Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng

Chương 135: Váy cưới




Sau khi từ Anh trở về thì anh cũng giải thích cho mọi người hết tất cả mọi chuyện, tuy mọi người vẫn khó chấp nhận được nhưng cũng vì cô và cả hai bé con trọng bụng thì vẫn phải tha thứ cho anh. Ba mẹ của anh nghe được tin cô mang thai con là song sinh bà vui đến nhảy cẩn lên còn ba của anh tuy không thể hiện quá nhiều cảm xúc nhưng cô thấy rõ ông cũng rất vui.

Cô bây giờ bị anh gửi về nhà mẹ anh để bà tiện chăm sóc rồi, anh trở lại công việc ở công ty và cái tổ chức phức tạp kia. Đương nhiên rằng cô không được đi học nữa, vì sức khoẻ cô không được tốt nên đành phải ở nhà chờ đến lúc sinh xong thì tính tiếp. Cô được gửi đến đây thì anh cũng về nhà chính thường xuyên hơn chăm sóc cho cô, ở đây mọi người tốt với cô lắm.

"Ái, con qua đây." Bà Lý Nhã đưa tay ngoắc cô về phía bà, cô đang ngồi trên xích đu ngoài vườn. Bà từ trong nhà đi ra vườn hoa trên tay bưng một đĩa bánh ngọt đi về phía đình viện. Cô thấy bà gọi mình ôm bụng lon ton chạy lại, ngoan ngoãn ngồi cạnh bà.

"Mẹ gọi con." Thì từ hôm về đây cô bị ba mẹ anh bắt gọi như vậy, gọi riết rồi cũng thuận miệng. Dù sao thì trước sao cũng phải gọi, gọi trước cho quen hihi.

"Ừ, cái thai cũng con cũng 3 tháng rồi nhỉ? Ta và ba của hai đứa định tổ chức đám cưới cho hai đứa sớm một chút, nếu bụng to lên mặc váy cười sẽ không đẹp nữa." Bà định khi cô sinh xong mới tổ chức đám cưới nhưng như vậy thì thiệt thòi cho cô quá, bên ngoài nhìn vào không biết lại nói xấu sau lưng Sở Mộng Ái bà chỉ sợ như thế còn với gia đình này thì sao mà chẳng được.

"Chuyện này con không biết...mẹ với ba nói sao thì con nghe vậy con không dám chen vào. Đối với con một cái hôn lễ nho nhỏ là được rồi không cần quá hoành tráng đâu." Cô xua tay không muốn nghĩ quá nhiều về chuyện này cô nghĩ hơn hết vẫn nên sinh xong rồi tính tiếp, chuyện này cứ để cho ba và mẹ.



Cô quay sang cầm mấy cái bánh ăn, là bà Lý Nhã đích thân xuống bếp làm cho cô cô nhất định phải ăn hết. Từ lúc mang thai cô cứ thèm ngọt suốt thôi, cứ nhìn mấy thức ăn có vị ngọt là cô đã muốn ăn rồi nhưng không ăn được nhiều cứ ăn nhiều lại quay sang nghén. Thấy cô ăn uống vui vẻ khoẻ mạnh như này bà cảm thấy vui rồi, bà xem cô chẳng khác nào con gái ruột thấy cô vui vẻ như thế này cô vui lắm.

Tối hôm đó anh về nhà chính thăm cô, sau khicoo và anh ăn tối xong hai người liền lên phòng, cô chủ động ngồi trong lòng anh nũng nịu. Hắn ôm ấp cô vợ nhỏ của mình trong lòng, bàn tay to lớn áp lên cái bụng đang to dần theo từng ngày.

"Anh...hồi trưa mẹ có nói với em là muốn làm đám cưới sớm á...nhưng mà.." Cô lưỡng lự không định nói nhưng anh cũng đủ hiểu cô quá rồi.

"Sao chê anh rồi à? Chán anh rồi sao, em không muốn lấy anh à? Tội cho cái thân già này quá mà." Hắn bắt đầu giở trò mèo khóc chuột. Hắn biết cô vẫn chưa muốn kết hôn sớm, tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ.

