Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 121: Hắn nhớ mình đã rất đau




Buổi chiều sau khi Mặc Lạc Phàm ra về, Hoắc Duật Hy lại đem Đại Bạch đi tắm.

"Tủm..."

"Rào... rào..."

Sau khi bị Hoắc Duật Hy bỏ vào bồn tắm, Đại Bạch được Tư Cảnh Hàn bắt lấy, tứ chi linh hoạt ngắn ngủn của nhóc con không ngừng đạp nước với mong muốn có thể nổi trên mặt nước.

"Chủm chủm...."

Từ âm thanh cũng có thể đoán ra được chuyện tự mình nổi trên mặt nước của Đại Bạch là hoàn toàn không xảy ra, nhóc con đứng trên bụng của Tư Cảnh Hàn nhô mặt ra khỏi nước, nhìn Hoắc Duật Hy: "Mommy, tắm cùng không?"

"Đại Bạch, đừng thấy ai cũng rủ như vậy." Tư Cảnh Hàn thay Hoắc Duật Hy trả lời.

Riêng cô thì không cho là vậy, mỉm cười với Đại Bạch: "Được chứ, nhưng mà không phải bây giờ, mommy đã tắm xong rồi, nên hẹn Đại Bạch hôm khác vậy."

"Vâng ạ..." Đại Bạch gật gật đầu.Hoắc Duật Hy tiến đến xoa xoa đầu nhóc, tiện thể véo lên xương quai xanh của Tư Cảnh Hàn một cái thật khiêu khích rồi mới bỏ ra ngoài.

"Tiểu Bạch... sao mommy lại véo Tiểu Bạch vậy?" Đại Bạch rất tinh ý, hỏi.

Tư Cảnh Hàn thở dài, nhóc con này đã quá để ý chuyện của ba mẹ rồi, hắn phải đổi đề tài trước khi nhóc hỏi những câu không đỡ được: "Không phải véo, Đại Bạch nhìn lầm rồi. Mau, Đại Bạch đem sữa tắm đến đây, chúng ta thổi bong bóng được không?"

Nghe đến thổi bong bóng Đại Bạch lập tức bị thu hút, lấy chai tinh dầu đưa cho Tư Cảnh Hàn: "Sữa tắm đây... đây ạ."

Tư Cảnh Hàn không để nhóc đợi quá lâu, dùng một lượng vừa đủ đổ vào nước, Đại Bạch nhanh như chớp khí thế đảo nước lên, tạo thành một lớp bọt bong bóng trắng tinh.

"Ya ya, thích quá... Để Đại Bạch chà... chà cho Tiểu Bạch nhé?"

"Được." Đối với sự chu đáo của con trai Tư Cảnh Hàn vô cùng hạnh phúc đón nhận.

Thằng bé rất chuyên nghiệp cầm khăn, chà người trước cho hắn, đôi tay mủm mỉm nhỏ xíu đối với cái khăn tuy có chút chật vật nhưng rất cố gắng, đôi mi dày cong vút chớp chớp theo từng động tác.

Chính hắn phải cảm thán con trai sao lại có dáng vẻ giống mình đến thế. Hắn ngắm nhìn thằng bé một lúc không khỏi đưa tay lên bẹo cái má phúng phính mà hỏi một câu băng quơ.

"Đại Bạch, sau này Đại Bạch muốn làm công việc gì?"

Băng quơ bởi vì hắn biết con trai của mình chưa ý thức được vấn đề mà nhóc được hỏi.

Đại Bạch đang chà chà, nghe hỏi thì chu chu cánh môi đỏ hồng: "Trở thành con vịt giống Tiểu Bạch cơ. Nhưng mà... nhưng mà chẳng phải Đại Bạch đã nói nhiều lần rồi sao?"

"..." Tư Cảnh Hàn câm nín một lúc, có chút căm tức Mặc Lạc Phàm đã dạy thằng bé những chuyện không tốt lành.

Nhưng mà chuyện này hắn sẽ tính sau với anh, còn về Đại Bạch hắn phải nghĩ ra giải pháp khác: "Ngoài công việc đó đi, chẳng hạn như chủ quán kem cũng được, sẽ được ăn rất nhiều kem đấy." Cho dù là công việc bình thường một chút thì cũng tốt hơn rất nhiều so với việc làm con vịt.

