Chiếc Roll Royce đi qua thảm hoa ngào ngạt, hương gió đêm quyện theo hương hoa thơm ngát, cùng cái lạnh man mác của mùa thu làm lòng người thoáng hơi se sắt. Ánh đèn đường trải dài từ tận phía ngoài, tạo thành một thảm ánh sáng rực rỡ choáng ngợp.
Giữa bóng đêm xa hoa, điền trang Khuất gia sáng bừng như một khối cầu thuỷ tinh lấp lánh. Từng ngóc ngách đều được bày biện cẩn thận ngăn nắp, nhìn qua cũng biết Khuất gia đã chúc trọng buổi dạ yến này tới thế nào.
Kính Hàm đỗ xe trước chiếc cổng giăng kín hoa hồng cùng hoa ly, cài lại nút chiếc áo vest lễ phục, tay ôm theo hộp quà xa xỉ, nhanh chóng bước xuống xe.
Đưa chiếc chìa khoá cho người phục vụ, Kính Hàm nhanh chóng mở cửa ghế phụ.
Tề Yến Thanh chậm rãi bước xuống, sự xuất hiện của hắn lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả quan khách tề tựu tại đây.
Mái tóc đen dày điểm bạc được chải gọn cẩn thận, một vài sợi tóc phủ xuống vầng trán cao ngạo, che đi vết sẹo mờ. Đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh thu hút cùng hàng mi dài, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng kiêu bạc và đường hàm cương nghị. Khí chât lạnh lùng âm trầm từng trải toát ra, cùng mùi gỗ tuyết tùng sang trọng quen thuộc.
Chiếc áo choàng màu be nhạt lịch lãm kết cùng bộ lễ phục đồng màu đính khuy bạc toát lên vẻ lịch lãm, vừa vặn khiến hắn trông trẻ hơn độ tuổi 39 của mình. Chiếc đồng hồ đính kim cương lấp lánh trên cổ tay trái. Tề Yến Thanh sửa lại cành hoa hồng đỏ đính trên vạt áo, thong thả bước vào.
Tiếng xì xào thán phục vang lên xung quanh. Ai cũng biết hắn chính là vị thượng khách quan trọng nhất của Khuất gia, mà buổi dạ yến ngày hôm nay cũng vì hắn mà tổ chức.
Ở con người Tề Yến Thanh luôn toát ra sự cuốn hút rất đặc trưng, dáng vẻ tự tin từng trải của hắn, sự chuẩn mực nam tính của đàn ông, khiến phụ nữa phải say cuồng.
Cánh cửa lập tức được người phục vụ mở ra. Tề Yến Thanh thong thả bước vào sảnh đường bừng sáng như gương.
Sảnh đường rộng rãi, lát gạch bóng loáng. Chiếc đèn chùm pha lê rủ xuống lấp lánh, giàn nhạc giao hưởng đang dạo những khúc nhạc du dương, những vị khách bên trong đang trò chuyện vui vẻ, trên tay là những ly rượu vang đỏ trắng.
Tề Yến Thanh quan sát xung quanh, không bận tâm đến những ánh mắt đã bắt đầu đổ dồn về mình. Dáng vẻ bình tĩnh quý tộc, điềm đạm yên lặng.
_ Yến Thanh!
Tiếng gọi vui vẻ vang lên. Ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn về phía trước, đôi môi mỏng kiêu bạc hiện ra nét cười thân tình.
Khuất lão gia đang tiếp khách trong sảnh đường, phát hiện ra sự có mặt của hắn, lập tức nhanh chóng bước đến, người vệ sĩ lập tức bước theo.
Tề Yến Thanh nhìn thấy ông giang tay hồ hởi bước tới, thanh âm trầm thấp như tiếng rừng khuya vang lên như thuốc phiện.
_ Chú Khuất!
Vòng tay thân tình chả Khuất lão gia ôm chầm lấy thân hình cao lớn của Tề Yến Thanh. Khuất lão gia chỉ cao đến ngực của hắn, gương mặt dễ gần nhưng nghiêm khắc lúc này giãn ra hồ hở.