"Nào có chứ...người ta đang mang thai con của anh đó sao mà ghét anh được nhưng mà anh già thiệt đó." Cô cười khúc khích vì những câu nói ngốc nghếch của mình.

"Nếu không ghét thì cứ nghe theo lời ba mẹ đi, mai anh nghĩ dẫn em đi thử váy cưới khi đến đó sẽ có bất ngờ cho em." Tề Dụ Minh úp úp mở mở làm Ái tò mò chết đi được.

Cô mở tròn mắt nhìn người trước mặt, đưa bàn tay nhỏ ôm lấy người đàn ông. Nghiêng đầu sang một bên tò mò hỏi.

"Bất ngờ gì vậy? Anh mau nói cho em nghe đi tò mò chết đi được. Nhanh lên nhanh lên, nói đi mà~" Cô bắt đầu giở cái trò mè nheo nữa rồi, lần này anh không bị lừa nữa.

"Không nói, ngày mai em sẽ biết."



Cô bất lực nhìn anh cầu xin lần cuối kết quả i hệt lần đầu anh không nói vẫn là không nói, đáng ghét nếu không nói thì đừng úp mở trước như vậy.

...----------------...

Sáng hôm sau, anh quả thực ở nhà dẫn cô đi thử váy cưới. Anh dẫn cô đến một cửa hàng to giữa khu mua sấm, vẻ bề ngoài của của hàng tạo cho người ta ý niệm hoài cổ. Anh dẫn cô vào trong nói với nhân viên gì đó, cô có chút thấy bất thường. Nhân viên sau khi nghe anh nói liền quay sang dẫn cô đi, cô quay sang nhìn anh với ánh mắt cầu cứu nhưng anh chỉ lắc đầu.

Vào bên trong một căn phòng, bên trong chỉ trưng bày đúng một chiếc váy cưới, nó vô cùng lộng lẫy thật sự là đẹp đến mức cô sắp loá cả mắt rồi. Không kìm được mà bước đến chạm vào chiếc váy cưới ấy, ánh mắt mong chờ điều gì đó. Nhưng nghĩ lại mình đang mặc trên mình chiếc đầm bầu cô có chút buồn.

"Chiếc váy này tôi giúp phu nhân mặc nó, Tề tổng đang chờ bên ngoài để được ngấm phu nhân của mình rồi." Vị nhân viên hối thúc.

Cô ấy gọi cô là phu nhân hả nghe cứ sao sao ý, cô có chút không quen ngại đến đỏ mặt. Loay hoay một hồi cô mới mặc xong cái váy ấy, nó rất đẹp còn rất vừa so với cô nữa có lẽ là mắc lắm nhỉ.

Cô có chút ngại bước ra bên ngoài, đến khi anh nhìn thấy cô mặc chiếc váy ấy thì không mấy ngạc nhiên. Thấy anh không chút biến đổi cô có chút buồn rồi, cứ nghĩ anh sẽ nói gì đó.

"Đúng như anh nghĩ." Người đàn ông đột nhiên nói một câu vô cùng khó hiểu.

"Anh nghĩ cái gì chứ? Nói gì mà em không hiểu gì hết."

"Thì là rất đẹp, hôm qua anh có nói có bất ngờ là chiếc váy này. Nó là do anh tự tay thiết kế từ rất lâu rồi, chỉ chờ đến lúc em mặc nó thôi, còn là may theo số đo của em nhưng...hình như ngực của em to ra thì phải hơi chật rồi." Hắn thì thầm vào tay cô.

"Anh...anh kì ghê á....sao anh biết được cái đó chứ?"

"Sao không biết từ lần đầu tiên anh đã biết rồi "mèo con" à!" Hắn lấy đó làm chiến thắng mà khoe khoang với cô, làm cô xù lông nhím lên luôn rồi.

Nói gì thì nói cô hạnh phúc lắm, cứ nghĩ sẽ không có ngày hôm nay sẽ không được hạnh phúc như thế này nhưng bây giờ cô có con của mình, người mình yêu người yêu mình, bạn bè và cả ba mẹ chồng cũng yêu thương. Mẹ cô ở trên trời nếu thấy được chắc chắn sẽ rất vui, bà sẽ không phải lo lắng cho đứa con gái hậu đậu này nữa rồi.