Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 115




Đám cưới của Mạnh Xuân và Chung Niệm là sự kết hợp giữa truyền thống Trung Quốc và phương Tây, giữ lại các phong tục Trung Quốc và kết hợp sự đơn giản của đám cưới phương Tây.

Nhậm Xuyên là phù rể cho Mạnh Xuân, và Giang Hoàn là phù rể cho Chung Niệm.

Giờ phút này, họ không còn là tình nhân yêu nhau nữa mà là kẻ thù giai cấp.

Giang Hoàn hét lên: "Mấy người đừng hòng đoạt Niệm Niệm từ tay bọn tôi!"

Nhậm Xuyên không phục: "Xuân Xuân của bọn tôi thì làm sao! Có ý kiến thì nói thẳng!"

Hai người trố mắt nhìn nhau, như hai con gà chọi xù lông cả người, ánh mắt chạm nhau xì xì bốc khói như tia laze.

Chung Niệm muốn nói: "Này..."

Giang Hoàn hung ác quay đầu: "Câm miệng, không có chỗ cho cậu nói!"

Mạnh Xuân cũng muốn nói: "Này..."

Nhậm Xuyên mở miệng ngắt lời y: "Câm miệng, không có chỗ cho cậu nói!"

Chung Niệm: "..."

Mạnh Xuân: "..."

Mẹ nó, rốt cuộc là ai kết hôn vậy!

Nhậm Xuyên lôi Mạnh Xuân đi thẳng: "Trước hôn lễ, hai bên không được gặp mặt!"

Giang Hoàn cũng kéo Chung Niệm đi: "Cậu còn phải thử một trăm lẻ một bộ lễ phục!"

Chung Niệm và Mạnh Xuân tựa như Ngưu Lang và Chức Nữ, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, Bạch Nương Tử và Hứa Tiên, bọn họ đưa tay về phía nhau, nước mắt lưng tròng: "Khônggg!"

Nhậm Xuyên và Giang Hoàn tàn nhẫn vô tình, tách họ ra, đồng thời hô to: "Trừ lương!"

Thái độ của Chung Niệm lập tức thay đổi: "Dạ."

Mạnh Xuân cũng lập tức đổi giọng: "Ngoan liền."

Chung Niệm đã mời một số quản lý của công ty và một số trợ lý, Giang Hoàn tập hợp mọi người lại cùng nhau, mở hội thảo luận cách bố trí phòng, thiết kế cửa ải, dùng hết tất cả biện pháp để cản trở đoàn phù rể của Mạnh Xuân cướp được chú rể.

Bộ phận thiết kế hiện trường mô phỏng tại chỗ, sảnh khách sạn không còn có thể gọi là khách sạn, có rất nhiều cửa ải chướng ngại, nước ớt phân hổ đều được bố trí, toàn bộ giống như phòng trừng phạt.

Chung Niệm muốn nói: "Này..."

Giang Hoàn đè cậu xuống: "Yên tâm, Mạnh Xuân muốn cưới cậu dễ dàng ư, không có cửa!"

Chung Niệm chửi thề trong lòng, vậy còn cưới cái gì nữa, "Không cần phải..."

"Nói gì đấy!" - Giang Hoàn cao giọng, "Tất cả công đều là đồ chó! Cậu không được tin những lời nhảm nhí của bọn chó!"

Mọi người trong phòng họp đều nhìn Giang Hoàn, trong mắt có chút kinh ngạc, tựa hồ có chuyện muốn nói: "..."

Giang Hoàn đắc ý nâng đuôi lên: "Đương nhiên là trừ tôi ra."

Hắn cầm cây bút lên viết nguệch ngoạc trên bảng trắng: "Phân tích một chút về đối thủ của chúng ta. Dựa trên hiểu biết của tôi về Nhậm Xuyên, thủ đoạn của họ hẳn là khác thường..."

Cùng lúc đó, trong phòng hội nghị của một khách sạn khác.

Nhậm Xuyên đứng trước bảng trắng, vẽ sơ đồ của mình cho nhân viên trong công ty xem: "Dựa theo hiểu biết của tôi về Giang Hoàn, vào đại sảnh khách sạn hẳn sẽ không đơn giản..."

Các nhân viên đều cầm sổ ghi chép một cách nghiêm túc, trông giống như một nhóm học sinh trung học đang múa bút thành văn.

Mạnh Xuân bị trói vào giữa ghế, tay chân đều bị trói chặt, ngăn chặn mọi khả năng trốn thoát, trên mặt y hiện rõ mồn một cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.

Khi nghe Nhậm Xuyên đề nghị lấy một khẩu AK47 và triển khai thuốc nổ hóa học, y không khỏi thốt lên: "Sếp Nhậm, tôi sắp kết hôn, Chung Niệm rất yêu tôi, không cần phải thế..."

