Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 120: Sóng gió nhà Đại Bạch




Buổi chiều hôm đó đồng thời xảy ra một sự kiện khác ở nhà Đại Bạch.

Tư Cảnh Hàn từ trong công ty đi ra chuẩn bị đón taxi trở về biệt thự thì phát hiện ra mình đã để quên điện thoại trong phòng nghỉ của Hoàng Tịch Liên cho nên lần nữa đi trở vào trong.

Cũng bởi vì thế mà hắn phát hiện ra một chuyện đó là Hoắc Duật Hy đến tìm gặp riêng Thẩm Vy, thậm chí là dẫn Đại Bạch theo để Thẩm Vy trông thấy mà hết hy vọng.

Cô gặp được Đại Bạch chưa đầy một tuần nhưng đây đã là lần thứ ba đến gặp Thẩm Vy, chứng tỏ lần trước đó phát sinh không lâu. Thảo nào đột nhiên Thẩm Vy lại tránh xa hắn, thì ra tất cả đều có nguyên nhân tác động.

Hôm nay Hoắc Duật Hy lại đến lần nữa là vì hậu đãi cho Thẩm Vy đã chịu hợp tác. Nhưng Thẩm Vy không nhận, nhìn Đại Bạch ôm bình sữa ngồi trên tay Hoắc Duật Hy rồi đỏ hoe đôi mắt.

"Tôi vẫn không nghĩ được Tử Mặc lại có con trai lớn như thế."

Hoắc Duật Hy cũng có chút thông cảm cho cô gái trẻ nhất thời bị thu hút bởi vẻ ngoài của Tư Cảnh Hàn, cho nên giọng nói mang nhiều phần mềm mại: "Bây giờ thì cô có thể yên tâm chuyển đến chỗ làm việc tốt hơn rồi, tôi đã sắp xếp ổn thõa, cũng rất tiện cho việc đi học của cô. Nếu cô cần gì có thể nói với tôi, chỉ cần sau này đừng gặp Tử Mặc nữa. Tôi xin lỗi vì đã dùng cách này, nhưng tôi không thể chấp nhận chuyện chồng mình dây dưa với người phụ nữ khác, dù có trong sạch đến đâu."

"Tôi hiểu mà." Thẩm Vy gật đầu.

Hoắc Duật Hy thấy vậy mi tâm thoáng dãn ra, đưa cho Thẩm Vy tờ chi phiếu 2 vạn: "Cô còn trẻ, độ tuổi này cũng cần tiêu dùng nhiều, đừng từ chối nữa hãy nhận đi, chăm sóc bản thân tốt một chút."

"Không, cảm ơn cô Hoắc tiểu thư, tôi đối với Tử Mặc không phải vì tiền. Nếu anh ấy đã có gia đình thì tôi cũng sẽ biết giữ liêm sỉ cho bản thân mà tự giác kết thúc tình cảm thôi."

"Cô cứ nhận đi." Hoắc Duật Hy vẫn nhất quyết, Đại Bạch trên tay cô cũng lắc lắc bình sữa nói: "Chị xinh đẹp nhận... nhận đi, ba ba là của em thôi."

Cũng chính vì câu nói này của nhóc mà Thẩm Vy không nén được nước mắt, cả Tư Cảnh Hàn đang đứng một bên cũng không nhịn được đi đến trực tiếp cắt ngang cuộc trò chuyện.

"Bà xã, tại sao phải làm như vậy?" Lợi dụng cả Đại Bạch để giúp mình củng cố địa vị?

Sự xuất hiện của Tư Cảnh Hàn khiến cả hai người phụ nữ có mặt được một phen kinh ngạc, chỉ có Đại Bạch ngây thơ là reo rộ lên.

"Ba ba, bế bế Đại Bạch..."

Tư Cảnh Hàn nhíu chặt mày, nhìn Hoắc Duật Hy rồi bế lấy Đại Bạch. Thằng bé sẽ không bao giờ tùy tiện gọi hắn là ba trước mặt người ngoài trừ phi có người dặn trước.

Lúc nãy cũng vậy, Đại Bạch sẽ không bao giờ nói được những lời như vậy với Thẩm Vy, tất cả đều do Hoắc Duật Hy đã dạy thằng bé.

