Tổng Tài Tàn Khốc Ngược Đãi Tình Nhân

Chương 14: Hành động kỳ lạ




Ba tuần với người khác, có thể chớp mắt vài cái là hết, còn với Tư Kỳ, mỗi một giây trôi qua đều dày vò cô.

Vào tuần này, tuy chỉ ra ngoài tắm nắng vào buổi sáng nhưng nhìn vào sự thay đổi của cảnh vật cùng sự vội vã của người làm cũng thấy được, lễ cưới của Mục Duật và Khương Lan đang đến gần. Biệt thự Mục Gia còn được trang hoàng lộng lẫy hơn bao giờ hết, giống như muốn mọi người trên thế giới đều biết được, Mục Gia có hỷ sự.

Nực cười!

Tư Kỳ thực chất không quan tâm đến chuyện này, cô chỉ mong thời gian trôi qua nhanh thật nhanh để cô có thể rời khỏi nơi địa ngục tù túng đang giam cầm cô. Nói cô bỏ con, không phải, là do thời gian rảnh, cô đã tính đến chuyện tương lai, với tình cảnh của cô, được nhìn thấy con lớn lên khỏe mạnh, có thể là tốt nhất rồi.

Đến ngày cử hành hôn lễ, nghe nữ hầu bên cạnh nói, Tư Kỳ mới biết, bọn họ tổ chức ở khách sạn, biệt thự được trang hoàng chỉ để đón chào nàng dâu mới. Nghe xong, Tư Kỳ chỉ cười hắt một tiếng khinh thường rồi nhanh chóng dẹp qua chuyện đó.

Phòng Tư Kỳ ở được có cách âm nhưng không tốt, vì thế tối hôm hôn lễ diễn ra, bên ngoài ồn ào náo nhiệt cô đều nghe rõ, nó làm cô khó ngủ, trằn trọc mãi cho đến giữa đêm mới yên tĩnh được một chút.

Lại một lần nữa, trong không gian tĩnh lặng, một ánh mắt như phát sáng đang nhìn vào cơ thể Tư Kỳ. Như những hôm khác gì cô sẽ để yên đến khi kết đó rời đi nhưng hôm nay có hỷ sự, bên ngoài ít nhiều vẫn còn người, cô cắn răng quyết định xem kẻ nào dám làm phiền cô. Trong người vẫn mang cốt nhục của Mục Gia, cô không sợ kẻ đó dám làm càn.

Nghĩ rồi Tư Kỳ dứt khoát hành động, trở mình đứng dậy rời khỏi giường, trong không gian tối tăm, kẻ đó vẫn không hề có ý định rời đi. Bên ngoài cũng không nghe thấy tiếng người nữa, cô liền cảm thấy quyết định này sai rồi. Cô đang đứng giữa căn phòng, trên người còn mặc váy ngủ màu hồng, kẻ đó chắc chắn đang quan sát cô.

Hắn ta không có ý định tiến lên hay rời đi, bóng người cao lớn của nam nhân bị ánh sáng yếu bên ngoài chiếu vào bao phủ toàn bị cơ thể Tư Kỳ khiến cô run lên. Cô dẹp cái suy nghĩ muốn tìm hiểu đối phương sang một bên, lúc này chỉ muốn chạy thật nhanh lên giường để trốn tránh hắn ta. Đến lúc cô có ý định đó, thì từ phía sau bàn tay to lớn của hắn vòng qua ôm gọn cô vào người.

Tư Kỳ thoáng chốc không kịp phản ứng liền đang trong tay hắn. Định thần lại, cô bắt đầu dãy dụa, mở miệng định cầu cứu thì tay hắn ta đưa lên chặn miệng cô lại, giọng nói quen thuộc phả ra bên tai thoáng thoảng mùi rượu mang đầy từ tính:

“Yên lặng một lát.”

Mục Duật? Tự nhiên lại xuất hiện, không phải hôm nay là ngày kết hôn của hắn sao? Có mặt ở đây là có ý gì?

Hắn nói thế nhưng chính hắn không cho Tư Kỳ có cơ hội mở miệng. Hai người đứng giữa căn phòng một lúc lâu, sau đó Mục Duật nới lỏng tay, một tay vòng qua eo, một tay hạ xuống dưới thân bế bổng Tư Kỳ lên, nhẹ nhàng, chầm chậm đi đến đặt cô xuống giường, tự tay vén chăn, trước khi đứng dậy cô còn nghe thấy hắn nói “ngủ ngon”.

“Không phải chứ? Anh ta trúng tà à?”

Lời nói được Tư Kỳ thốt ra cùng tiếng thở hắt sau khi Mục Duật rời khỏi căn phòng. Sau đó buột miệng chửi vài câu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi vừa mở mắt Tư Kỳ đã nghe được tiếng xì xào của vài người hầu nhiều chuyện đứng ngoài cửa. Nữ hầu của cô mở cửa tiến vào mang theo khay thức ăn. Sau khi tiếp xúc một khoảng thời gian, nữ hầu tên A Lệ này rất hợp tính cô, có nhiều chuyện cô chủ động nói với cô ấy, dần già, hai người cũng trở nên thân thiết hơn.

Khi A Lệ bước vào, Tư Kỳ bước từ nhà tắm ra, khuôn mặt như có như không đứng trước gương hỏi chuyện nữ hầu:

“Có chuyện gì sao? Hôm nay thấy mọi người bàn tán nhiều lắm.”

A Lệ mở to hai mắt, cô ấy có đôi mắt to trông rất ngây thơ:

“Làm phiền giấc ngủ của cô?”

“Không, cũng không hẳn.”- Tư Kỳ nhàn nhạt nói.

A Lệ không dè chừng, sắp xếp thức ăn và hào hứng kể lại cho Tư Kỳ nghe chuyện cô ấy nghe được. Tuy cô ấy kể dài dòng, nhưng đại loại là “đêm tân hôn, Mục thiếu ngủ phòng riêng với tân thiếu phu nhân, ý nói Khương Lan.”

Tư Kỳ “à” lên một tiếng, thì ra là chuyện của hai người này, cô không muốn nghe sau đó liền thành thục bẻ hướng chủ đề:

“Mấy hôm trước A Lệ bảo tôi phải đi đâu có phải không?”

A Lệ hiểu chuyện liền nhanh chóng đáp trả câu hỏi của Tư Kỳ:

“Là ngày mai a. Ngày mai cô Tư Kỳ sẽ đi xét nghiệm giới tính của đứa con trong bụng cô. Không biết là con trai hay con gái đây? Nếu là tôi thì tôi muốn con gái, đơn giản là nó sẽ hiểu chuyện hơn.”

Nói về vấn đề này, A Lệ vẫn rất hào hứng. Tư Kỳ cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Trai hay gái thì đều là con cô, cô tuyệt nhiên đều yêu thương. Chỉ tiếc là cô không thể là người mẹ đường đường chính chính bên con mình.

Sang sáng ngày hôm sau, Tư Kỳ được đưa lên chiếc Cadillac đen cùng với đại phu nhân- mẹ Mục Duật và vài tên vệ sĩ mà cô xem là chó canh. Chiếc xe một mạch đến bệnh viện có tiếng nhất trong thành phố.

Khi bước vào trong, người ra đón tiếp thế mà lại là Đổng Liêm Trình, người mà cô chưa gặp lại kể từ ba tuần trước. Anh vẫn như vậy, vẫn luôn giữ nụ cười hiền ở trên môi, niềm nở đón Tư Kỳ cùng đại phu nhân vào trong khoa sản.