Nhưng Đại Bạch lại kiên quyết lắc đầu, kem kem không thu hút bằng nghề làm con vịt trong lòng nhóc, rất có chính kiến mà nói: "Ba Phàm nói trở thành Tiểu Bạch sẽ không cần làm gì cả, còn được chị xinh đẹp cho tiền ăn kem, ăn nhiều món ngon khác và mặc đẹp nữa. Làm ông chủ quán kem thì sẽ vất vả lắm, Đại Bạch không... không thích đâu?"

"Đại Bạch, là đàn ông chúng ta không được ngại vất vả." Tư Cảnh Hàn thở dài, dạy thằng bé tư tưởng đúng đắn.

Vậy mà Đại Bạch lại đưa ngón tay lên lắc lắc: "Vất vả sẽ làm Đại Bạch xấu... xấu, Đại Bạch chỉ muốn đẹp thôi. Nên Đại Bạch nhất định phải làm con vịt, như Tiểu Bạch vậy."

Tư Cảnh Hàn không còn gì để nói.

Bây giờ thì Hoắc Duật Hy đi vào, lấy theo cái khăn lông, vớt Đại Bạch từ nước lên, bỏ vào khăn lau khô.

Tư Cảnh Hàn cũng đứng dậy, lấy khăn vây quanh người rồi mới theo chân hai mẹ con đi ra.

Hoắc Duật Hy thấy Đại Bạch tắm xong sạch sẽ thơm tho như một cục bông bèn hôn mạnh hai cái lên má nhóc con, sau đó mới mặc đồ hoàn chỉnh cho nó.Người thứ nhất đã xong được đặt sang một bên.

Người kế tiếp sẽ là Tư Cảnh Hàn - ba của nó, cô không thể hôn hắn như con trai, nhưng vẫn giở trò ăn đậu hủ rồi mới đưa cho hắn bộ quần áo sạch sẽ.

Đại Bạch ôm đầu nhìn ba mẹ trêu ghẹo nhau mà chẳng hiểu đó là gì, nhóc cứ trầm tư mà nghĩ ngợi vì sao phải làm như thế?

Rất vui à?

Việc tắm giặt của hai cha con Đại Bạch đã hoàn tất, cả nhà ba người xuống phòng khách ăn trái cây.

Gâu Đần và Đại Ngáo cũng mới được người hầu sấy khô lông, phấp phới chạy đến, leo lên sofa ngồi kế Tư Cảnh Hàn và Đại Bạch.

Tranh thủ không khi đông đủ và vui vẻ nên Hoắc Duật Hy thông báo một tin vui:

"Tuần sau Tiểu Bạch không có lịch làm việc nên cả nhà chúng ta đi du lịch nhé."

Đi du lịch là cụm từ mà Đại Bạch rất tán đồng, Hoắc Duật Hy chưa dứt lời nhóc đã vô tay lia chia, nhảy nhót không ngớt, cả Tư Cảnh Hàn cũng có phần hào hứng: "Đại Bạch cũng lâu rồi không ra ngoài chơi. Chắc là thích lắm rồi.""Vâng ạ, chẹp chẹp..." Đại Bạch vừa ăn trái cây vừa gật đầu, rồi lại chìa tay xin: "Tiểu Bạch, cho... cho Đại Bạch thêm một miếng táo."

Hoắc Duật Hy nhìn con trai háo hức như vậy, trong lòng càng nổi lên vô vàn ấm áp và mong chờ:

"Cổ Trấn bây giờ thời tiết có chút lạnh nhưng bà xã đã xem dự báo rồi, với tình hình này sẽ không quá khắc nghiệt."

"Cổ Trấn?" Tư Cảnh Hàn nhạy cảm lập lại hai từ quan trọng, Hoắc Duật Hy thấy hắn có phản ứng lập tức gật đầu, "Đúng vậy, Phượng Hoàng Cổ Trấn mà ông xã rất muốn đi đó."

Không phải ngẫu nhiên mà cô chọn Phượng Hoàng Cổ Trấn làm điểm đến trong kì du lịch này. Chỉ vì một năm về trước Tư Cảnh Hàn và cô đã để lỡ thứ gọi là hạnh phúc gắn liền với Cổ Trấn ấy.