Thẩm Vy nhìn thấy Tư Cảnh Hàn bế Đại Bạch, trong lòng càng chua xót, "Tử Mặc, tôi... con trai của anh thật dễ thương." Cô ấy muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc kịp thời sửa lời.

Tư Cảnh Hàn vỗ vỗ lưng Đại Bạch, không nhìn đến Hoắc Duật Hy nữa, quay sang Thẩm Vy mở lời dàn xếp cục diện: "Thẩm Vy, tôi xin lỗi đã khiến cho cô khó xử. Chuyện công việc của cô tôi và cô sẽ thương lượng lại sau, cô yên tâm trở về nhà trước đi."

"Được, tạm biệt." Thẩm Vy cũng chỉ nói được như vậy, tình huống khó xử này nói ra lời gì thì cũng không phù hợp.

Đại Bạch đang ôm cổ Tư Cảnh Hàn thấy Thẩm Vy chuẩn bị ra về thì nghiêng người đưa tờ chi phiếu đang vò vò trong tay cho cô ấy: "Chị xinh đẹp, nhận... nhận đi."

Khuôn mặt của Thẩm Vy trở nên cứng nhắc, Tư Cảnh Hàn cũng rất khó coi, thu tay con trai lại: "Đại Bạch, không được làm như vậy."

"Hửm?" Đại Bạch không hiểu, sờ sờ đầu rồi nhìn Hoắc Duật Hy: "Nhưng mà mommy bảo..."

"Đại Bạch." Lần này giọng của Tư Cảnh Hàn đã có phần nâng cao, là một câu nhắc nhở mang tính chất cầu khiến khiến Đại Bạch ủy khuất, ụp mặt vào vai hắn.

Thẩm Vy thấy vậy thì xua tay, giải vây cho thằng bé: "Tôi không sao đâu, anh đừng lớn tiếng với Đại Bạch."

Nói xong câu đó cô ấy lập tức rời đi, suy cho cùng vẫn không giấu được tủi thân.

Hóa ra Tử Mặc chẳng những có một đứa con trai kháu khỉnh, mà người vợ của hắn cũng là một người vừa có nhan sắc vừa có lắm tiền, cô lấy cái gì mà tranh lại đây?

Từ đầu đã định sẵn là thua cuộc rồi.

Thẩm Vy rời đi Tư Cảnh Hàn cũng không có ý định ở lại, hắn bế Đại Bạch một nước bỏ đi. Hoắc Duật Hy từ nãy vẫn luôn im lặng phải lên tiếng gọi theo: "Tiểu Bạch, anh đi đâu?"

"Về nhà." Tư Cảnh Hàn trả lời ngắn gọn, ở cổng phụ của công ty ít người qua lại đưa tay bắt taxi.

"Em có lái xe tới, anh đưa Đại Bạch lên xe đi."

"Không cần." Tư Cảnh Hàn thừa hiểu cô sẽ tự lái xe đến nên hắn mới cố tình đón taxi: "Hiện tại ông xã không muốn nói gì cả. Bà xã tự lái xe về đi, ông xã và Đại Bạch sẽ đi taxi, mong rằng lúc gặp lại ở biệt thự bà xã đã biết mình sai chỗ nào."

Dứt lời này hắn lập tức mở cửa chiếc xe taxi vừa dừng lại, Đại Bạch bò vào trong còn vẫy vẫy tay tạm biệt với Hoắc Duật Hy, nhưng nhanh chóng chiếc xe đã đưa nhóc và mommy cách xa nhau.

Hoắc Duật Hy trở về đến biệt thự, Tư Cảnh Hàn đang nói chuyện với Đại Bạch, còn có hai con chó ngồi bên cạnh ngoe nguẩy cái đuôi. Khi thấy cô hắn mới đưa cho thằng bé miếng táo rồi vỗ vỗ cái đầu tròn: "Ngoan lắm."

"Anh nói với thằng bé chuyện gì vậy?"

"Không phải chuyện bà xã đã dạy nó nói." Tư Cảnh Hàn không do dự trả lời.

Đại Bạch thấy Hoắc Duật Hy ngồi xuống thì tụt xuống ghế, xin một miếng táo nữa đưa cho cô: "Mommy, ăn táo đi."

