Thiên Ân lao ra khỏi nơi xa hoa ồn ào ấy như một kẻ trộm bị truy đuổi. Chiếc gấu váy dài cứ vướng vào những bước chạy của cô, Thiên Ân kéo chiếc váy lên, và cắm đầu bước.
Lồng ngực đau nhức như thể một ly thủy tinh vun vỡ và ánh mắt sâu hút đen thẫm khiến cô ngạt thở. Mặc kệ hàng trăm tiếng xì xào nổi lên sau lưng và những ánh mắt kinh ngạc nhìn theo, Thiên Ân chỉ muốn lập tức đi khỏi chỗ này mà thôi.
_ Alice!
Lucas thấy cô vội vàng chạy khỏi bữa tiệc như nàng Lọ Lem nhìn thấy kim đồng hồ dừng ở khoảng khắc mười hai giờ, anh vội vàng chạy theo, nhưng khi bước chân anh bước qua sảnh lớn, một bàn tay rắn chắc tóm lấy khủy tay của anh, kéo giật lại.
Anh quay phắt lại, kinh ngạc nhìn thấy người đang nắm lấy khủy tay mình lại là Tề Yến Thanh.
Lực nắm rất mạnh, bàn tay như thép nguội với một nỗ lực kìm chế. Khi nhìn vào đôi mắt đen thẫm sâu hút đầy sát khí của hắn, Lucas đã có một ý nghĩ điên rồ, rằng Tề Yến Thanh trong một phút giây đã muốn bóp nát xương tay của anh.
Tề Yến Thanh nắm chặt lấy Lucas, khiến cho Khuất lão gia ngạc nhiên. Mọi người xung quanh cũng không giấu nổi sự xì xào, vì hình ảnh này sao mà giống hai kẻ tình địch đang so găng đến vậy.
Không nói một lời, ánh mắt sâu hút của Tề Yến Thanh nhìn nhanh về phía Kính Hàm đầy ẩn ý, Kính Hàm giống như chỉ chờ có vậy, ngay lập tức sải chân thon dài của anh nhanh chóng chạy theo Thiên Ân.
******
Thiên Ân mải miết chạy, đôi giày cao gót nghiến trên bàn chân nhỏ bé.
Một người phụ nữ đẹp như vậy, một mình chạy trên đường phố, khi màn đêm đã buông xuống….Hình ảnh giống hệt như tình tiết trong những bộ phim lãng mạn, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người xung quanh.
Nhất là khi cô gái lại vừa chạy, vừa khóc.
Thiên Ân quết nước mắt trên mặt, hàm răng trắng bóng cắn chặt lấy đôi môi căng mọng như một trái dâu. Cô cảm thấy đau đớn, mà cũng cảm thấy tức giận, tại sao cô lại bỏ trốn, tại sao cô lại phải khóc?
Cho dù lí trí có lên tiếng thế nào, nhưng hình ảnh Tề Yến Thanh lạnh lùng lướt qua cô, nắm tay Ni Ni bước ra sàn nhảy, hai người sóng đôi đẹp đến như vậy, khiến cho cô hụt hẫng và trống rỗng đến như vậy?
Cô tưởng ba năm qua, trái tim cô đã yên bình lại, đã lành nhưng vết thương trong quá khứ, nhưng hóa ra không phải như thế!
Nỗi đau không biến đi đâu cả, chỉ tạm thời ngủ quên trong vùng sâu thẳm nhất của trái tim. Để rồi một ngày chỉ cần nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh của hắn, nghe giọng nói như rừng khuya sâu thẳm ấy, nỗi đau lại nghẹn lên thổn thức.
Chỉ cần nhìn thấy hắn, cơ thể cô vẫn giống như ba năm trước, run rẩy như một bông hoa trà mong manh trong gió lớn...
Thiên Ân bước trên những miếng đá lát, bàn tay đưa lên quẹt những giọt nước mắt nóng hổi cứ bướng bỉnh rơi xuống, cảm thấy bản thân mình thật kém cỏi!
Ba năm trước, cô lựa chọn chạy trốn! Ba năm sau, người chạy trốn, vẫn lại là cô!