Những gì cô thiếu Tư Cảnh Hàn cô sẽ lần lượt cùng hắn hoàn thành, bù đắp, cho dù là muộn đi chăng nữa.

Chỉ là không như cô mong đợi, sắc mặt Tư Cảnh Hàn khi nghe đến bốn chữ Phượng Hoàng Cổ Trấn đột nhiên trở nên tái nhợt, lúc trắng lúc xanh, trong ánh mắt màu lam là sự biến chuyển dữ dội.Hắn nhìn Hoắc Duật Hy rồi lại cau mày nhìn xuống bàn tay của mình, lắc đầu: "Không đi Cổ Trấn."

"Sao vậy, Tiểu Bạch, ở đó rất đẹp, trước kia anh cũng rất thích mà." Hoắc Duật Hy định thuyết phục hắn nhưng Tư Cảnh Hàn càng phản ứng mạnh mẽ hơn:

"Không, ông xã không đi, không chuẩn bị gì hết, không đi nữa."

Sự kích động bất ngờ của hắn làm Hoắc Duật Hy hoảng hốt: "Tiểu Bạch, đừng như vậy, Đại Bạch còn ở đây. Chúng ta từ từ thương lượng, được không?"

Nhắc đến Đại Bạch ánh mắt của Tư Cảnh Hàn bừng sáng, mất kiểm soát mà nhanh chóng bế nhóc con lên, khư khư giữ trong ngực: "Đại Bạch, không đi nữa, chúng ta không đi đâu hết."

"Tư Cảnh Hàn, anh làm sao vậy?" Thái độ xa lánh mình của Tư Cảnh Hàn làm Hoắc Duật Hy nóng mắt, không khỏi nâng giọng: "Tại sao anh lại không đi Cổ Trấn, em đã chuẩn bị xong hết rồi, trước kia anh còn khư khư đòi đi cho bằng được, bây giờ lại..."

"Bà xã nói dối! Bà xã là người xấu! Bà xã nuốt lời, không có đi Cổ Trấn với ông xã... Bà xã xấu tính." Tư Cảnh Hàn cắt ngang lời của Hoắc Duật Hy, ánh mắt toàn là phẫn nộ, giận dữ và đau đớn.

Một chút ký ức nhưng đủ khủng khiếp giày vò trái tim hắn một cách khủng khiếp.

Cảm giác hoang tàn sụp đổ từ một góc khuất nào đó bắt đầu sống dậy làm hắn sợ hãi, bất an tột độ.Hắn lại cảm giác được thời khắc phải mất đi tất cả, chỉ còn Đại Bạch mà thôi.

"Dối trá!"

Cứ như vậy mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp lại trở nên căng thẳng, Hoắc Duật Hy từ sững sờ chuyển sang đau lòng. Cô muốn trấn an Tư Cảnh Hàn nhưng bây giờ hắn rất kích động, đối với cô mười phần đề phòng cứ ôm chặt Đại Bạch, cô muốn đến gần hắn sẽ càng trở nên khó chịu.

Cứ như một con thú dữ mất hết niềm tin ở loài người sau nhiều lần bị lừa dối.

Đại Bạch lúc đầu còn nghĩ là mommy và Tiểu Bạch đang đùa với nhau, nhưng sau đó nhóc con cũng nhận ra họ là đang cãi nhau, thằng bé có chút sợ hãi, ôm cổ Tư Cảnh Hàn lặng thinh.

Mấu chốt của vấn đề này nằm ở chỗ Hoắc Duật Hy đã nhắc đến Phượng Hoàng Cổ Trấn, vết thương lòng của Tư Cảnh Hàn. Cô cũng phát hiện ra mình càng dịu dàng thuyết phục hắn thì Tư Cảnh Hàn sẽ càng bài xích nhiều hơn, một mực cho rằng cô nói dối.

Cô không biết trong tiềm thức của hắn lưu giữ những loại đau thương gì nhưng nhìn hắn như bây giờ cô mới cảm nhận được tâm hồn của Tư Cảnh Hàn trước kia thì ra lại xác xơ đến vậy, trong đó đầy những mảnh vỡ, lúc nào cũng sẵn sàng cứa vào người của hắn.
Trước kia hắn không thường dung nạp hoặc biểu hiện quá nhiều tình cảm, cảm xúc, bởi vì vốn liếng hắn có được chẳng còn nhiều, sợ rằng bản thân nếu cho đi phần tình cảm còn lại mà không được đáp đền thì hắn phải làm sao?