_ Lâu lắm rồi không gặp cháu...Mấy năm nay cháu gần như mất tích.
_ Công việc của Phi Điểu hơi bận ạ!
_ Kính Hàm phải không?
Khuất lão gia vui vẻ thân thiện hỏi anh, Kính Hàm cung kính cúi đầu, nhẹ giọng trả lời.
_ Chào Khuất lão gia!
_ Gọi ta là chú Khuất thôi! Cùng là người nhà câu nệ làm gì! Cháu vẫn thân thiết với Yến Thanh như xưa, hai đứa như hình với bóng! Nào....đừng đứng mãi ngoài cửa. Vào nhà! Vào nhà đi!
Bàn tay của Khuất lão gia đặt lên lưng của Tề Yến Thanh, thân thiết dãn anh bước vào phía trong.
Tề Yến Thanh ưu nhã bước theo, ánh mắt sâu hút nhìn tên vệ sĩ của Khuất lão gia đang cúi người chào hắn.
Khuất lão gia sở dĩ quen biết thân thiết với Tề Yến Thanh đến như vậy, vì ông vốn là cánh tay phải đắc lực của Phi lão gia khi xưa tại tổ chức Phi Điểu, ngay từ những ngày đầu tiên!
Ngày vụ thảm sát xảy ra, Khuất lão gia trước đó bị một tên sát thủ ám sát, hắn giết hết bốn người vệ sĩ của ông và găm hai viên đạn vào lưng ông.
May mắn là hai viên đạn đó không đi vào chỗ hiểm. Khuất lão gia bắn chết được hắn và được đưa tới bệnh viện kịp lúc, cho dù mất máu rất nhiều, nhưng may mắn không nguy kịch tới tính mạng.
Sau đó sức khoẻ của Khuất lão gia bị giảm sút rất nhiều, lại thêm vụ thảm sát xảy ra ngay sau đó. Cái chết của Phi lão gia đã khiến cho tâm lý của ông bị đả kích rất lớn. Sau đó ông lùi về ở ẩn, rửa tay gác kiếm, hoàn toàn rũ sạch quan hệ với thế giới ngầm, trở thành một nhà sản xuất tinh dầu nước hoa, an hưởng tuổi già.
_ Cơ ngơi của chú thật khiến cháu được mở mang tầm mắt!
Tề Yến Thanh nhẹ nhàng nói, lập tức nhận được cái phẩy tay rất hào sảng của Khuất lão gia.
_ Ôi dào! Ta chỉ là một lão nông dân trồng hoa thôi! Nếu so với cháu thì đúng là một trời một vực!
_ Chú quá lời rồi ạ!
Tề Yến Thanh lắc đầu. Bốn người dừng bước ở vị trí trang trọng nhất trong phòng, trên bậc cao dành cho chủ nhân của bữa tiệc. Tề Yến Thanh và Khuất lão gia trong lúc trò chuyện thường xuyên phải dừng lại để trả lời những câu chào từ những vị khách muốn làm thân với họ.
_ Đây là A Minh. Là vệ sĩ, người thân cận nhất với chú! Giống như Kính Hàm và cháu vậy!
Khuất lão gia chìa tay giới thiệu người vệ sĩ đi cùng, Tề Yến Thanh mỉm cười, nhẹ giọng nói.
_ Cậu vất vả rồi! An nguy của chú Khuất xin nhờ cậu!
_ Xin Tề tiên sinh an tâm!
A Minh cung kính cúi đầu, giọng nói vang lên chắc nịch.
_ Tề Yến Thanh, để ta giới thiệu cháu gái ta với cháu.
Khuất lão gia vui vẻ nói, trong ánh mắt hiện lên ý tứ tác hợp rất rõ ràng. Tề Yến Thanh mỉm cười rất nhẹ, nhìn theo cánh tay của ông.