Tại sao không thể dũng cảm đàn hết bản nhạc đó? Chẳng phải từ trước đến giờ cô chưa từng đàn sai một nốt nhạc nào hay sao? Tại sao không thể bình tĩnh nhìn hắn như người không quen biết? Tại sao lại hành xử như một đứa trẻ con như vậy?
Những suy nghĩ vây hãm lấy lí trí cô...Thiên Ân thật sự không muốn chấp nhận cảm xúc của bản thân mình, không muốn thừa nhận rằng, suốt ba năm qua....cô chưa từng khi nào, quên được hình bóng của hắn!
Cô nhớ hắn!
Suốt ba năm qua, cô chưa từng thôi nhớ hắn!
Để giờ khi nhìn thấy hắn, trái tim cô lại run rẩy như một con chim nhỏ, để rồi lại bị chính hắn bóp nát...!
Thiên Ân cắn chặt môi lại, chỉ một đoạn nữa thôi ra đường lớn sẽ có taxi. Cô sẽ về nhà, lúc đó, thì muốn khóc thế nào cũng được.
Nhưng đột nhiên, cổ tay mảnh khảnh của cô bị một bàn tay rất dịu dàng nắm lấy, hơi ấm rực truyền sang khiến Thiên Ân giật mình.
Cô vội vã quay đầu lại, trái tim đột nhiên cảm thấy nhẹ tênh....
_ Kính Hàm tiên sinh!
_ Tiểu thư!
Thanh âm trầm thấp ấm áp quá mức quen thuộc của anh khiến cho Thiên Ân thổn thức. Nước mắt không ngừng được cứ ứa ra. Cô lắc đầu mình, nụ cười buồn bã sượng sùng hiện trên môi.
Khó xử thật!
Chiếc khăn tay trắng tinh được đưa ra, Thiên Ân ngạc nhiên nhìn Kính Hàm ân cần mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng rất dễ nghe.
_ Đã lâu không gặp!
Thiên Ân mỉm cười, cầm lấy chiếc khăn tay của anh, vẫn là mùi hương hổ phách ấm áp quen thuộc. Cô lau đi những giọt nước mắt của mình, và gửi lại cho anh.
_ Cám ơn ngài!
_ Tiểu thư...cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi!
Kính Hàm hạnh phúc nói, thanh âm dịu dàng đến mức Thiên Ân cũng cảm động. Cô nhìn vào gương mặt điển trai cùng ánh mắt ấm áp mà nghiêm khắc của anh, suốt bao nhiêu năm tháng qua, dường như anh không hề già đi một chút nào.
_ Rất vui được gặp lại ngài!
Thiên Ân mỉm cười, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh của mình. Cô thật lòng biết ơn, Kính Hàm không truy hỏi cô, cũng không nói bất cứ điều gì khiến cô cảm thấy mình tội nghiệp.
_ Trời tối rồi! Để tôi đưa tiểu thư về!
Kính Hàm nhẹ giọng nói, và như anh đoán trước, Thiên Ân nhẹ nhàng lắc đầu.
_ Không cần đâu! Tôi tự bắt taxi về được!
_ Tiểu thư đừng ngại, cứ coi như tôi là người bạn cũ...!
Kính Hàm nhẹ giọng nói, hai tiếng “ tiểu thư ” kia vang lên, khiến Thiên Ân vừa sượng sùng, vừa buồn cười.
_ Đừng gọi tôi như thế nữa, tôi không còn là tiểu thư gì nữa đâu!
Thiên Ân vuốt mái tóc, Kính Hàm nhìn theo cô, cảm thấy sắc đẹp của cô sau bao nhiêu năm dường như còn rực rỡ hơn, ngọt ngào hơn. Thiên Ân giờ đã là một phụ nữ trưởng thành, và rất nữ tính...
Kính Hàm cúi mặt xuống, nụ cười rất hiền hiện trên môi, nhẹ nhàng nói.
_ Vậy thì tôi cũng không ép tiểu thư! Nhưng ít nhất cũng để tôi vẫy taxi cho tiểu thư! Như vậy tôi cũng an tâm một chút!
Là “ tôi ” an tâm, chứ không phải là “ ngài ấy ”!
Thiên Ân cảm thấy như có một cơn gió man mác thổi vào lòng. Kính Hàm cũng là niệm tình cũ mà chạy theo cô, chứ không phải chạy theo....để giữ cô lại.
