Sau khi hoàn thành thủ tục cần thiết, một mình Tư Kỳ vào phòng khám xét nghiệm cùng Đổng Liêm Trình và vài vị y tá.
Sợ Tư Kỳ lo lắng, Đổng Liêm Trình giải thích sơ cho cô quá trình xét nghiệm, đại loại là lấy máu để xét nghiệm ADN, khả năng chính xác gần như tuyệt đối.
“Trông em không căng thẳng như anh nghĩ?”
Tư Kỳ quan sát mọi thứ một lúc mới mở miệng, nhàn nhạt đáp:
“Cũng không chết được.”
Đổng Liêm Trình bật cười, cách trả lời rất đúng phòng thái của cô. Anh không hỏi nhiều nữa vì có vài y tá ở đây, lỡ miệng đi quá xa sẽ bị nghi ngờ. Nhìn lướt qua Tư Kỳ rồi anh bắt đầu đeo bao tay, lấy dụng cụ.
Cả quá trình không mất đến nửa giờ, thời gian còn lại là chờ kết quả xét nghiệm.
Tư Kỳ ngồi đối diện với đại phu nhân, ai cũng hiểu ý nhau không nói với nhau câu nào. Tư Kỳ với Mục Gia, nói đơn giản là đẻ thuê, bà ấy ở đây có chăng là sắp xếp của lão thái thái. Từ cuộc nói chuyện hôm nọ, tâm tư nhau hai người đều hiểu rõ.
Tuyệt nhiên Tư Kỳ không biết, là đại phu nhân từ sớm đã muốn đi cùng cô đến đây, bà muốn sớm biết đứa cháu của mình là trai hay gái. Nhưng sâu xa hơn, là có bà đi cùng, Tư Kỳ sẽ đỡ tủi thân. Người khác sẽ nghĩ đó là không đáng nhưng bà biết, Mục Gia có lỗi với cô, một chút chuyện nhỏ như này hoàn toàn không bù đắp được.
Tất nhiên bà cũng có nhiều chuyện để nói với Tư Kỳ, tuy nhiên kí ức về cuộc đối thoại không mấy tự nhiên lần trước khiến lời định nói đành nuốt xuống.
Thấy Đổng Liêm Trình bước ra ngoài, bầu không khí im lặng căng thẳng cũng bị gỡ bỏ, cả hai đều nhìn về phía anh, đại phu nhân lên tiếng lịch sự:
“Bác sĩ Đổng!”
Đổng Liêm Trình bước từ trong phòng xét nghiệm ra trên tay còn cầm theo tờ giấy kết quả, vì là bậc trưởng bối nên anh đưa cho đại phu nhân đọc trước.
“Mẹ Mộc Tư Kỳ, kết quả giám nghiệm giới tính… là con gái.”
Đại phu nhân không giấu nổi vẻ mừng rỡ, nụ cười nhẹ hiện rõ trên khuôn mặt hiền từ, bà sắp có cháu gái, một niềm mơ ước bấy lâu xem như thành được một nửa.
Tư Kỳ sau khi biết thì vui có, buồn có nhưng khoé miệng vẫn nhàn nhạt hiện rõ ý cười. Điều đó đã thu vào tầm mắt Đổng Liêm Trình.
Về đến nhà, điều mà Tư Kỳ lo sợ đã diễn ra. Lão thái thái không chấp nhận đứa bé trong bụng cô là con gái, đối với bà ta, chỉ có cháu trai mới có thể làm nên chuyện thay thế cha nó thừa kế tập đoàn.
“Bây giờ cô có hai lựa chọn, một là tự nguyện phá thai, hai là ta sẽ buộc cô phá thai. Cô chọn đi.”
Lão thái thái có dáng vẻ thanh cao, nhưng lời nói thốt ra, một từ cũng không giống con người. Bà ta muốn Tư Kỳ phá thai vì không muốn sau này cô lấy đứa bé ra uy hiếp Mục Gia. Đứa bé đã được ba tháng, đã bắt đầu thành dạng, phá thai bây giờ sẽ ảnh hưởng đến chuyện sinh con sau này chưa kể còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng bà ta đâu quan tâm, mạng sống của cô chưa chắc đã bằng chó cưng của bà ta.