Cô nhận lấy rồi lại đưa cho nhóc: "Đại Bạch ăn trước đi, một lát mommy sẽ ăn sau."

Đại Bạch được ăn thêm miếng nữa thì rất vui vẻ, dựa vào ghế ăn ngon lành.

Trong khi đó ba mẹ của nhóc thì rất căng thẳng nhìn nhau.

"Người khác có ý với ba của con trai em, em làm như vậy thì sai ở điểm nào?" Cô lên tiếng trước.

Tư Cảnh Hàn cũng định nói ra lẽ với cô, nhưng điều làm hắn khó chịu không phải vì cô đến gặp Thẩm Vy mà là do cô đã lợi dụng Đại Bạch, dạy cho thằng bé diễn trò.

"Đại Bạch còn nhỏ như vậy, bà xã đã lôi thằng bé vào chuyện người lớn, lợi dụng nó để tổn thương người khác, như vậy là đúng sao?"

"Nhưng trước ở mặt Thẩm Vy anh cũng không nên tỏ thái độ như vậy với em."

"Thẩm Vy kia thì liên quan gì đến gia đình của chúng ta? Ông xã đã hứa nhiều lần rồi, suy cho cho thì ra bà xã vẫn không tin." Tư Cảnh Hàn vừa chất vấn nhưng cũng đồng thời oán trách Hoắc Duật Hy, đôi mắt màu lam lâu rồi lại ánh lên sự thất vọng.

Hắn không nhìn cô quá lâu mà dời tầm mắt về phía Đại Bạch, lần nữa bế thằng bé lên, vỗ về.

Vẻ mặt này của hắn làm Hoắc Duật Hy phải lo lắng, lần trước cũng vì Thẩm Vy mà hai người giận dỗi, hắn bỏ đi mất, nhờ có sự xuất hiện của Đại Bạch mới hòa giải được một cách dễ dàng. Nhưng nếu lần này để hắn giận thật thì phải làm sao, đến cuối cùng thì cô vẫn là người yếu thế khi đứng ở vai trò bù đắp lại những tổn thương mà mình đã gây ra cho hắn.

Cho nên trong một cuộc cãi nhau bắt buộc cô phải là người nhường bước trước, "Tiểu Bạch, em tin anh nhưng em không tin Thẩm Vy. Chúng ta xa nhau lâu như vậy một chút cảm giác an toàn em cũng không có, đặc biệt là bây giờ, trừ phi là anh cả ngày ở trước mặt em bằng không thì em sẽ luôn thấy bồn chồn, bất an. Anh có hiểu được cảm giác đó không?"

Tư Cảnh Hàn không đáp ngay, yên lặng nhìn cô, Đại Bạch trong lòng hắn nghe hai người lời qua tiếng lại một lúc thì đã buồn ngủ, ngáp một cái rồi dụi dụi mặt vào trước ngực của hắn, hai tay dang ra ôm lấy áo của hắn.

Hoắc Duật Hy hít sâu một hơi, lại nói tiếp: "Dạy Đại Bạch nói những lời như vậy em thừa nhận bản thân mình đã sai. Nhưng Tư Cảnh Hàn, ở trước mặt Thẩm Vy anh dùng thái độ đó để đối xử với em có nghĩ đến cảm nhận của em không? Em đã cảm thấy anh đứng về phía cô ấy mà quay ngược lại trách cứ em, anh đã thiên vị cho ngoài chứ không phải mẹ của con trai mình. Cô ấy biết tủi thân chẳng lẽ em không biết?"

Càng nói hốc mắt của Hoắc Duật Hy càng đỏ lên, cả Đại Bạch cũng biết cô sắp khóc, nhóc tỉnh hẳn việc ngủ, cắn ngón tay ngước nhìn Tư Cảnh Hàn nhưng chỉ thấy được cằm hắn nên Đại Bạch càng vội hơn, bắt lấy tay áo của hắn.

"Tiểu Bạch, Đại Bạch sai rồi, sau này Đại Bạch sẽ nghe lời Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đừng mắng mommy nữa..."