"Tôi biết!" - Nhậm Xuyên cao giọng, "Tất cả thụ đều mưu mô! Cậu tuyệt đối không thể tin những mưu ma chước quỷ đó!"

Các nhân viên đang ghi chép lại lời sếp đồng thời dừng bút lại một lúc, nhìn Nhậm Xuyên với ánh mắt có chút ngạc nhiên, như có điều muốn nói, "..."

Nhậm Xuyên mỉm cười với mọi người: "Tất nhiên là trừ tôi."



Vào ngày cưới, do Chung Niệm bất hợp tác và luôn muốn nhảy ra cửa sổ bỏ trốn, Giang Hoàn đã chỉ đạo một nhóm nhân viên còng tay cậu vào đầu giường, chìa khóa chỉ có ở chỗ Giang Hoàn, chặt đứt mọi cơ hội chạy trốn.

Chung Niệm giãy giụa lắc còng tay: "Mẹ! Thế này thì làm sao tôi đi vệ sinh!"

Cửa phòng mở ra, một gói tã lót bị ném xuống trước mặt cậu.

Chung Niệm: "..."

Mười giờ sáng, xe cưới của Mạnh Xuân từ xa chạy tới, nhân viên được bố trí chỗ cửa sổ dựng ống nhòm, hét lớn: "Đến rồi!"

Ngồi ở trong phòng, Giang Hoàn cầm trong tay bộ đàm: "Số một, số hai, số ba, chuẩn bị!"

Mạnh Xuân dẫn đầu đội phù rể, xông lên đi trước. Ngay khi đến cửa khách sạn, Nhậm Xuyên khẩn cấp bảo dừng: "Dừng lại!"

Anh cầm bộ đàm lên: "Số một tiến lên kiểm tra."

Nhân viên đeo nhãn "số 1" trên ngực bước tới kiểm tra, gõ gõ lên thảm, khung cửa, gạch lát nền để kiểm tra, xác nhận không có trá: "An toàn!".

Nhậm Xuyên ra chỉ thị tiếp theo: "Đi tiếp."

Cùng lúc đó, Giang Hoàn nhấc bộ đàm: "Địch đã thả lỏng cảnh giác, số một số hai số ba lên!"

Cửa thang máy đột ngột mở ra, ba tên côn đồ bịt mặt xông ra, tay cầm những lọ sơn đủ màu sặc sỡ, chĩa thẳng vào đoàn phù rể, đủ loại màu sắc nổ tung.

Giang Hoàn đắc thắng cười: "Số một số hai số ba, lui!"

Trước khi ba tên côn đồ bịt mặt bị đánh, chúng bỏ chạy tán loạn.

Nhóm phù rể của Mạnh Xuân đều dính chưởng, họ nhìn nhau, vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần.

Nhậm Xuyên ổn định tình hình: "Đừng hoảng sợ! Mục tiêu cuối cùng của chúng ta là cướp rể!"

Anh vung tay: "Lấy vũ khí của chúng ta ra!"

Mọi người trong đội phù rể đều chạm vào chiếc bao da trên đùi, rút súng bắn sơn từ trong đó ra, trong phút chốc tỏa ra sát khí.

Nhậm Xuyên rất hài lòng với nhuệ khí này, vung tay: "Tới!"

Ngay khi cửa thang máy mở ra, họ nhanh chóng lao tới, nhưng bịch một tiếng, vấp phải sợi dây dưới chân, ngã nhào.

Giang Hoàn nói với máy bộ đàm: "Kẻ địch đã trúng chiêu! Số bốn, số năm, số sáu! Tới!"

Thêm ba tên côn đồ bịt mặt xông ra, tay cầm búa bơm hơi, giáng đòn dữ dội vào nhóm phù rể, đập đến nỗi mắt người nổ đom đóm.

Nhậm Xuyên hét lên: "Xông lên!"

Đội phù rể cầm súng lao về phía trước, trong một chốc toàn bộ sơn bắn tung trời, tuy nhiên ba tên côn đồ đã biến mất không tăm tích.

Trước khi đi, chúng còn hét lên: "Có bản lĩnh thì đi tìm người đi!"

Nhậm Xuyên nhảy lên, hô: "Chúng ta có cảnh khuyển hung dữ nhất thế giới!"

Anh vẫy tay: "Mang Bond ra!"

Nhân viên phía sau mở chiếc lồng trên tay, lấy một con chó con còn hôi sữa từ bên trong ra, nó vẫy đuôi nhìn mọi người.

Nhậm Xuyên xoa đầu chó: "Bond, giờ mọi thứ đều trông cậy vào mày!"

Mạnh Xuân lấy từ trong túi ra một mảnh vải của Chung Niệm và dí sát vào mũi Bond.

Bond ngửi ngửi, sau đó đột nhiên hắt hơi mạnh.

