuyện gì đó khó xử.

Đại Bạch quá lùn để nhìn thấy được sắc mặt của anh, hơn nữa thằng nhóc cũng chưa đủ trình độ để đọc sắc mặt của người lớn, kéo vali và hai con chó cưng xúm xít đi vào trong nhưng không quên bỏ lại một câu:

“Ba Tề đang… đang tắm hả?”

Thấy anh cởi trần cộng thêm việc thật lâu mới ra mở cửa nên Đại Bạch nghĩ thế, sau khi vào nhà nó còn cúi xuống nhặt một cái áo sơ mi vứt trên sàn lên, học theo dán vẻ ngăn nắp của Tư Cảnh Hàn đưa cái áo cho Gâu Đần, con chó lập tức gậm lấy chạy đi tìm sọt quần áo bẩn để vào đó.

Tề Thiếu Khanh đối với câu hỏi của Đại Bạch phải mấy mấy giây suy nghĩ mới ừ khẽ một tiếng.

Đại Bạch không lạ lẫm với căn villa mà anh đang ở bởi nó có thiết kế y hệt với chỗ Tư Cảnh Hàn đã đặt, cứ thế một đường thằng bé nhắm đến phòng ngủ có cầu trượt xuống biển.

Thấy cảnh này Tề Thiếu Khanh giật mình vội sải bước dài đến chỗ Đại Bạch xách nó lên.

Đại Bạch bị kéo lên không trung vẫn còn tiếp tục động tác đi, đạp loạn trên không mấy cái nữa mới ngoái cổ lại nhìn anh, ngây thơ hỏi: “Làm sao vậy ba Tiểu Tề? Đại Bạch muốn cất vali.”

Ách!

Tề Thiếu Khanh á khẩu trước cách gọi của Đại Bạch, nhưng vấn đề không nằm ở đây mà ở chỗ: “Tại sao Đại Bạch lại sang chỗ ba, mommy làm Đại Bạch giận?”

“Không có.” Đại Bạch lập tức lắc đầu, còn lanh lợi kể: “Mommy và Tiểu Bạch còn phải hâm nóng tình… tình cảm, nên… nên Đại Bạch ở đó sẽ làm Tiểu Bạch ngại, hơn nữa Đại Bạch cũng muốn sang chỗ ba Tiểu Tề chơi, có được không ạ?”

Trên thực tế thì để Đại Bạch ngoan ngoãn qua đây Hoắc Duật Hy đã nói: Chỗ này là của ba Tề, Đại Bạch sang đó sẽ được ăn rất nhiều chuối và xoài miễn phí.

Thế là thằng bé lật đật đi ngay.

Vẻ mặt dạ vâng của Đại Bạch luôn có sức sát thương cực mạnh đối với tâm lý người khác, Tề Thiếu Khanh cũng không ngại lệ, anh ôm thằng bé trên tay rồi xách mấy cái vali con con của nó để vào một góc phòng khách chứ không cất vào phòng ngủ.

Đại Bạch cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này, ánh mắt đang giáo dác tìm kiếm chuối và xoài mà mommy nói.

Nhưng cũng vì vẻ mặt kiếm tìm của nó mà Tề Thiếu Khanh thấy chột dạ, hỏi khẽ: “Đại Bạch muốn tìm gì sao?”

“Không ạ.” Thằng bé chối ngay. Mommy đã dặn sang đây không được hám ăn.

Bởi vì Đại Bạch không chịu nhận nên anh càng bồn chồn, khẽ đánh mắt về phía phòng ngủ lại nhìn cục bột trong tay, nảy ra một ý: “Đại Bạch ra ngoài ngắm biển nhé, ba vào trong đem trái cây ra ngay.”

Quả nhiên trúng ngay tim đen Đại Bạch, nó gật đầu như giã tỏi muốn trèo xuống, nhưng ngay lúc này ánh mắt sáng quắc của nhóc lại vô tình nhìn thấy một đóm đỏ trên xương quai xanh của anh, nhóc liền táo ngố hỏi: “Ở đây cũng có muỗi bự ba Tiểu Tề nhỉ?”