Hoắc Duật Hy thấy con trai bên vực mình thì xúc động hơn nữa, ngay cả thằng bé còn biết nghĩ cho cô vậy mà ba nó lại vì người khác thẳng thừng trách mắng cô.

Bây giờ thì cô đã hiểu cho dù ở dáng vẻ nào đi chăng nữa thì Tư Cảnh Hàn vẫn là một người đàn ông có một mặt rất đáng ghét, chỉ là trước kia khi đóng giả Tử Mặc hắn không để lộ ra thôi chứ không vì Tử Mặc là người bạn trai hoàn mĩ, không có khuyết điểm.

"Không phải, Đại Bạch đừng khóc, Tiểu Bạch không mắng mommy." Tư Cảnh Hàn trấn an Đại Bạch rồi nhìn Hoắc Duật Hy: "Được rồi, chuyện này chúng ta thương lượng sau, Đại Bạch đang ở đây, bà xã đừng như vậy."

"Đừng như vậy mà anh nói là thế nào? Ý anh rằng em đang bát nháo vô lý sao?" Hoắc Duật Hy chuẩn bị khóc, Đại Bạch trong lòng Tư Cảnh Hàn cũng mếu máo theo.

Hắn thật sự khốn đốn với hai mẹ con, nhìn Hoắc Duật Hy lại nhìn Đại Bạch, thằng bé đang cắn ngón tay, nước mắt lưng tròng chờ đợi rơi xuống, hắn đành xuống giọng:

"Bà xã, đừng như vậy, Đại Bạch sẽ khóc theo bây giờ." Hắn nói với Hoắc Duật Hy rồi lại ôm Đại Bạch lên đối diện với mình: "Đại Bạch ngoan, sao phải khóc, mommy đâu có khóc đâu."

Nhưng hắn vừa dứt lời, Hoắc Duật Hy ở đối diện lại cố tình gây sự: "Ý anh là không có Đại Bạch ở đây thì em khóc làm sao cũng được? Tư Cảnh Hàn, anh vô lương tâm lắm, hư..."

"Hu hu hu..." Hoắc Duật Hy khóc một thì Đại Bạch khóc mười, ban đầu cô chỉ rơi nước mắt nhưng không hiểu sao khi thấy Đại Bạch khóc trong lòng tủi thân dâng thêm một bậc, cũng như thằng bé lớn tiếng khóc, quậy cho long trời lở đất.

Bỗng dưng cứ như một ngày hội, Tư Cảnh Hàn chẳng làm gì cả nhưng hai mẹ con kia lại thi nhau khóc cho hắn xem, không những vậy kiểu khóc này chính là không cho hắn dỗ, mà mặc nhiên kêu to hết mức mới hả dạ.
Đại Bạch còn quá hơn, nhóc bò khỏi người hắn chạy đến đối diện đòi Hoắc Duật Hy bế lên đặt cho ngồi bên cạnh. Sau đó thì mở hết công suất ra khóc, hai mẹ con y hệt nhau, không làm gì cả, chỉ việc ngồi ở đó mà kêu.

Nước mắt lớn nước mắt bé thi nhau rơi xuống hết, bức cho Tư Cảnh Hàn đang tức giận cũng phải xìu xuống, quay ngược lại dỗ dành từng người.

"Được rồi, được rồi, cả hai đừng khóc nữa, chúng ta sẽ không đề cập đến chuyện này lần thứ hai có được không? Đại Bạch mau qua đây, ba Tề đang đợi đến con đến chọn lễ phục, mau lên tầng chuẩn bị."

"Hức... anh Thiếu Khanh bảo chuyện chiều nay hủy bỏ rồi." Dù đang khóc nhưng Hoắc Duật Hy vẫn sụt sùi thông báo.

Tư Cảnh Hàn ngẩn ra, vì sao hủy bỏ Tề Thiếu Khanh lại không nói cho hắn biết?

Nhưng tạm gác lại chuyện này, trước mắt hắn phải thu dọn cục diện của hai mẹ con đồng minh này trước đã.

Hoắc Duật Hy thấy hắn đứng đó nhìn mình và Đại Bạch, trong lòng lại sợ hắn còn tính toán chuyện Thẩm Vy, bèn ôm Đại Bạch vào người núm níu.