Vậy mà khi hắn liều mình dâng cho cô thứ của cải mà hắn rất quý giá đó cô đã vô tình chà đạp, giẫm chân lên bôi xóa thứ gọi là thiên đường cuối cùng của hắn.

Cô từng nghe Mao Lập Tát nhắc lại chuyện Tư Cảnh Hàn ở Cổ Trấn chuẩn bị chu đáo cho cô những thứ gì, sau đó hai người không đến được, hắn đã rất đau lòng, nhưng cô không nghĩ hắn sẽ đau lòng đến như vậy. Kể cả khi hắn mất đi ký ức, hắn cũng còn nhớ mình đã rất đau.

Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao Tư Cảnh Hàn trước giờ chỉ muốn giữ Đại Bạch cho riêng mình rồi.

Chung quy hắn chẳng khi nào thấy an toàn, đối với cô cũng vậy, luôn ở trạng thái lo sợ đến ngày cô rời đi, hắn sẽ chỉ còn Đại Bạch, cho nên chỉ cần người mẹ như cô cũng không biết đến sự tồn tại của nó thì hắn chẳng còn sợ có thế lực nào đến tranh giành với mình.

Tư Cảnh Hàn, vì sao anh sống mà phải thương tâm như vậy?

Hoắc Duật Hy đã thông suốt, đứng tại chỗ không đến gần hắn nữa mà thương thuyết với hy vọng không nhắc đến Cổ Trấn Tư Cảnh Hàn sẽ bình tâm hơn: "Cảnh Hàn... chúng ta đi nơi khác, đi nơi khác... sẽ theo ý của anh, được không?"

Cả cơ thể Tư Cảnh Hàn đều cứng nhắc, hoàn toàn không có phản ứng với lời nói của Hoắc Duật Hy, còn Đại Bạch ôm cổ hắn lúc này đã sợ cong đuôi.

Thấy mommy nói như vậy mà Tư Cảnh Hàn không đáp lời nên thằng bé càng cố gắng giúp mommy thuyết phục ba mình: "Tiểu Bạch, Đại Bạch muốn đi du lịch... chúng ta đi nơi khác nhé? Tiểu Bạch nói được không?"

Con trai là chất xúc tác lớn nhất khiến tâm tư Tư Cảnh Hàn trở về thực tại, hắn cúi nhìn thằng bé, Đại Bạch cũng đưa cặp mắt tròn xoe nhìn lên, đáng thương và tội nghiệp.Tư Cảnh Hàn động lòng.

Hắn vô lực ngồi xuống ghế sofa, thả Đại Bạch ra, tay chống trán rồi gật gật đầu: "Được, chúng ta đi nơi khác."

Đại Bạch chân vừa chạm đất đã bò lấy bò để để chỗ Hoắc Duật Hy, đưa hai tay ra đòi cô bế.Dáng vẻ vừa rồi của Tư Cảnh Hàn đã làm cho nhóc hoảng sợ, tuy là không nháo khóc nhưng ít nhiều cũng kinh hãi.

Hình như Tư Cảnh Hàn nhận ra động tác của Đại Bạch, trong ánh mắt của hắn thoáng dao động, muốn nói gì đó với nhóc nhưng lại thôi.

Hoắc Duật Hy ôm con trai rồi cũng ngồi xuống, dáng vẻ trầm mặc của Tư Cảnh Hàn bây giờ lại cô nhớ đến một Tư Cảnh Hàn quen thuộc, nhưng cô biết trước khi hắn nhớ lại thì hình ảnh này cũng chỉ duy trì trong giây lát mà thôi.

"Cảnh Hàn, anh sao rồi? Nhớ được gì sao?" Cô dè dặt hỏi, bàn tay khẽ chạm vào vai hắn có chút khẩn trương.

Lần này Tư Cảnh Hàn không bài xích tránh xa ra nữa, hắn nhìn cô rồi lại cúi đầu chống trán, suy nghĩ điều gì đó thật lâu.

Sau cùng hắn vẫn lắc đầu: "Bà xã, ông xã thấy tức ngực."