Cảm nhận được tay Đại Bạch đang sờ đúng vị trí nóng hổi khi nãy Tề Thiếu Khanh thoáng sửng sốt, chưa hiểu “muỗi bự” của nhóc là ý gì nhưng vẫn bất an.

Đại Bạch rất chu đáo giải thích cho anh, mỗi khi Tiểu Bạch và mommy của nhóc bắt Nhị Bạch đều có muỗi bự đến đốt Tiểu Bạch.

“Y hệt thế này cơ.”

Đại Bạch vừa dứt lời sắc mặt của Tề Thiếu Khanh lúc đỏ lúc trắng, hắng giọng mấy lần vẫn chưa biết mở miệng giải thích ra sao.

“Nhưng cũng Tiểu Bạch nói bình thường không bắt Nhị Bạch cũng sẽ có muỗi bự, tội nghiệp ba Tiểu Tề, bị muỗi đốt chắc đau lắm, để Đại Bạch thổi cho nhé.” Nói rồi Đại Bạch lập tức chu môi phù phù thổi mà đâu biết rằng càng làm như vậy ba nuôi của nhóc càng quan ngại hơn.

Không nói nhiều nữa Tề Thiếu Khanh lập tức đem thằng bé và hai con chó cưng ra ngoài hiên nơi khuất với phòng ngủ ngồi.

“Đại Bạch ngồi ở đây đừng đi đâu nhé, ba sẽ ra ngay.”

“Vâng ạ.” Đại Bạch vừa lúc lắc chân, vừa gật đầu.

Về khoảng này Tề Thiếu Khanh rất yên tâm với thằng bé, nhanh chóng rảo bước vào trong.Đại Bạch dang chân nằm hình chữ đại trên ghế dài, ngắm ánh nắng sóng sánh trên mặt nước xanh đợi ăn trái cây nhưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng, nhóc bèn trèo xuống, lần nữa đi vào trong tìm ba nuôi của mình.

“Ba Tề, Đại Bạch muốn đi xi xi…” Thằng bé còn chưa nói dứt lời đã nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ lướt qua cửa chính của villa.

Tề Thiếu Khanh cũng giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của nhóc, vội đóng cửa lại.

Thế nhưng Đại Bạch rất tinh mắt, chỉ lướt qua nhưng cũng đủ nhận ra người đó là ai, còn reo lên: “Chị xinh đẹp sao lại về rồi, sao lúc nãy ba Tiểu Tề không nói chị ấy ra chơi với Đại Bạch?”

Chưa bao giờ Tề Thiếu Khanh thấy Đại Bạch lợi hại như vậy, anh phải cố gắng lắm mới tỏ ra tự nhiên mà nói: “Không phải, chị ấy chỉ ghé ngang lấy đồ thôi. Không chơi cùng Đại Bạch được.”

“Vậy ư.” Đại Bạch sờ sờ đầu tròn, có chút tiếc nuối.

Tề Thiếu Khanh không cho thằng bé nghĩ ngợi quá nhiều lập tức đem nó đi lấy trái cây.

Chỉ là Đại Bạch không còn là một đứa trẻ ba tuổi suy nghĩ ngây thơ như lần đầu anh gặp nhóc nữa, bây giờ nhóc đã bốn tuổi, cảm quan và nhận thức đã nhuốm đầy sắc màu, suy nghĩ cũng cần trở nên logic và sâu chuỗi hơn, thậm chí từ chuyện người này có thể giả dụ lên người khác.

Giống như bây giờ, đang nằm ngắm cảnh với anh nhóc lại bất giác hỏi một câu: “Khi nào ba Tiểu Tề mới cùng chị xinh đẹp bắt Đại Tề Tề, Nhị Tề Tề như Tiểu Bạch và mommy vậy? Đại Bạch mong chờ lắm.”

“Khụ khụ khụ…”

Tề Thiếu Khanh đang uống nước nghe vậy liền bị sặc, rất lâu rồi anh chưa thất thố như vậy, và cũng chẳng ai đủ tầm vóc khiến anh phải “chột dạ”. Thế mà rốt cuộc lại vì thằng nhóc ngẩn ngơ này đứng ngồi không yên.