Tư Kỳ ngẩn người một lúc lâu, bàn tay đặt bên hông đã cắm sâu vào trong da thịt, cô thật sự muốn phát tiết tại đây. Ngoại trừ Mục Duật đi công tác, mọi thành viên Mục Gia đều có đông đủ, Khương Lan còn đứng cạnh lão thái thái cười đắc ý.
Bà ta cho cô chọn nhưng thực chất chỉ có một con đường “phá thai.” Cho dù cô có đần độn cũng không mất nhân tính đến nỗi bỏ đi đứa con trong bụng mình kể cả nó mang dòng máu của kẻ cô hận.
Tầm nhìn trước mắt Tư Kỳ đang mờ dần, đôi mắt tuyệt vọng ngấn nước nhìn về phía lão thái thái, bàn tay cô run run đập đập vào ngực trái của mình, giọng nói khàn đặc cùng hơi thở khó khăn, ấm ức nói ra:
“Bà thật sự… không thể cho tôi con đường khác sao?”
Không đợi lão thái thái mở miệng, Khương Lan liền cướp lời:
“Mục Gia nói một là một, hai là hai, ở đâu ra cho cô cái quyền đòi hỏi?”
Lão thái thái cũng không nhiều lời, lập tức thúc giục:
“Chọn đi, tôi không có thời gian.”
“Mẹ, có thể đợi Mục Duật về rồi quyết định không? Dù sao nó cũng là cha đứa bé.”
Đại phu nhân bước lên phía trước, nãy giờ bà nhẫn nhịn đánh cược cho lời đề nghị này. Những lần trước, mỗi lúc bà đưa ra ý kiến, lão thái thái đều nói “cô không có tư cách” để buộc bà im lặng. Nhưng lần này, vừa lúc có con dâu mới, lão thái thái phải giữ mặt mũi Mục Gia trước Khương Lan.
Khương Lan cũng không phải người ngu dốt, được dịp liền muốn lấy lòng mẹ chồng, cũng nói thêm vào:
“Lão thái thái, đại phu nhân nói đúng, chúng ta nên đợi anh ấy về quyết định.”
Khương Lan cũng tin tưởng rằng Mục Duật cũng không xem trọng gì đứa bé trong bụng Tư Kỳ, quyết định phá thai chỉ lùi lại vài ngày, không có gì đáng lo.
“Được.”
Mấy ngày nữa Mục Duật về nước, cũng không vội vì dù gì Tư Kỳ làm sao có thể trốn thoát khỏi đây.
Lão thái thái xoa bóp ấn đường biểu lộ sự mệt mỏi, xua tay giải tán mọi người rồi bà ta về phòng của mình.
Mọi việc trong ba ngày sau đó đều diễn ra bình thường, thức ăn thuốc uống vẫn còn được chuẩn bị chu đáo. Cho đến lúc Mục Duật về, Tư Kỳ cũng không được chứng kiến lúc bọn họ nói chuyện quyết định với nhau, chỉ nghe nữ hầu kể “thiếu gia là muốn giữ đứa bé lại, Mục Gia chia thành hai phe, rốt cục đều bị thiếu gia thuyết phục”.
A Lệ lúc thông báo đã rơm rớm nước mắt, khi vừa tường thuật xong nước mắt liền đua nhau chảy ra:
“Huhu tôi mừng quá, cả đứa bé và cô đều an toàn rồi… Tư Kỳ à… huhu…”
“Tôi còn không khóc, cô khóc lóc cái gì chứ?”
Tư Kỳ lấy giấy ở đầu bàn đưa cho A Lệ lau nước mắt. Định nằm xuống nghỉ ngơi, bỗng dưng cô phát hiện ra gì đó, liền bật dậy gọi A Lệ lại, giọng nói khẩn trương:
“Này, như vậy là họ sẽ thả tôi phải không?”
Chuyện này không ai đề cập tới, vì thế không phải là không có khả năng.