Tư Cảnh Hàn hơi thiếu nhẫn nại, phiền tới mức cau mày: "Anh hỏi lại lần nữa, hai mẹ con có chịu ngưng khóc hay không?"

"Ư ư..."

"Được lắm. Tôi lên tầng. Hai người muốn khóc bao nhiêu thì khóc đi." Dứt lời hắn liền quay gót, bỏ lại hai người kia mà đi mất.

Quả nhiên sự hờ hững của hắn nhanh chóng có tác dụng, hắn vừa đi khuất mẹ con Hoắc Duật Hy lập tức lau nước mắt vì không còn ai xem. Đại Bạch nhảy khỏi lòng cô bổ sung nước bằng một miếng táo, thuận tiện cũng lấy cho mommy mình một miếng.

Dù chuyện cố tình ăn vạ để chống chế Tư Cảnh Hàn tạm bỏ qua việc Thẩm Vy là có thật nhưng Hoắc Duật Hy không ngờ con trai sẽ thay đổi phản ứng còn nhanh hơn cả mình.

"Đại Bạch mệt không?"

"Vâng... vâng ạ." Đại Bạch gật gật đầu.

"Trước đây Đại Bạch vẫn hay như vậy với Tiểu Bạch sao?"

"Không ạ." Đại Bạch lắc lắc đầu.

Thế này thì Hoắc Duật Hy càng bất ngờ hơn: "Vậy lúc nãy Đại Bạch sao lại..."

"Lúc trước Tiểu Bạch vẫn hay bảo mommy thường ăn vạ bằng cách này để không bị Tiểu Bạch phạt, như vậy là xấu tính, nói Đại Bạch không nên học theo."

Hoắc Duật Hy được một trận đứng hình.

Ở ngoặc cầu thang, Tư Cảnh Hàn đứng dựa vào từ nãy giờ đã nghe được đoạn nói chuyện của hai mẹ con. Xem ra hắn bỏ đi là giải pháp tốt nhất.

Yên tâm hơn, hắn lấy điện thoại ra, nhắn một tin gửi cho Tề Thiếu Khanh.

"Anh giúp tôi làm một việc này."

Bên kia rất nhanh đáp lại: [Gửi qua.]

_________

Hai hôm sau lúc Mặc Lạc Phàm đến thăm đúng lúc Tư Cảnh Hàn không phải đi làm, nên cả nhà ba người Đại Bạch đang cùng nhau ăn cơm.

Tư Cảnh Hàn đút Đại Bạch một muỗng, Hoắc Duật Hy lại đút hắn một đũa, ngược lại Đại Bạch đút cho Hoắc Duật Hy một miếng.

Ăn cơm thôi mà cũng vui vẻ như vậy, đã thế chói mắt hơn chính đồ ba người mặc cùng một kiểu, cùng một màu, chính là khác nhau ở chỗ con vịt trên người Tư Cảnh Hàn là vịt trống, của Hoắc Duật Hy là vịt mái, còn của Đại Bạch là vịt con. Không cần nói người ta cũng biết bọn họ là một gia đình.

"Tiểu Mễ, Tiểu Phàm ca của chị đến chơi, giúp chị lấy thêm một đĩa trái cây nữa."

"Ba Phàm ăn cơm, măm măm..." Đại Bạch nhiệt tình, học theo giọng của mommy nhóc mời Mặc Lạc Phàm.

Nhưng đối với cách gọi của thằng bé anh không mấy hài lòng, chau mày: "Đại Bạch, đã dặn em bao nhiều lần rồi, phải gọi là anh Phàm, anh Vũ và chú Tề."

Hoắc Duật Hy đang ăn cơm nghe anh dạy Đại Bạch như thế lập tức hỏi: "Sao anh lại ác độc với anh Thiếu Khanh vậy hả?"

"Không không, anh đang nói đúng đấy chứ Tiểu Duật Hy, anh Thiếu Khanh đó của em năm nay đã ngoài ba mươi rồi, chín năm nữa thôi đã thành ông chú 40 tuổi. Đại Bạch gọi chú là quá hời cho cậu ấy còn gì?"

Hoắc Duật Hy cười ha một tiếng khinh bỉ: "Vậy anh còn trẻ lắm chắc?"