Thật lòng thì, trong một phút giây, cô đã nghĩ Kính Hàm chạy theo cô là vì mệnh lệnh của hắn!
Tất cả chỉ như một cơn mộng, suốt ba năm giờ đã là hiện thực. Cô đối với hắn, cũng như bao nhiêu phụ nữ khác, tại sao cô lại nghĩ rằng mình đặc biệt?
Không một câu hỏi thăm, cũng không cần biết hiện tại hay quá khứ trong ba năm nay của cô như thế nào, cũng không cần biết tại sao cô lại xuất hiện tại Khuất gia trang vào hôm nay, hắn không cần biết gì cả! Vì căn bản hắn không hề bận tâm!
Nếu như hắn thật sự có tình cảm với cô, thật sự yêu cô, thì đã không để cô đi dễ dàng như vậy!
Thiên Ân mỉm cười, mặc kệ nỗi buồn đang gặm nhấm tâm hồn. Cô lặng lẽ gật đầu, sóng bước đi cùng Kính Hàm ra đường lớn.
Một chiếc taxi dừng lại trước mặt hai người. Kính Hàm vẫn luôn cẩn thận và chu đáo như thế, mở cửa xe giúp cô.
_ Cám ơn ngài!
Thiên Ân bước lên xe, nhẹ giọng nói với Kính Hàm. Kính Hàm mỉm cười, cúi đầu nói với cô.
_ Tạm biệt tiểu thư!
Tiếng cửa xe đóng lại, Kính Hàm điềm tĩnh nhìn theo chiếc xe rời đi....
Sau đó anh rút điện thoại từ trong túi áo vest, thanh âm nghiêm khắc vang lên.
_ Tra điểm đến của chiếc taxi số W495-8C chuyến gần nhất cho tôi!
****
_ Có chuyện gì vậy con gái? Tại sao con về sớm vậy? Con khóc đấy à?
Bà Lona theo cô lên tận cầu thang, những câu hỏi mang đầy lo lắng khẩn thiết bám riết lấy cô. Thiên Ân chỉ im lặng lắc đầu, nụ cười run rẩy nở trên môi.
_ Không có gì đâu ạ! Buổi tiệc ồn ào mà con thì thấy hơi mệt nên về sớm.
Thiên Ân nói dối, và đúng như lời Ni Ni nói, cô nói dối rất tệ. Bà Lona không cần phải mất một giây suy nghĩ nào cũng phát hiện ra sự bất thường trong gương mặt buồn thảm và những vệt nước mắt chưa khô của cô.
_ Có tên nào giở trò với con sao? Bảo ta! Ta sẽ cho nó một trận!
Bà Lona lớn tiếng quát mắng. Thiên Ân lắc đầu, nụ cười hiền hiền nở trên môi. Cô bám lấy vai bà, nhẹ nhàng dìu bà xuống.
_ Không có chuyện gì đâu bác Lona! Bác mau đi ngủ đi...Nếu không làn da trẻ trung của bác sẽ bị xấu đi mất!
_ Này! Con đừng có giở giọng miệng lưỡi nịnh nọt ta! Alice...con đã ăn gì chưa?
Lona bị cô vừa kéo vừa đẩy, nhẹ nhàng dìu bà về nhà. Bà lớn tiếng hỏi cô, thì thấy Thiên Ân gật gật đầu.
_ Rồi ạ! Bác yên tâm nghỉ ngơi đi! Con lên phòng tắm rửa rồi ngủ sớm đây!
Thiên Ân sau khi thành công dẫn bà ngồi vào ghế sô pha, nhanh nhẹn bước ra đóng cửa lại, trước khi lên cầu thang còn giơ tay vẫy vẫy với bà.
Ánh điện thắp sáng căn phòng nhỏ bé của Thiên Ân. Cô mệt mỏi bước vào trong, đóng cánh cửa lại phía sau lưng.
Và sau đó, cô không thể làm gì hết, ngoài việc nhoài người lên giường, ôm chặt lấy chiếc gối và bắt đầu nức nở.
Khi chỉ có một m ình, cô có thể thoải mái mà sống thật với cảm xúc của mình nhất. Không có những ánh mắt soi mói hay những lời quan tâm, hay cả sự sâu thẳm hun hút như hồ sâu không đáy ấy.