Không nhận được câu trả lời Đại Bạch càng thêm tò mò, bò sang dán sát người vào ghế của Tề Thiếu Khanh.

“Khi nào vậy ba Tiểu Tề?”

Lâm vào tình thế khó xử, Tề Thiếu Khanh đành xách Đại Bạch đặt lên trước bụng, ôn tồn nói: “Ba sẽ nói với Đại Bạch nhưng Đại Bạch không được kể với ai biết không, nếu không thì sẽ dọa Tiểu Tề Tề chạy mất.”

“Thật ạ?” Đại Bạch sáng rỡ đôi mắt, gật đầu lia lịa: “Đại Bạch hứa sẽ không nói với ai đâu.”

“Còn nữa, buổi tối Đại Bạch sang ngủ với ba A Tư được không?” Tề Thiếu Khanh kèm theo điều kiện, muốn bỏ củ khoai nóng sang tay Lạc Tư Vũ.

Đại Bạch ôm đầu nghĩ nghĩ, liền cười khúc khích: “Như vậy ba Tiểu Tề mới bắt được Tiểu Tiểu Tề hả? Giống như Tiểu Bạch vậy, lần nào bắt Nhị Bạch cũng cho Đại Bạch sang phòng khác ngủ.” Thằng bé vô tư kể hết bí mật của nhà mình cho anh nghe mà không biết rằng nếu ba mẹ của nhóc biết được chắc chắc sẽ độn thổ mất.

Chỉ là thằng bé nói rất đúng, anh cũng cho là như vậy, người phụ nữ kia không giống những người phụ nữ khác, trên đời này cái gì cũng biết ngoại trừ “biết điều”, cho nên anh phải thường xuyên dạy dỗ thì mới nên người được.

“Hắc xì…”

“Tịch Liên, cô không được khỏe à, sao lại hắc xì liên tục thế?” Hoắc Duật Hy vừa thay quần áo đi ra lại nghe Hoàng Tịch Liên hắc xì thêm lần nữa nên quan tâm hỏi.

Cô ấy khịt khịt mũi, lắc lắc đầu: “Không thể nào, tôi đâu thấy mệt mỏi ở đâu chứ.” Dứt lời cô lại hắc xì thêm tiếng nữa khiến cả phòng 4 người phụ nữ còn lại đều nghi ngờ lời nói của cô.

Hiện tại hội chị em phụ của của Hoắc Duật Hy đang tụ họp ở chỗ của Hoàng Tịch Liên chuẩn bị quần áo xuống biển. Thế mà trong lúc sắp sửa thành “bà hoàng” Hoàng Tịch Liên lại có dấu hiệu bị cảm cúm.

Bực bội chỉnh lại bikini trên người, cô thầm mắng chửi một nghìn lần tên chết tiệt nào đó dám nhắc tên cô mãi, nhưng có trời biết đó là tên chết tiệt nào.

“Trí Quân, cô không thay đồ sao?”

Sau một hồi không còn hắc hơi nữa Hoàng Tịch Liên mới thấy tốt hơn, vừa khoác áo mỏng lên người vừa hỏi Trí Quân.

Trí Quân lắc đầu, từ chối mặc bikini, trong trí nhớ lại nhớ đến lời cảnh cáo của người nào đó, cô bất giác rùng mình.

Mộc Tích cho rằng Trí Quân ngại nên tiếp tục lôi kéo. “Cô nhìn xem cả bốn người chúng tôi đều diện cả rồi, chẳng lẽ cô lại không? Đừng ngại, sẽ nhanh chóng quen thôi.”

“Đúng đó, nhìn xem, tôi chuẩn bị những mấy bộ bikini, ướm lên người cô chắc chắn phải rất tuyệt vời.” Hoàng Tịch Liên vừa nói vừa giở bộ bikini ren màu đen kín đáo nhất lên. Tuy nói là “kín đáo nhất” nhưng so với chiếc váy đi biển Trí Quân đang mặc thì nó thiếu thốn vải vô cùng, bởi vì phong cách phóng khoáng của Hoàng Tịch Liên nên những chiếc quần áo của cô làm sao có thể gò bó.