_ Ni Ni! Lại đây với ta!
Sau tiếng gọi thân thiết, từ chỗ mấy cô thiếu nữ đang tíu tít trò chuyện, một cô bé nhanh nhẹn tách ra và bước tới.
Ngay giây đầu tiên nhìn thấy cô bé, cả Tề Yến Thanh và Kính Hàm đều kinh ngạc đến chết lặng.
Thanh âm đè thấp tới mức Khuất lão gia không thể nghe thấy, Tề Yến Thanh nói với Kính Hàm, người đang run lên như phát sốt.
_ Kính Hàm! Bình tĩnh lại.
Ánh mắt của Kính Hàm như ngây dại, bàn tay ôm chiếc hộp đựng quà run đến mức đồ vật bên trong va đập phát ra tiếng. Anh đông cứng lại, ánh mắt hút chặt vào người con gái đang bước tới.
Mái tóc xoăn nhẹ gợn sóng, đôi mắt sáng lấp lánh như một ngọn nến, gương mặt trẻ thơ với đôi môi chúm chím như hoa anh đào chớm nở, dáng vẻ tinh nghịch vui tươi, khiến cho trái tim anh ngừng lại nhịp thở.
Tại sao....cô bé này lại giống...Phương Hồi* tới vậy?
Giống tới mức, ngay phút đầu nhìn thấy cô, Kính Hàm đã hốt hoảng thốt lên...
Phương....Hồi....?
Ngay chính Tề Yến Thanh cũng bị khuôn dung của người thiếu nữ trước mặt làm cho choáng váng. Tại sao trên đời lại có thể có người giống người đến như vậy?
Hai người đàn ông chết đứng nhìn cô bé nhỏ nhắn tươi vui bước tới trước mặt. Khuất lão gia mỉm cười kiêu hãnh, đặt bàn tay lên tấm lưng thon thả của Ni Ni, nhẹ giọng giới thiệu.
_ Giới thiệu với Yến Thanh, đây là cháu gái của ta, tên con bé là Ni Ni. Ni Ni...con chào Tề tiên sinh và Kính Hàm tiên sinh đi!
Nụ cười tự tin hiện trên môi Ni Ni, thanh âm vui vẻ lảnh lót như tiếng chim vang lên.
_ Kính chào Tề tiên sinh! Kính Hàm tiên sinh!
Tề Yến Thanh mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của Ni Ni.
_ Xin chào...Khuất tiểu thư! Tôi được biết sinh nhật của tiểu thư vừa cách đây không lâu, xin gửi tiểu thư một quà nhỏ!
Thanh âm vang lên như tiếng rừng khuya xào xạc, nhưng Kính Hàm thì giống như hoá đá, không một chút phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào Ni Ni.
_ Kính Hàm?
Tề Yến Thanh nhẹ giọng gọi, lúc này Kính Hàm mới giật mình bừng tỉnh. Bối rối, anh vội vàng nở nụ cười gượng, hai tay dâng lên chiếc hộp xa xỉ.
_ Xin tặng tiểu thư!
_ Cám ơn ngài!
Ni Ni vui vẻ nói. Bàn tay nhận lấy chiếc hộp, trước mặt tất cả mọi người, tuỳ ý xé lớp nilon ở ngoài chiếc hộp, hào hứng mở ra.
Sau khi bỏ lớp túi gói bên ngoài xuống, chiếc túi xách màu hồng pastel xa xỉ hiện ra trước mắt, trên quai túi còn đính một con gấu nạm hoàn toàn bằng đá quý màu hồng.
_ Tôi rất thích! Cám ơn các ngài!
Ni Ni vui vẻ nói, rồi đóng chiếc hộp lại, đưa cho A Minh đem ra đằng sau.
Phản ứng không quá thích thú, cũng không quá lãnh đạm. Ni Ni quả thật là một cô gái rất cá tính.
