Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ

Chương 25: Dơ Bẩn?




Lưu Yên thấy anh bước lại gần mình mà lớn tiếng

" tránh xa tôi ra dơ bẩn"

Đế Kim nghe cô nói vậy mà càng tiến lại gần đưa tay nâng càm cô lên




" tôi dơ bẩn được tôi sẽ cho cô coi tôi dơ bẩn như thế nào"

Anh nắm bóp chặt càm cô buông ra thì có dấu đỏ. Lưu Yên như đang ở thiên đường mà rớt xuống điện ngục

" đừng đụng vào tôi “

Cô cầu xin anh nhưng Đế Kim như không nghe thấy như một con thú lao dữ lao vào xé đồ cô. Anh lấy ra cây thịt lớn đâm vào cô.

Lưu Yên đau rát lại ập đến

" đừng mà..."

Đế Kim như không nghe thấy càng lúc đâm càng sâu. Lưu Yên như cảm thấy ruột mình đau từng cơn. Cô nước mắt rơi như mưa nhưng không dẫy dụa vì cô biết chống cự cũng vô ít anh không thả cô ra.

Lúc cô ngất đi anh mới rút ra rồi kéo khóa quần lại mở cửa phòng ra.




Anh lấy chiếc Lamborghini chạy ra khỏi biệt thự tốc độ như một mũi tên đã ngắm trúng điểm để bắn.

___________________________

* sáng hôm sau*

Lưu Yên 6 giờ đã thức dậy cô bước xuống giường đi vào nhà tắm thân thể cô đau rát nhưng không đau bằng trái tim cô thay đồ xong thì bước xuống dưới bếp.

Mọi người thấy cô điều cung kính mọi người điều ở nhà đầy đủ chỉ có Đế Kim là không có

Thế Hào thấy sắc mặc cô nhợt nhạt mà quan tâm

" muội muội có sao không?"

Lưu Yên thì không có tâm trạng mà giỡn với Thế Hào

" không sao mà Đế Kim đâu?"

Thế Hào nghe vậy cười ngọt ngào

" lão đại đã đi từ tối hôm qua chưa về"

Lưu Yên chỉ “ồ" rồi đi thẳng vào bếp.

Lưu Yên là người thích ăn nhưng hôm nay cô không hề có tâm trạng để ăn. Cô gáng ăn một chút thì đi ra phòng khách.

Chạm mặt với Đế Kim tay anh đang ôm một cô gái da trắng thân hình sexy khiến cho đàn ông ai cũng đổ gục còn có khuôn mặt diễm lệ. Môi đỏ. Đúng cô không có gì bằng cô gái đó nhưng tim cô lại nhói lên.




Đế Kim như không nhìn thấy cô mà ôm eo cô gái trong tay đi thẳng lên phòng.

Lưu Yên thấy bọn họ đi lên phòng thì cũng đi lên phòng mình.

Nhưng không ngờ cô đưa tay định mở cửa thì nghe những tiếng trai gái ân ái làm cho người ta phát ngượng. Cô tức đến đỏ mặt giường đó là của cô và anh ngủ sao lại dẫn lên phòng này.

Cô cố nén nước mắt mở cửa bước vào không nhìn hai người đang trần chuồng trên giường mà nhìn xuống đất

" phòng này là của tôi ai cho anh dẫn cô gái khác vào"

Đế Kim nghe hỏi vậy thì nhếch mép

" ai bảo đây là phòng cô?"

Lưu Yên nghe vậy nước mắt cứ không ngừng rơi mà ngước lên nhìn anh với ánh mắt kiên cường

" được không phải phòng tôi nếu anh dẫn cô gái khác vào rồi thì đừng hòng tôi ở căn phòng dơ bẩn này"

Đế Kim nghe vậy thì chế nhĩu

" cô không ở đây thì đi kiếm người con trai khác để ân ái trước mắt tôi à?"

Lưu Yên nghe tới đây thì tay nắm chặt ai cũng có lòng tự tôn cô cũng vậy. Cô nhìn xung quanh thì thấy bình hoa đặt ở trên tủ mà lấy tay cầm lấy chọi về phía anh nhưng anh lấy tay đỡ tay anh chảy máu xuống ga giường

Lưu Yên thấy vậy thì cười khổ

" anh nghĩ tôi là hạng người như anh ai cũng lên giường được sao?"

Lưu Yên đi về phía tủ thì Đế Kim đi lại đè cô vào tường nhìn người phụ nữ trên giường

" cút “

Cô ta nghe vậy thì vội vàng lụm quần áo chạy ra khỏi phòng.

Đế Kim mặc đồ dô động tác anh rất nhanh

" tôi sẽ cho cô thấy tôi là hạng người như thế nào"

nói xong anh nắm tay cô ra khỏi phòng nắm chặt đến mức tay cô sắp gãy.