Nhận ra nét mong đợi trong ánh mắt của những người còn lại, Trí Quân khó xử vô cùng.

Hoắc Duật Hy thấy cô do dự bèn nói bồi thêm: “Chậc, cô là đang sợ ai nhìn thấy vậy chứ hả? Nhìn xem, dáng vẻ đẹp thế này cứ cất đi có phải rất hoài của không, dù gì ở tuổi của chúng ta được người khác giới để ý cũng đâu phải là chuyện xấu, biết đâu sau dịp này cô sẽ tìm được ý trung nhân thì sao?”

“Tôi… nhưng cái này…” Trí Quân luôn cứng rắn giờ phút này lại trở nên lúng túng nói không thành lời.

“Trời ạ, không đắn đo nữa, thay ngay, thay ngay nào, tôi đã tìm được “mục tiêu” của Hoắc Duật Hy rồi, phải nhanh chân xuống biển nữa.” Mạc Doanh vừa nói vừa đẩy Trí Quân đi vào phòng tắm, không cho cô có cơ hội từ chối nữa.

Ngược lại bên ngoài Hoắc Duật Hy lòng nóng như lửa đốt khi nghe “mục tiêu” đã được tìm ra.

Theo như điều tra của Mạc Doanh thì “bánh bao bự” trắng trẻo nhà Hoắc Duật Hy bình thường một ngày sẽ diễn ra các hoạt động như sau: sáng sớm lên thủy phi cơ đến các địa điểm du lịch trong khu vực và các địa phương lân cận, buổi trưa dùng bữa tại địa điểm du lịch, đầu giờ chiều lại lên du thuyền ngắm cảnh trên biển, sau cùng khoảng ba giờ buổi chiều sẽ trở lại bãi biển gần khu resort phơi nắng.

Cho nên tính theo thời gian này thì hiện tại Tiểu Bạch của Đại Bạch đang nằm trên cát trắng nơi có những bóng dừa mát rười rượi hóng gió.

Trí Quân vừa thay đồ xong nhóm người của Hoắc Duật Hy liền bắt tay vào hành động, khi nhóm đàn ông đi sang gọi bọn họ lên bãi thì đã chẳng còn một ai, Tề Thiếu Khanh gọi điện cho quản lý ở đây mới biết họ đã sắp lật tung hòn đảo nhỏ bé của anh.

Tức tốc cho bảo vệ trong khu vực đi tìm người tập hợp lại, sau khi đếm đủ năm người phụ nữ anh mới dám thở phào nhẹ nhõm, cũng may vẫn còn nguyên vẹn nhưng không quên nghiêm khắc giáo huấn cho một bài.

“Hoàng Tịch Liên, lại là em dẫn đầu phải không?”

“Không phải.” Hoàng Tịch Liên phủ nhận.
Tề Thiếu Khanh không tin: “Vậy là ai?”

“Là em, em dẫn bọn họ đi tìm ba cho Đại Bạch.” Hoắc Duật Hy lập tức giơ tay nhận lỗi, từ nhóm năm người phụ nữ xếp thành một hàng ngang ngay ngắn tiến lên phía trước một bước, gánh trách nhiệm.

Đại Bạch trên tay Tề Thiếu Khanh đang chỉnh chỉnh lại cái nón đi biển của mình nghe cô nói vậy liền hỏi: “Vậy đã tìm được Tiểu Bạch chưa mommy?”

“Nếu không phải bị ba Tề của con bắt về thì có lẽ đã tìm được rồi.” Hoắc Duật Hy hờn trách.

“Anh đã nói sẽ dẫn em đi thì sẽ giữ lời, sao lại còn gấp gáp?” Tề Thiếu Khanh không hài lòng hỏi.

“Nhưng em nhớ ba của con chồng em sắp chết rồi, anh hiểu cảm giác đó không? Đương nhiên anh không hiểu nên mới nói như vậy.” Cô vẫn cố cãi.

Lần này thì những người đàn ông còn lại không còn gì để nói.