"Đương nhiên, so với Tề gia, A Tư và cả Tiểu Bạch đây của em anh chính là trẻ trung nhất, Đại Bạch gọi Tiểu Bạch là anh thì đừng nhiên cũng phải gọi anh là anh rồi."

"Cái quái gì chứ? Đại Bạch gọi các người là anh nhưng gọi em là mommy, anh đã dậy thằng bé cái khỉ gì hả?!"

Hoắc Duật Hy càng nghĩ càng tức, ném trái táo trên bàn về phía Mặc Lạc Phàm, anh nhanh nhẹn chụp được rồi cắn một miếng, cười trừ: "Vậy chẳng lẽ em bắt anh dạy Đại Bạch gọi em là chị, nếu như vậy thì có khi em đã không nhận ra thằng bé là con trai của mình sớm như vậy rồi."
Lý lẽ này của anh khiến Hoắc Duật Hy phải nghẹn lời, đút cho Tư Cảnh Hàn một muỗng cơm nữa.

Ngược lại Đại Bạch được Tư Cảnh Hàn đút không ngừng nghỉ nên ăn xong rất nhanh, đã uống nước tráng miệng, rồi giật ông quần của hắn:

"Tiểu Bạch, Đại Bạch muốn đi... đi World Cup."

"Được." Tư Cảnh Hàn nhẹ nhàng đáp rồi bế nhóc lên, đi vào nhà vệ sinh.

Đại Bạch đứng trên bồn cầu chờ Tư Cảnh Hàn làm thủ tục, tiện thể hỏi: "Tiểu Bạch đi chung không?"

"Không cần." Tư Cảnh Hàn mỉm cười bẹo má nhóc. Nhưng Đại Bạch nhất quyết: "Thôi, đi chung đi, cho... cho vui."

Tư Cảnh Hàn đúng là thừa sống thiếu chết với tính cách này của Đại Bạch. Thằng bé còn nhiệt tình đến độ giúp hắn kéo chun quần xuống khiến hắn suýt nhảy dựng lên.

"Đại Bạch ngoan, đừng nghịch nữa, một lát Tiểu Bạch cho Đại Bạch ăn kem."

Lần này Đại Bạch còn lâu mới bị hắn gạt, nhóc bi bô kể tội hắn: "Tiểu Bạch cho nhưng mommy không cho, mommy... mommy lớn hơn Tiểu Bạch."

Tư Cảnh Hàn đã khổ sở nay lại khổ sở hơn khi Đại Bạch lúc cần thông minh lại ngố như táo, lúc không cần thông minh thì lanh lợi phi thường, hại hắn suốt ngày ăn ngủ không yên, chẳng biết khi nào thì tên nhóc béo lùn này lại gây chuyện cho mình và Hoắc Duật Hy gà bay chó chạy.

"Được rồi, Tiểu Bạch đi với Đại Bạch là được chứ gì?"

"Thật... thật sao? Vui quá." Chỉ thế thôi mà Đại Bạch cũng đã cười tít mắt, chụp lấy thắt lưng của Tư Cảnh Hàn.

"Được rồi, Đại Bạch... để anh tự làm." Tư Cảnh Hàn cũng sợ luôn cậu con trai của mình, nó phá y hệt mommy của mình vậy. Trừ phi là đạt được ý đồ nếu không thì sẽ đeo bám đến độ người ta phiền chết.

"Được, vậy Đại Bạch đi trước đây." Đại Bạch vẫn ngây ngô, tới phiên của mình hành động.

Thẳng tới khi hai cha con trở ra, Hoắc Duật Hy và Mặc Lạc Phàm đã ra sau vườn hái ít táo về cho Nam Nam bảo rằng ngồi chờ bọn họ một tý sẽ quay lại.

Đại Bạch ở đây được Tư Cảnh Hàn thả xuống lập tức lật đật đi đến bàn trà, cầm một miếng cam bỏ vào miệng.

Tư Cảnh Hàn nhìn con trai quá mức háu ăn thầm cảm thán, ngồi xuống ghế, lấy từ gầm bàn lên một cuốn sách, mở kính đeo vào, tao nhã vắt chân trái lên chân phải từ từ xem.