Kính Hàm vẫn không dứt mắt được khỏi Ni Ni, trái tim anh cứ thảng thốt không ngừng....Từng hình ảnh trong quá khứ của anh dội ngược về khiến trái tim như bị bóp nghẹn lại.
Hình ảnh ngày đó của Phương Hồi, từng cảm xúc của cô, vui vẻ, hạnh phúc, giận hờn, say đắm, đau buồn khiến anh gần như nghẹt thở.
Có trời mới biết anh phải kiềm chế thế nào để không vươn tay chạm thử vào cô gái trước mặt, để xem rút cuộc cô ấy có phải là Phương Hồi hay không?
_ Khuất lão gia! Khuất tiểu thư!
_ À Lucas!
Thanh âm kiểu cách vang lên, thứ tiếng Pháp lãng mạn đặc trưng. Tề Yến Thanh nhìn người đàn ông cao ráo vừa bước tới, một người Pháp tóc vàng, mắt xanh, còn rất trẻ.
_ Giới thiệu với Yến Thanh. Đây là Lucas, giám đốc trung tâm thương mại, người phân phối chính những sản phẩm của bác.
_ Chào ngài!
Lucas lịch thiệp giơ tay ra bắt tay với Tề Yến Thanh. Hắn cũng mỉm cười, vươn tay nắm lấy bàn tay trước mặt, thanh âm lịch sự vang lên.
_ Chào ngài! Thật hân hạnh
_ Ô! Tiếng Pháp của ngài thật tốt!
Lucas nghe phát âm chuẩn mực của Tề Yến Thanh, ngạc nhiên tán dương.
_ Tôi biết chút ít!
Tề Yến Thanh nhẹ giọng trả lời, thân thiện nhưng lãnh đạm. Lucas nhân cơ hội này, lập tức muốn làm quen với người xuất chúng như hắn, chắc chắn sẽ có lợi cho việc kinh doanh.
_ Chắc ngài cũng đến Pháp trước đây rồi!
_ Tôi có qua đôi lần! Nước Pháp của các ngài thật xinh đẹp!
_ Và rất rất mến khách nữa! Lúc nào cũng chào đón ngài tới chơi!
Lucas vui vẻ nói và Tề Yến Thanh mỉm cười. Khuất lão gia nhìn hai người vui vẻ trò chuyện, cũng góp vui.
_ Lucas giúp đỡ ông già này rất nhiều. Nếu như không có cậu trai người Pháp điển trai này, chắc là ta sẽ rất vất vả!
_ Vinh hạnh của cháu! Nếu ngài Tề có thời gian, xin mời ngài qua tệ xá của tôi chơi!
_ Vinh hạnh của tôi!
Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói, không đồng ý cũng không từ chối. Lucas kín đáo nhìn hắn, biết hắn là con người không đơn giản, còn rất kín đáo, muốn kết thân với hắn chắc chắn không phải chuyện dễ dàng.
_ Ni Ni! Alice đã tới chưa?
Lucas lập tức chuyển câu chuyện, hướng về phía Ni Ni nhẹ giọng hỏi.
_ Chưa....em chờ chị ấy nãy giờ!
Ni Ni phụng phịu ngước ra cửa, ánh mắt trong vắt bộc lộ mong mỏi
_ Cô gái bí ẩn ấy chắc gì đã tới!
Khuất lão gia bên cạnh cười xoà trả lời.
Ni Ni bất mãn cau mày, đôi môi hồng phấn bĩu ra, đầu lông mày thanh mảnh chau lại.
_ Nhưng cháu đã giao hẹn với chị ấy rồi! Chắc chắn chị ấy phải tới chứ!
_ Alice là ai vậy?
Tề Yến Thanh bất giác lên tiếng, thanh âm trầm thấp không giấu nổi sự tò mò.
Bình thường đối với mọi việc, hắn rất lãnh đạm. Nếu như không phải chuyện của mình, hắn một mảy may cũng không quan tâm. Nhưng không hiểu tại sao hắn lại bất giác hỏi về một người lạ như vậy.
_ Chị ấy là gia sư dạy vĩ cầm của tôi!