“Được rồi, lần này rút kinh nghiệm, nhưng lần sau nếu còn tự ý ly khai thì mỗi người các em đừng trách bọn anh phạt nặng tay. Nghe rõ không?”

“Đã rõ.” Năm người phụ nữ đồng thanh hô, cứ y hệt như tuân lệnh chỉ huy trưởng.

“Nói lớn lên.” Tề Thiếu Khanh lần nữa yêu cầu.

“Đã rõ!”

Cuối cùng anh cũng thấy hài lòng, ôm Đại Bạch quay người lại, dắt theo hai con chó cưng dẫn đầu đi về phía trước nơi có hàng dừa rậm rạp nhất.

Có thể nói nơi này là nơi tập trung nhiều người đến hóng mát nhất, từ thời gian này trở đi là thời điểm lý tưởng để nằm phơi mình một cách tĩnh lặng nhìn mặt trời từ rực rỡ đến dần dần chìm xuống biển.

Tuy nói là đông nhất, nhưng trên thực tế khu du lịch cao cấp này chỉ có những người thật sự có tiền mới dám lui tới, cho nên hoàn toàn không có cái gọi là “ồn ào”, hầu như ai cũng muốn yên tĩnh để tịnh dưỡng, cách chừng hơn mười mét mới có vài người.

Những cặp tình lữ thường thích che ô, bên trong những chiếc ô lộng lẫy màu sắc ấy chắc cũng là những chuyện đặc sắc.

Tuy nhiên, nhân vật chính của chúng ta không có trái tim mang màu sắc ấy. Trong khi người khác che ô để tình tứ thì hắn che ô chỉ để ngủ, mặc kệ sung quanh là những cảnh tượng tú sắc khả san.

Bốn cái ô chụm lại một chỗ hồng che khuất những ánh nắng có hại cho da vẻ của hắn được dựng lên một cách có bài bản. Bên cạnh chỗ hắn nằm có một cái bàn nhỏ, trên bàn có một cái túi, bên trong đựng không quá nhiều đồ gồm một chai xịt khoáng, một dưỡng ẩm và một kem chống nắng, bên cạnh cái túi là một quả dừa, cạnh bên quả dừa có một đĩa dưa hấu. Ước chừng hắn nằm đấy chưa lâu, cả đĩa dưa cũng chưa đụng miếng nào.

Có kính râm trên mắt nên Tư Cảnh Hàn khá dễ ngủ, lúc thân hình béo tròn của ai đó lăn vào trong ô của hắn để ăn dưa hắn vẫn chưa nhận ra là có người đến.

Đại Bạch được cử vào để xác nhận xem người trong ô có phải là Tiểu Bạch của nhóc không nhưng sau khi nhìn thấy đĩa dưa hấu nó lập tức quên việc phải quay ra báo cáo mà ngồi lại lại cầm một miếng lên ăn.

Tư Cảnh Hàn nghe tiếng chẹp chẹp thì nhíu mày, nghĩ rằng là con của ai đấy đi lạc sang chỗ mình, nhưng lại nghĩ chỗ này vì thiết kế đặc thù của resort trên mặt nước nên làm sao có chuyện để trẻ em đến đây.

Vậy lại ai?

Hắn tò mò đẩy kính râm xuống, lập tức nhìn thấy dáng vẻ hám ăn quen thuộc hiện diện trước mắt mình.

Và sau đó một cái ô của hắn cũng được nhổ lên, ánh sáng nồng đậm lập tức hắc vào khiến hắn phải nheo mắt, kèm theo là âm thanh “nũng nịu” đến nỗi hắn phải rợn người.

“Tổng tài, anh làm tôi “nhớ” anh hơi nhiều rồi đấy.”

Tư Cảnh Hàn phải mất năm giây mới thích ứng kịp với môi trường, bây giờ hắn mới phát hiện canh ngoài chùm ô của hắn là một nhóm có gái có trai, cả nhân viên lẫn sếp lớn đều vây lại một chỗ, thậm chí còn có thêm hai con chó cưng đang không ngừng vẫy đuôi mừng rỡ.

Bất quá trong lòng hắn chưa nghe ra mùi vị gì là bất ngờ.