Mái tóc mềm mại xõa tung trên gối, chiếc trâm cài tóc rơi xuống sàn nhà, nằm trơ trọi dưới chân cô. Thiên Ân tự vùi mình vào chiếc giường đơn nhỏ bé, bộ váy dạ hội sang trọng với những hạt đá cứ lấp lánh như những ánh sao trên nền trời đem thẫm, không phù hợp với căn phòng nhỏ bé đơn giản của cô.
Thật sự khi ngồi trên taxi trở về, cô đã run người mà tưởng tượng ra nếu như khi cô về nhà, trong căn phòng nhỏ của cô đã có hắn ngồi đợi sẵn rồi, thì phải làm sao?
Thậm chí cô đã nghĩ đến viễn cảnh khi gặp hắn, cô phải nói những gì, phải tỏ ra như thế nào, và lúc ấy liệu hai người sẽ có cảm xúc ra sao....?
Nhưng đến khi thấy bà Lona ùa ra ngoài đón cô, và khi thấy căn phòng im lìm tối thẫm, sư hụt hẫng làm tim cô tan nát.
Thiên Ân không muốn để nỗi thất vọng bủa vây lấy mình. Nhưng khi cánh cửa đóng lại, chỉ còn một mình cô đối diện với nỗi nhớ mênh mang ngờm ngợp, những dòng nước mắt không thể ngừng lại cứ thi nhau tuôn rơi.
Cảm giác tan nát cõi lòng này là gì?
Chẳng lẽ...cô đã....?
Thiên Ân hoảng hốt với suy nghĩ ấy, cô sợ rằng mình sẽ lần nữa sa ngã vào hắn, lần nữa rơi vào vực thẳm hun hút của đôi mắt ấy, vĩnh viễn không thể thoát ra được!
Thân thể mềm mại như dòng nước, mái tóc xoã tung che đi vài phần gương mặt xinh đẹp của cô, đôi bông tai lấp lánh trên vành tai tròn trịa.
Thiên Ân không hề biết rằng, dáng vẻ yếu đuối lúc này của cô, đẹp nao lòng tới thế nào.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Thiên Ân giật mình nhìn ra cánh cửa đóng kín...Trong giây phút, cô đã hi vọng rằng bên ngoài cánh cửa ấy, là hắn!
Bước chân rộn ràng đến gấp gáp, Thiên Ân nhào ra cánh cửa, nhưng bàn tay đặt trên tay nắm cửa lại ngập ngừng.
Thiên Ân cắn răng, cảm xúc trong lòng lúc này thật sự rất hỗn loạn. Nửa muốn mở ra, nửa lại không....!
Rồi mặc kệ tất cả, Thiên Ân nghiến răng mở cánh cửa ra.
_ Alice!
Tiếng gọi lo lắng đầy ăm ắp của Lona vang lên khiến trái tim Thiên Ân trùng xuống.
_ Bác...Lona!
Lona dường như hiểu nhầm giọng nói buồn thảm của cô. Bà cẩn thận đưa cho Thiên Ân một bát gà hầm khoai tây đầy ăm ắp còn bốc khói nóng hổi.
Thiên Ân nhìn gương mặt âu lo của bà, lại nhìn đôi tay đang bưng bát gà hầm khoai tây nóng hổi mang tận phòng cho cô, lập tức cảm thấy thật xấu hổ vì bản thân đã thất vọng khi nhìn thấy bà.
_ Ta biết cháu chưa ăn gì cả! Đúng không? Ăn chút gà hầm này đi!
Lona nhẹ nhàng nói với cô. Thiên Ân đỡ chuếc bát từ tay bà, cảm động nhìn bà khó khăn tựa vào tường.
Mặc dù chân đau mà bà vẫn cố gắng bước lên cầu thang để mang đồ ăn cho cô, tình cảm ấm áp tới mức khiến đôi mắt cô đỏ lên.
_ Ông nhà ta thường nói, không có việc gì mà đồ ăn ngon không giải quyết được.
_ Để bác mang lên tận nơi như vậy, cháu....
_ Ôi dào!
Bà Lona phẩy bàn tay như đuổi một con rồi trước mặt, ánh mắt ấm áp nhìn cô nheo nheo lại, thanh âm hờn dỗi vang lên.
_ Cháu nghĩ bà già này già cỗi lắm rồi hay sao?