Ni Ni trả lời. Ánh mắt trầm tĩnh của Tề Yến Thanh khẽ xao động.
_ Vĩ cầm ư?
_ Phải! Chị ấy đàn vĩ cầm rất hay! Hơn nữa còn rất xinh đẹp! Chị ấy cũng là người Châu Á....Chỉ cần ngài gặp chị ấy ngài nhất định sẽ yêu....À chị ấy kia rồi!
Ni Ni nói với Tề Yến Thanh, đôi mắt sáng lên lấp lánh vui tươi. Đột nhiên một dao động thu hút sự chú ý của cô bé. Ni Ni nhìn nhanh ra ngoài cửa, cười tươi rạng rỡ.
_ Chị Alice!
Tề Yến Thanh theo hướng vẫy tay của Ni Ni, nhìn về phía cửa.
Giây phút ấy, trái tim tưởng chừng đã đóng băng của hắn đập mạnh tới mức muốn phá tung lồng ngực!
Ân...nhi?
Ánh mắt hắn bàng hoàng nhìn về phía trước, nơi một người con gái xinh đẹp đang đứng bối rối một mình. Khuôn mặt nhu mì tinh tế mà hắn đã gặp hàng trăm, hàng nghìn lần trong những giấc mơ đong đầy nỗi nhớ, dáng người dịu dàng trong bộ váy đen gợi cảm mà hắn đã khao khát suốt 3 năm cháy bỏng....
Cô đứng ở đó, tựa như hiện thân của tình yêu, của khao khát, của nỗi nhớ tuyệt vọng trong hắn.
_ Tề tổng....cô ấy....
Kính Hàm cũng nhận ra Thiên Ân, ánh mắt bàng hoàng vì sự thật quá đột ngột trước mặt, đến thanh âm cũng ấp úng, nhìn Tề Yến Thanh tê dại trước mặt.
Sự thật quá đỗi lớn, khiến cho Tề Yến Thanh phút chốc cũng như bị hoá đá, ánh mắt cháy bỏng nhìn về cô như bị thôi miên, nỗi nhớ chất chồng suốt ba năm ồ ạt dội về, cào xé hắn, thiêu đốt hắn.
Hắn chết lặng tới nỗi, không nhận ra tiếng Lucas vang lên hãnh diện bên cạnh.
_ Xin thư lỗi!
Dáng người thanh mảnh đi như chạy ra phía Thiên Ân, nơi mà bây giờ tất cả ánh mắt trong phòng đều tập trung tới. Tề Yến Thanh thấy Lucas cầm lấy tay cô, sự ngạc nhiên khẽ run lên trong ánh mắt, và thấy tên người Pháp đẹp trai đó đưa tay cô lên môi hôn.
Lửa ghen bùng lên trong hắn như một cơn bão. Tề Yến Thanh cảm thấy máu trong người cũng bị đốt sôi sùng sục. Ánh mắt sâu thẳm đen thẫm của hắn bừng lên tức giận khi thấy đôi môi trơ tráo kia ghé sát vào tai cô thì thầm, và ánh mắt trong vắt của cô hướng về phía hắn.
Trong giây phút ấy, sự kinh ngạc cùng sợ hãi, hoảng hốt và run rẩy bùng lên trong đôi mắt trong vắt của Thiên Ân, ánh nhìn câm lặng khiến hắn thoả mãn.
Tình yêu luôn là một điều bí ẩn, người đến người có thể đi, nhưng nếu đã là duyên phận, thì xa cách đến chân trời góc bể, vẫn cứ sẽ tương phùng.
Ân nhi....
Cuối cùng sau ba năm...anh cũng tìm được em rồi!
****
Hoảng hốt!
Thiên Ân cảm thấy thật sự hoảng hốt. Cô muốn vùng chạy, chạy thật nhanh khỏi nơi này, chạy thật xa khỏi nơi này. Nhưng ánh mắt như có ma lực đó như trói chân cô lại, làm cho cô không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng chết lặng mà nhìn vào hắn.