Sau cùng tầm mắt của hắn lại rơi trên người Hoắc Duật Hy, cô cũng nhìn hắn, hai người im lặng, nhóm người bên ngoài cũng không nói gì.

Cho đến khi Đại Bạch ăn xong miếng dưa, quệt miệng rồi lật đật đi lấy bấu chặt vào cánh tay hắn mới phá vỡ chuỗi không gian yên tĩnh: “Tiểu Bạch… bế bế.”

Ba nó không nhìn nó quyết thi gan với Hoắc Duật Hy đến cùng, không ai khoan nhượng ai.

Hắn còn nghĩ cô sẽ quậy cho long trời lỡ đất chứ, thế nào lại lặng im như vậy?

Thật có chút ngoài dự đoán.

Đại Bạch vất vả chỉnh lại cái nón đi biển bị gió thổi úp ra trước mặt rồi lại lay lay cánh tay của ba mình tiếp: “Tiểu Bạch bế bế Đại Bạch, ư ư…”

Bất quá Tư Cảnh Hàn đã chịu đưa tay xách nhóc lên nhưng vẫn không nhìn đến nhóc lần nào.

Đại Bạch tuy bình thường có chút ngốc nghếch nhưng cũng biết nổi cáu khi chẳng ai quan tâm mình. Nó đứng dậy, trèo ra trước mặt hắn, giơ tay huơ huơ buộc hắn chú ý mình.

Sau cùng vẫn là Tư Cảnh Hàn chịu thua con trai, buông tha Hoắc Duật Hy, đánh mắt nhìn đến khuôn mặt bánh bao sữa trắng trẻo của nó. Thằng bé thấy ba nhìn mình thì nói ngay:

“Tiểu Bạch đi du lịch sao không dẫn Đại Bạch theo, để Đại Bạch ở cùng mommy thực khổ sở.”

“Ba…” Tư Cảnh Hàn vừa thốt lên một từ liền khựng lại, chưa biết cùng Đại Bạch giải thích ra sao.

Ngược lại là Tề Thiếu Khanh phản ứng trước, anh tiến lên ôm ngang vai Hoắc Duật Hy nhìn hắn, bình thản nói: “Là tôi dẫn Tiểu Hy đến, hai người không cần vì chuyện của mình mà làm con trai nuôi của tôi phải khổ sở. Đại Bạch đã bao nhiêu tuổi rồi, hai người cũng đâu còn nhỏ nữa mà không thể hai mặt một lời, nói rõ ra không phải sẽ dễ sống hơn sao.”

Lời này là anh muốn lên án hành vi “bỏ đi không lời từ biệt” của Tư Cảnh Hàn.

Hắn ôm con trai trong tay sự nhớ nhung mấy ngày qua mới thoáng vơi bớt. Tuy nhiên so với động tác cưng nựng dịu dàng ấy thì lời nói chẳng mấy dễ nghe: “So với việc để Đại Bạch vỡ mộng hình tượng mommy thì thế này chẳng phải tốt hơn sao?”

Hắn quay ngược lại công kích ám chỉ Hoắc Duật Hy không hiểu chuyện.

Đương nhiên cô rất tức giận, tuy nhiên không phản bác lại mà xoay người một nước bỏ đi. Hoàng Tịch Liên và Mộc Tích lập tức đuổi theo, thật sự không hiểu, vừa rồi cô còn rất hăng hái, vì sao khi gặp được hắn lại không nói lời nào mà đã chịu thua?

Tư Cảnh Hàn thấy cô rời đi ánh mắt trở nên ảm đạm, ôm Đại Bạch đứng dậy, nhìn một lượt mấy người bạn thân rồi bán một câu không đầu không đuôi cho Lạc Tư Vũ: “Người bán đứng tôi thường không có kết cục tốt đâu.”

Đọng lại cuối cùng Lạc Tư Vũ nghe ra một nỗi đay nghiến cực mạnh trong lời của hắn. Ngược lại người không liên quan là Trí Quân nghe vậy thì thoáng rùng mình, nghĩ đến ánh mắt Tư Cảnh Hàn nhìn mình còn nhếch mày một cái thật khiến cô bồn chồn không yên.