_ Cháu sợ chân bác đau! Bác đã nấu đồ ăn cho cháu rồi, còn phiền bác mang lên tận nơi....
_ Con bé này!
Bà Lona véo má cô, mỉm cười âu yếm rất cưng chiều.
_ Ta và cháu còn câu nệ gì! Thôi! Mang gà hầm vào ăn hết đi! Ta xuống xem nốt bộ phim đã...
_ Để cháu dìu bác xuống!
_ Không cần...con bé này!
Thiên Ân đặt vội chiếc bát xuống thềm cửa, và mặc cho bà Lona phản đối, cô vẫn cẩn thận dìu bà xuống cầu thang.
_ Cháu sẽ ăn thật ngon ạ!
Cô vui vẻ nói với bà và chạy nhanh lên cầu thang, bê chiếc bát nóng hổi thơm phức vào phòng.
Mùi gà hầm cùng khoai tây nóng với cần tây và gia vị thơm tới chảy nước miếng. Cô nhìn bát thức ăn ngon miệng trên bàn, chợt thấy lòng ấm áp.
Cuộc sống thế này, cũng tốt đấy chứ!
Nếu như tất cả đã là quá khứ, thì khóc lóc cũng chẳng còn ích gì. Cách đây 3 năm cô đã dằn lòng buông bỏ chấp niệm, tại sao bây giờ còn thấy xót xa?
Tề Yến Thanh....vốn chỉ là một giấc mộng, hay một cơn ác mộng....Bây giờ tỉnh lại rồi, trong lòng vẫn còn vấn vương dư âm.
Thật ra hắn coi như không quen biết cô, thế này không phải rất tốt sao? Đúng như ý cô muốn, xem như chưa từng gặp mặt.
Vậy thì đau lòng cái gì chứ?
Thiên Ân nhìn bát gà hầm trước mặt, đôi mắt thăm thẳm u buồn. Thật ra chấp nhận là một điều rất khó, nhưng khi đã làm được rồi, thì trong lòng sẽ rất bình an.
Thiên Ân đứng dậy, đi vào trong căn bếp nhỏ của mình, lấy ra một chiếc thìa và một đôi đũa cô lấy được từ một cửa hàng món Hoa.
Kéo chiếc váy ngồi xuống, Thiên Ân đặt chiếc đũa sang bên cạnh, dùng thìa múc lên một chút nước dùng. Trong đầu đang nghĩ lát nữa phải giặt sạch sẽ chiếc váy này rồi sấy khô là lượt cẩn thận, sau đó sẽ mang trả lại cho Ni Ni.
Chắc thời gian tới, cô sẽ thường xuyên thấy hắn qua lại Khuất gia trang. Ý tứ trong mắt Khuất lão gia quá rõ ràng!
Mà sao phải lo lắng, cô giờ đâu phải là người cùng thế giới với hắn nữa, có khi còn chẳng gặp lại...!
Không được đau lòng!
Thiên Ân lòng dặn lòng, im lặng ghé miệng vào chiếc thìa, nhưng môi cô chưa kịp chạm vào phần nước dùng ngon lành, tiếng gõ cửa lần nữa lại vang lên.
_ Cháu ra ngay bác Lona!
Đặt chiếc thìa lại vào bát, Thiên Ân nhanh nhẹn bước ra mở cửa, trong lòng chắc mẩm bà lại quên chuyện gì chưa nói với cô.
Cánh cửa không do dự mở ra....Thiên Ân bàng hoàng chết sững....
Người phía trước, không phải là Lona.
Mái tóc điểm vài sợi bạc xoã xuống vầng trán còn mờ mờ một vết sẹo. Sống mũi thẳng tắp cùng ánh mắt sâu hút đen thẫm như hồ sâu tĩnh lặng, đôi môi kiêu bạc khẽ mím lại khắc nghiệt....Ánh nhìn áp lực trói ghì lấy cô.
Tây trang thoảng hơi lạnh, còn toả ra mùi hương gỗ tuyết tùng sang trọng quen thuộc khiến cô nhớ thương đến chảy nước mắt, nhất là khi thanh âm trầm thấp như tiếng rừng khuya sâu thẳm của hắn vang lên như vọng ra từ quá khứ biền biệt...
_ Ân nhi...!