Trong giây phút, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn có mỗi mình hắn và cô tại nơi này...!
Cô đã chạy biết bao nhiêu, lẩn trốn biết bao nhiêu, đến khi mọi chuyện tưởng chừng như đã trôi vào dĩ vãng, giờ tại sao hắn lại xuất hiện đúng nơi này, đúng thời điểm này?
Suốt bao nhiêu năm tháng, tại sao hắn một chút già đi cũng không có? Chỉ có sự âm trầm sâu sắc từng trải là đậm theo thời gian, gương mặt vẫn tuấn mĩ cao ngạo nhường ấy, thân thể vẫn cao lớn hoàn hảo nhường ấy, khí chất vẫn quý tộc thu hút nhường ấy?
Tại sao sau suốt bao nhiêu năm tháng, mỗi khi gặp mặt hắn, trái tim cô vẫn không khỏi thổn thức như vậy?
Tại sao mỗi khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, cô vẫn không ngừng được cảm giác muốn khóc oà lên?
Tại sao thân thể cô vẫn run rẩy, vẫn nhớ đến hơi ấm và vòng ôm mạnh mẽ đầy áp lực của hắn?
Tại sao?
_ Alice! Đi nào!
Lucas không nhận ra sự run rẩy của cô, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên eo cô, khẽ kéo cô sát vào mình.
Ánh mắt của Tề Yến Thanh đen thẫm lại, sự tức giận tràn ra khi nhìn Thiên Ân nữ tính bên tên người Pháp kia...tên người Pháp trẻ trung đó!
Thiên Ân khẽ đẩy Lucas ra, nhưng thanh âm nhẹ nhàng vang lên như một lời khẩn cầu.
_ Xin hãy cho anh vinh dự này! Hôm nay em thật đẹp, hãy để anh dìu em!
Thiên Âm cắn môi, đôi chân đờ đẫn líu ríu bước theo Lucas, từng bước, từng bước lại tới gần hắn hơn!
Tim ơi....bình tĩnh nào!
Đừng đập gấp gáp như vậy!
Tất cả đã là quá khứ! Bây giờ hắn là Tề Yến Thanh cao cao tại thượng, người đứng trên đỉnh thế giới, quyền lực, tiền bạc và danh vọng. Còn cô chỉ là một người gia sư hết sức bình thường, sống một cuộc sống giản dị của một người dân nhập cư...!
Cô và hắn....bây giờ đã là người ở hai thế giới!
Cứ xem như....đừng quen biết thì hơn, như vậy cũng tránh cho hắn khỏi khó xử!
Cho dù trong lòng vẫn thổn thức đến run bắn lên.
Bước chân dừng lại, Thiên Ân nhận ra cả Kính Hàm phía sau hắn, gương mặt anh cũng đang quá đỗi kinh ngạc, tựa như khuôn mặt cô.
Và....hắn!
Thiên Ân rất mất bình tĩnh, rất mất tự nhiên, cơ thể cứng đờ lại và không thể thốt ra nên lời.
Rất may lúc đó, Ni Ni đã nhanh nhẩu ôm lấy cô, lảnh lót lên tiếng.
_ Anh Lucas! Đừng có độc chiếm chị ấy chứ! Giới thiệu với các ngài! Chị ấy là gia sư của tôi, Alice!
Thiên Ân cúi mặt xuống, lọn tóc mềm mại vương trên gương mặt cô đẹp đến hút hồn, thanh âm vang lên, thanh thoát hơi run run...
_ Thật hân hạnh cho tôi!
Tề Yến Thanh nhìn cô, nhìn dáng vẻ làm như không hề quen biết hắn của cô, trong lòng tức giận!
Hắn thật sự...tức giận rồi!
Khi mà hắn muốn lao vào mà ôm lấy cô, ngâu nghiến lấy đôi môi cô để thoả mãn nỗi mong nhớ dằng dặc của hắn...vậy mà cô lại làm như không hề quen biết?