Hắn nhìn thấu chuyện gì rồi sao?

Lạc Tư Vũ thì không hoang mang như vậy, thậm chí còn cao hứng vô cùng vỗ vỗ vai Tề Thiếu Khanh rồi sải bước dài để đuổi kịp Tư Cảnh Hàn.

Vậy là Tư Cảnh Hàn đã chấp nhận để hắn sang chỗ Tề Thiếu Khanh làm việc.

“Vất vả cho cậu rồi. Dù sau này kết quả có nào mình cũng không quên sự giúp đỡ lần này của cậu đâu.”

Tư Cảnh Hàn không nhận lời cảm ơn đó, chỉnh cái nón cho Đại Bạch lần nữa rồi nói: “Phụ nữ ngoài việc để dành yêu thương thì còn để dành trêu chọc. Bằng không sẽ bị dắt mũi ngược lại, đến đó người ta muốn thế nào thì cậu cũng không có quyền oán trách nữa, biết không?”

Xem như là một bí kíp thượng thừa hắn truyền lại cho Lạc Tư Vũ.

Thế nhưng Lạc Tư Vũ khá khinh bỉ lối tư tưởng tiểu nhân này của hắn, cười khẩy một cái nhắc nhở: “Nhưng người khác cũng nói vui thôi đừng nên vui quá, cậu chọc ít thì vui, nhưng chọc nhiều quá người ta sẽ cáu thật đấy, lúc đó thì ai chạy theo ai còn chưa biết, phải không Đại Bạch?”

Đại Bạch đang che nắng đột nhiên được nhắc đến mới ngẩn ngơ ngước lên, nhưng vẫn “vâng ạ” theo quán tính chọc cho Lạc Tư Vũ không khỏi bật cười.

Tư Cảnh Hàn thở dài xoa xoa đầu con trai nhỏ, nuôi nó lớn đến tầm này bỗng nhiên cảm thấy có chút hoài công.

“Nhưng cậu không định dỗ dành cô ấy một chút sao?” Lạc Tư Vũ hỏi.

Hắn lắc đầu.

“Thứ cậu muốn cũng đã đạt được rồi, hà tất còn tính toán.”

Tư Cảnh Hàn bế Đại Bạch bằng một tay, một tay cầm kính râm tháo xuống: “Không phải mình tính toán, là do cô ấy không biết sử dụng cơ hội. Điềm tĩnh hơn một chút khó đến vậy sao, thân phận của mình nguy hiểm như thế, với tính cách nóng nảy đó của Hoắc Duật Hy hoàn toàn không thích hợp. Lúc nào cũng gây sự đợi mình dọn dẹp tàn cuộc, sau cùng đến cả Đại Bạch cũng được lôi vào, con trai của mình là bảo bối, không phải là con át chủ bài để cô ấy bức mình lộ diện.”

Những gì hắn nói Lạc Tư Vũ đều hiểu, Tư Cảnh Hàn giận nhất không phải là bị tát oan mà do nguyên nhân Hoắc Duật Hy đơn phương công khai thân thế của Đại Bạch. Ba người, chỉ có Đại Bạch là không hiểu nhưng thằng bé vẫn biết ba ba đang không vui nên im lặng nép vào cánh tay của hắn, cố tỏ vẻ dễ thương.

Xót con trai Tư Cảnh Hàn mới giãn mi tâm ra không muốn làm nhóc sợ.

“Nói nhiều như vậy nhưng kết cuộc cậu vẫn là bại tướng đấy thôi, nếu không làm sao Tiểu Hy có thể dễ dàng tìm đến đây như vậy.” Một lúc sau Lạc Tư Vũ lại hàm ý nói.

Tư Cảnh Hàn hừ một tiếng, quyết định phớt lờ lời của đối phương, chỉ có như thế mới làm hắn có cảm giác bản thân vẫn còn đắc giá như xưa.

Nhưng biết thế nào được, đến giờ phút này mọi chuyện đã rồi, dù hắn có đổi ý cũng không còn kịp nữa, thời khắc tối nay sẽ đến sớm thôi.