Hắn đọc đến trang thứ ba, Đại Bạch đang ăn trái cây đã có động tĩnh, là đà đi tới ôm chân của hắn, gọi: "Tiểu Bạch..."

Tư Cảnh Hàn đối với con trai lúc nào cũng dành ra sự ưu tiên tuyệt đối, nhanh chóng đáp: "Chuyện gì vậy?"

"Tiểu Bạch cho... cho Đại Bạch tiền tiêu vặt đi." Đại Bạch vừa ngốn miếng cam trong miệng vừa đớt đát nói.

Ban đầu Tư Cảnh Hàn còn không quá để ý nhưng nghe đến ba chữ "tiền tiêu vặt" của Đại Bạch thì nhanh chóng khựng lại, để cuốn sách sang một bên, muốn hỏi thằng bé cũng biết cái gì cũng là tiền tiêu sao, nhưng sau đó lựa chọn không nói ra bởi vì khả năng nhận thức trước giờ của thằng bé luôn phát triển tốt hơn hắn dự liệu.

Tuy bình thường Đại Bạch có ngốc một chút, nhưng không đồng nghĩa nhóc ngẩn ngơ chẳng biết gì.

Sau cùng hắn sửa miệng đổi thành câu hỏi khác: "Muốn lấy tiền mua kem?"

"Vâng ạ, lần trước dành dụm được đã... đã tiêu hết rồi." Nhóc là muốn nhắc đến ba đồng hôm trước mình đưa cho Tư Cảnh Hàn ở quảng trường để mua kem.

Tư Cảnh Hàn nhìn khuôn mặt bánh bao trắng ngần của Đại Bạch ngẩn nhìn mình với thái độ tha thiết thì hắng giọng: "Nhưng mà Tiểu Bạch không có giữ tiền."

"Ớ... Nhưng rõ ràng Đại Bạch thấy Tiểu Bạch để tiền ở dưới ghế sofa mà." Đại Bạch cong cong ngón tay chỉ chỉ vào chính cái ghế sofa Tư Cảnh Hàn đang ngồi lên.

"..." Tư Cảnh Hàn sững sờ.

Nhưng hắn biết đôi co với Đại Bạch chính là tìm đường chết. Bởi vì tâm tình của một đứa nhóc đã thấy tận mắt chuyện gì thì sẽ nhận định chuyện đó không thay đổi.

Tên Đại Bạch này chính là như vậy, nếu nó chưa biết thì thôi, dễ dàng dỗ được, còn đã lỡ để nó thấy rồi thì có chạy đằng trời cũng đừng mong bào chữa.

Hắn khẽ thở dài một hơi, xách thằng bé lên đặt qua một bên.

Bản thân cũng đứng dậy, trước sau quan sát kỹ một lượt không thấy ai rồi giở mới đưa tay lần vào kẹt sofa.

Đại Bạch đi đến ngó vào nhưng bị Tư Cảnh Hàn kéo ra, thằng bé cũng rất ngoan ngoãn ngồi đợi.

Rất may Tư Cảnh Hàn có vài tờ tiền mệnh giá nhỏ, đưa cho Đại Bạch tầm ba tệ, gói cẩn thận nhét vào túi của nhóc con, dặn: "Không được nói cho mommy biết, nếu không sau này Tiểu Bạch sẽ không còn tiền cho Đại Bạch ăn kem nữa."

"Cảm ơn Tiểu Bạch, Đại Bạch biết rồi." Đại Bạch nhận được tiền thì không còn nói lắp nữa, cười tươi rói lấy tiền từ túi ra nhét vào tất chân: "Như thế này mommy mới không biết."

Tư Cảnh Hàn nhìn thấy cảnh này thì cau mày, quả nhiên thằng bé bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi Mặc Lạc Phàm mà, mấy chiêu trò thế này chắc chắn là anh dạy nó mà thôi.

"Cái gì mà mommy biết với chẳng biết vậy?" Giọng nói thình lình của Hoắc Duật Hy làm hai bóng dáng trong phòng khách giật bắn.