Nhìn cô xinh đẹp như vậy, đứng cạnh tên Lucas trẻ trung kia, thật là xứng đôi!
Ghen!
Hắn GHEN rồi!
Tề Yến Thanh cau mày nhìn vào đôi môi như trái dâu đỏ mọng kia, trong lòng xót xa nhận ra dường như cô đã gầy đi, thân hình mong manh như cánh bướm.
Bàn tay to lớn của hắn vươn tới, trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, trực tiếp cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Bàn tay nhỏ bé run rẩy trong bàn tay to lớn ấm áp của hắn, nhìn vào đôi mắt trong vắt vỡ ào chả cô, cảm nhận được sự yếu đuối của cô....Hắn biết rằng, cô vẫn còn cảm xúc với hắn.
Dằn lại nỗi khao khát trong lòng, cảm nhận sự ấm áp quen thuộc mà hắn hằng khao khát dịu dàng lan qua. Hắn cúi đầu xuống, trước tất cả ánh mắt chăm chú tò mò, đưa tay cô lên môi hôn.
Cảnh tượng đẹp đến ngạt thở. Người đàn ông cao ngạo như bậc đế vương, cúi đầu hôn lên tay người con gái xinh đẹp dịu dàng, nụ hôn mang theo quá nhiều nồng cháy và khao khát, nóng bỏng trên tay cô.
Thiên Ân run run nhìn mái tóc đã bạc của hắn, trong lòng nghẹn lên chút xót xa.
Trong giây phút, từng cảm giác ngọt ngào, say mê, đắng cay và chua xót năm ấy quay ngược trở lại.
Cô sợ mình sẽ khóc mất.
_ Thật hân hạnh cho tôi!
Tề Yến Thanh ngẩng mặt lên, thanh âm vang vọng như rừng khuya sâu thẳm, vang lên tà mị.
_ Nghe Ni Ni nói Alice tiểu thư đàn vĩ cầm rất hay. Vậy tiểu thư không phiền có thể đàn giúp một bản chứ?
Cái gì?
Thiên Ân hoảng hốt nhìn hắn, mà từ phía sau Kính Hàm cũng kinh ngạc nhìn hắn.
Tề Yến Thanh, hắn muốn làm gì?
Hắn nhìn cô, trong lòng vừa khao khát, vừa tức giận, vừa say mê, vừa ghen tuông. Suốt ba năm hắn nhớ cô đến quay quắt, nhớ cô đến xé thắt tâm can, vậy mà cô lại làm như không quen?
Vậy thì hắn phải cho cô thấy, cũng như cho chính mình thấy, rút cuộc trong lòng cô, còn hình bóng của hắn hay không?
Cô cũng phải cảm nhận một chút, những gì mà hắn đã và đang cảm nhận chứ...!
_ Tôi có thể mời em một điệu nhảy được không?
Bàn tay to lớn chìa ra phía trước mặt Ni Ni. Ánh mắt sâu thẳm tràn đầy mị lực, thanh âm thu hút trầm ấm ngọt ngào vang lên, khiến cho Ni Ni đỏ mặt.
Sự cuốn hút của hắn, không một phụ nữ nào có thể cưỡng lại.
Bàn tay nhỏ bé đặt lên bàn tay hắn, Tề Yến Thanh nắm lấy tay Ni Ni, nhìn Thiên Ân nhẹ tênh nói.
_ Cô không phiền đàn một bản nhạc cho chúng tôi chứ? Tôi thấy bản " Autumn Leaves " rất phù hợp đấy!
Và trước ánh mắt kinh ngạc của Thiên Ân và sự ngỡ ngàng của mọi người, hắn ưu nhã dìu Ni Ni ra sảnh rộng, lướt qua cô...!
Thiên Ân cảm thấy trái tim mình trùng xuống. Sự đau xót nghẹn lên bóp nghẹt lồng ngực khi nhìn thấy Tề Yến Thanh dìu Ni Ni ra sảnh rộng.