"Được rồi, anh đừng nghĩ nữa, anh như bây giờ là tốt rồi. Không nhất thiết trở lại làm Tư Cảnh Hàn đâu."

Hoắc Duật Hy vì muốn hắn thấy thoải mái hơn nên nói câu này, vô tình lại trở thành một ý nghĩa khác trong mắt Tư Cảnh Hàn, hắn nhìn cô nhưng cô không phát hiện ra điểm khác biệt nào.

Có lẽ hắn là loại người giỏi che giấu cảm xúc, hoặc là bản thân hắn cũng không hiểu cảm giác hiện tại của mình là thế nào.Mặc nhiên đối với lời vừa rồi của cô hắn không lấy làm nhẹ nhõm.

Đại Bạch thấy Tư Cảnh Hàn bình tâm lại mới bạo gan giơ tay ra chạm vào người hắn, có lẽ sự việc vừa rồi người bị ảnh hưởng lớn nhất là Đại Bạch.

Từ bé đến lớn chưa bao giờ nhóc nhìn thấy ba mình trở nên như vậy, trong mắt bé con ba Tiểu Bạch mãi mãi là người dịu dàng, đại diện cho ánh sáng và lòng tốt. Đặc biệt còn rất tài năng trong việc làm không cần làm gì cả cũng được chị xinh đẹp nuôi.

Cho nên lúc nãy khi Tư Cảnh Hàn lớn tiếng, ánh mắt phẫn nộ đã làm nhóc thất kinh, lần đầu sợ hãi ba mình muốn rời khỏi vòng tay của hắn.

Không phải vì Đại Bạch hết yêu ba mà bởi vì trời sinh thằng bé lá gan nhỏ bé, cũng rất biết yêu bản thân như mẹ của mình cho nên gặp bão liền tìm cách trú ẩn. Hành động đòi Hoắc Duật Hy bế vừa rồi cũng phát sinh từ việc Đại Bạch quá nhát gan mà thôi.

Tư Cảnh Hàn nhìn thằng bé béo tròn trước giờ đeo bám mình không rời bây giờ lại dè dặt đối với mình như vậy thì ân hận vô cùng, đau lòng bế nhóc lên, hôn rõ kêu lên hai cái má bánh bao trắng trẻo.

"Đại Bạch đừng sợ, Tiểu Bạch vẫn thương Đại Bạch nhất."

"Vậy... vậy còn mommy?" Nhóc con nhìn qua Hoắc Duật Hy, hiểu rằng Tiểu Bạch và mommy vừa cãi nhau cho nên muốn giúp mommy, mà thật chất là ép Tư Cảnh Hàn nói hắn cũng yêu mommy của nhóc nhất.

Không chỉ có Đại Bạch mà cả Hoắc Duật Hy cũng rất mong chờ, cho dù không phải Tư Cảnh Hàn cam tâm tình nguyện nhưng hắn cũng nên vì con trai mà dối lòng một chút chứ.

Vậy mà đối phương vẻ mặt trước sau vô cảm, liếc nhìn cô một cái rồi nói với Đại Bạch: "Nếu gọi là thương nhất thì chỉ tính một người thôi, chẳng lẽ Đại Bạch muốn anh thương người khác nhất, còn hơn cả Đại Bạch?"

Đương nhiên là không, "Nhưng mà... nhưng mà mommy..." Đại Bạch chỉ chỉ vào Hoắc Duật Hy rồi nhìn Tư Cảnh Hàn, không biết nên nói như thế nào, nhóc còn quá nhỏ để biểu đạt rõ lòng mình.

Riêng Hoắc Duật Hy ấm thầm căm phẫn, hắn vẫn như vậy, dùng Đại Bạch làm tấm lá chắn an toàn cho tình cảm của mình. Rơi vào hoàn cảnh nào cũng thông suốt tránh đi thế khó.

Bây giờ thì cô bất đầu nghi ngờ hắn có phải bị ngốc thật không đây.

Tư Cảnh Hàn nhìn Hoắc Duật Hy trầm mặt suy tư, trong ánh mắt màu lam cũng nổi lên một chút ý tứ, nhưng không quá sâu rộng mà nhanh chóng chuyển về phía Đại Bạch: "Chúng ta tìm nơi du lịch mới cho Đại Bạch, hử?"

"Vâng... vâng ạ."