Tư Cảnh Hàn ngồi xuống ghế theo phản xạ còn Đại Bạch thì chuyên nghiệp hơn một tý, nhanh miệng ngốn thêm một miếng cam, bi bô nói một cách thật thà nhất:

"Đại Bạch muốn dẫn Đại Bạch đi ăn kem, nhưng không muốn mommy biết."

Nghe con trai ngớ ngẩn khai ra kế hoạch của mình Hoắc Duật Hy không nghi ngờ gì thêm, lườm Tư Cảnh Hàn một cái rồi để giỏ táo xuống bàn, bế lại Đại Bạch.

Mặc Lạc Phàm đi theo phía sau nhìn vào đã biết Tư Cảnh Hàn vẫn im lặng thì lập tức ngửi ra mùi không đúng, nhưng anh cũng chẳng vạch trần làm gì, cười cười như Đại Bạch bóc một miếng cam bỏ vào miệng, tóp tép nhai rồi bảo: "Lễ đính hôn của Tề gia dời lại rồi, hai người đã biết chưa?"

"Dời lại á?" Đương nhiên là Hoắc Duật Hy chưa biết, sau khi hủy cuộc hẹn với Đại Bạch hai hôm trước đến giờ Tề Thiếu Khanh cũng không nói thêm.

"Tại sao lại dời?"

"Cơm không lành, canh không ngọt thôi. So với hai bên thông gia rất thích nhau thì có vẻ Tiểu Tịch khá bất hợp tác với Tề gia."

"Anh Thiếu Khanh ôn nhu như thế cũng không giải quyết được sao?"

Cái này thì Mặc Lạc Phàm cũng không rõ: "Anh cho là một phần nguyên nhân cũng bởi Tề gia, cứ cho là anh ấy ôn hòa trước mặt người lớn đi, ai biết được sau lưng có nói gì với Tiểu Tịch hay không?"

"Anh nói thế là có ý gì?" Hoắc Duật Hy càng thêm hoang mang: "Sao lại là sau lưng với trước mặt, anh Thiếu Khanh trước giờ đối với ai cũng điềm đạm, dịu dàng mà. Anh nói vậy cứ như trước giờ anh ấy luôn giả vờ vậy?"

Hoắc Duật Hy nói thế Mặc Lạc Phàm cũng chỉ cười trừ, không bàn sâu vào hơn về con người của Tề Thiếu Khanh.

Nhưng nếu thật sự như cô đã nói, Tề Thiếu Khanh là người điềm đạm, ôn nhu, "cực đáng yêu" thì đã không có chuyện anh từng là ứng viên sáng giá kế nhiệm tổ chức Vong rồi.

Ác quỷ không phải lúc nào cũng mang khuôn mặt dạ xoa, tùy theo góc độ nhìn nhận, anh có thể là hoàng tử trong mắt ai đó nhưng ngược lại đối với một người khác nữa anh lại là ác quỷ.

Đại Bạch thật chất chẳng hiểu người lớn đang nói gì cả, tự mình đi đến chỗ của Gâu Đần và Đại Ngáo, dẫn chúng ra.

"Ngồi xuống nào..." Nhóc ra lệnh một cách tập tễnh.

Hai con chó lập tức ngồi xuống, ngoe nguẩy cái đuôi, Đại Bạch lấy hai miếng cam, cho mỗi con một miếng, nhưng sau đó bỏ vào miệng mình những hai miếng.

Hoắc Duật Hy và Mặc Lạc Phàm cùng nhìn thấy cảnh này, người ha hả cười, người thở dài ngao ngán, chỉ có ba nó là Tư Cảnh Hàn vẫn bình thản đều đều đọc sách nhưng thật chất đã thu vào lòng đang nghĩ đến Tề Thiếu Khanh.

Nhắc đến anh, ánh sáng trong mắt hắn dần tắt đi, nhớ lại lần cuối cùng hắn nhìn thấy anh phẫn nộ cũng là lúc nói chuyện với Hoàng Tịch Liên.

Anh không phải con người hay tức giận, trừ trường hợp đặc biệt mới lộ nét tính cách còn lại của mình, nhưng mà dạo gần đây, đặc biệt là chuyện liên quan đến hôn sự của mình và Hoàng Tịch Liên, anh lại dễ mất khống chế một cách vô thức.

Có lẽ nào đã động lòng rồi?