Hắn đứng cạnh Ni Ni, thật là một cặp trai tài gái sắc, thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Trái tim cô đau đến thắt lại, Thiên Ân không biết cảm giác đó, gọi là ghen!
Một chiếc vĩ cầm được mang tới trước mặt. Thiên Ân bối rối cầm lấy, nhìn ánh mắt thúc giục của Khuất lão gia, trái tim chợt trống rỗng.
Đây chính là hiện tại!
Cô đã không còn là Tề tiểu thư cao quý như trước nữa! Ở đây cô chỉ là một cô gia sư bé nhỏ, cô không có ai bảo vệ, và không thể chống lại mệnh lệnh, cho dù mình không muốn!
Phía trước là tiểu thư, và vị khách quý của Khuất gia! Cô chẳng còn cách nào, lặng lẽ đưa vĩ cầm lên vai.
Kính Hàm khó hiểu nhìn Tề Yến Thanh, không phải hắn đã nhớ cô tuyệt vọng đến tự huỷ hoại chính bản mình hay sao? Tại sao lại làm như vậy?
Anh nhìn Thiên Ân, thật sự cảm phục sự điềm tĩnh của cô. Anh thật sự muốn tiến tới để nói với cô, nhưng nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô, anh lại chùn bước lại....
Thiên Ân từ từ đưa vĩ, tiếng nhạc dịu dàng mà u buồn vang lên.
Tề Yến Thanh đưa Ni Ni theo điệu nhảy, bàn tay lịch lãm dìu tay cô, đặt nhẹ lên vai cô. Ánh mắt sâu thẳm hướng về phía Thiên Ân.
Người ta nói tiếng nhạc có thể nói lên tâm tư của người đàn. Thiên Ân nhắm mắt đàn lên khúc nhạc lặng lẽ u buồn, như hơi gió của mùa thu, se sắt thắt lòng.
Thiên Ân cảm thấy trong lòng đau như cắt, nhìn hắn dìu Ni Ni nhảy trên khúc nhạc của cô, tựa như quý tộc và tiểu thư trong cổ tích, khiến cho Thiên Ân đau tới tái tê.
Hoá ra...hoá ra....từ trước tới nay, cũng đều chỉ có cô nặng lòng!
Hoá ra....trong ba năm này, hắn dường như đã quên cô!
Hắn là ai? Hắn là Tề Yến Thanh, một người cao ngạo như thế, xung quang đâu thiếu phụ nữ. ít nhất vẫn còn một Uyển Yên đẹp đẽ như vậy.
Giờ hắn ở bên Ni Ni, nhìn qua cũng biết Khuất lão gia muốn tác hợp cho hắn và Ni Ni...
Vậy....cũng tốt!
Đây không phải chính là điều mà cô mong muốn sao?
Thiên Ân đàn như tiếng khóc, day dứt tới mức khiến tất cả mọi người câm lặng. Tề Yến Thanh dìu Ni Ni trên từng nốt nhạc u buồn của cô, ánh mắt vẫn chỉ nhìn về phía Thiên Ân nhắm nghiềm mắt ở phía trước....
Trong lòng xé cào, Thiên Ân cắn môi bấm dây tơ, đột ngột đàn sai một nốt.
Tiếng nhạc lỗi vang lên như một tiếng thét, khiến cho mọi người hoảng hốt. Tề Yến Thanh dừng điệu nhảy, buông đôi tay Ni Ni ra.
Thiên Ân lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt quá đỗi sâu thẳm của hắn, không biết trái tim vì sao lại đau tới vậy...
Cổ họng nghẹn lên....Cô sợ cô sẽ khóc mất...!
_ Xin...lỗi....
Thiên Ân nói rất nhanh, và quay đầu bước đi như chạy. Trước những ánh mắt tò mò soi mói của mọi người, cô chạy vội ra khỏi nơi xa hoa ấy, chạy đi như muốn bỏ trốn....