Nó loạng choạng đi trước, chưa đi được hai bước đã ngã sấp, lại run rẩy đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.

Cuối cùng, Bond dừng lại trước một cánh cửa.

"Đi!" - Nhậm Xuyên chỉ vào cánh cửa kia, "Lấy dụng cụ ra!"

Các nhân viên biểu diễn bộ công cụ mở khóa chuyên nghiệp, nghiên cứu khóa cửa rất lâu, cuối cùng cầm cưa lên và bắt đầu cưa cửa từng chút một.



Nhậm Xuyên suýt chút nữa bị chọc cho tức chết, anh bước tới nhắm vào ván cửa và đạp mạnh, ầm một tiếng chấn động một lớp tường, anh lại đạp một lần nữa, cánh cửa sập xuống.

Bọn họ xông vào, Chung Niệm không có, thay vào đó là Giang Hoàn ở bên trong, họ vây quanh đè hắn lại!

Nhậm Xuyên đe dọa Giang Hoàn: "Nói! Chung Niệm ở đâu!"

Giang Hoàn mạnh miệng, không nói: "Muốn mất chồng thì cứ nói thẳng! Hỏi ít thôi."

Nhậm Xuyên thật sự không làm gì được hắn, nghĩ một chút rồi hét lên: "Ba tháng không được lên giường!"

Cả người Giang Hoàn run lên, vẫn cố chấp giữ nguyên tắc: "Không nói là không nói!"

"Bốn tháng!"

"Không nói!"

"Năm tháng!"

"Không nói!"

"Sáu tháng!"

...

Bond lắc lư đi qua đám đông đến một cánh cửa khác, sủa hai tiếng: "Gâu gâu!"

Mạnh Xuân cầm nắm cửa lắc hai lần, phát hiện không mở được, quay lại hỏi: "Chìa khóa ở đâu?"

Nhậm Xuyên uy hiếp Giang Hoàn: "Nói! Chìa khóa ở đâu!"

Giang Hoàn cứng miệng: "Em đừng hòng lấy chìa khóa của anh!"

Nhậm Xuyên ngay lập tức cởi quần hắn: "Lục soát!"

Giang Hoàn ra sức giãy giụa, đỏ mặt mắng to: "Đệt! Em cởi quần chồng ở nơi công cộng!"

"Đã lên chiến trường thì không có vợ chồng gì hết!" - Nhậm Xuyên la lớn, "Anh có gọi bố đến thì em cũng không dừng lại đâu!"

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, mấy người thợ chụp ảnh trong một lúc cũng không biết chụp cho ai.

Nhậm Xuyên tìm được chìa khóa ở trong quần lót của Giang Hoàn, mở cửa thành công, khi mở cửa ra chỉ thấy Chung Niệm thoi thóp gục ở trên giường, cổ tay còn bị còng vào đầu giường.

"Vợ!" - Mạnh Xuân sợ đến biến sắc, "Vợ, em bị sao vậy!"

Nhậm Xuyên đột ngột đạp Giang Hoàn một cái: "Anh con mẹ nó quá độc ác! Còn dám còng người lại!"

Mạnh Xuân quay đầu lại: "Chìa khóa còng tay đâu?"

Mọi người đều nhìn Giang Hoàn.

Giang Hoàn mặc quần lót vào, thò tay sờ túi quần, rốt cuộc chỉ sờ được một khoảng trống rỗng, "Đệt..."

Nhậm Xuyên ép cung: "Chìa khóa ở đâu?"

Giang Hoàn ôm đầu chậm rãi ngồi xổm xuống: "Đừng đánh vào mặt..."

Chìa khóa còng tay không cánh mà bay, chất lượng còng còn vô cùng tốt, bất đắc dĩ chỉ có thể nghiên cứu cách tháo dỡ đầu giường, dùng cưa cắt bỏ lan can đầu giường bằng sắt, lúc này mới trả lại tự do cho Chung Niệm.

Trên bãi cỏ, khi tuyên thệ trước mặt cha xứ, cổ tay trái của Chung Niệm vẫn còn đang đeo một đoạn lan can đầu giường, cứ như vậy trao nụ hôn trước mặt người thân và bạn bè một cách ngượng ngùng.

Gió nhẹ chầm chậm, nắng trời vừa phải.

Hai người nhìn nhau, định trao nhẫn.

Chung Niệm vất vả nhấc bàn tay trái bị còng lên và đưa cho Mạnh Xuân, đoạn lan can đầu giường treo lủng lẳng giữa hai người họ.

Khi trao nhẫn, nhiếp ảnh gia hướng ống kính về phía cặp đôi, chụp lách tách.

Lấp lánh hơn cả chiếc nhẫn cưới là lan can đầu giường bằng kim loại.

Ngồi ở hàng ghế đầu, Nhậm Xuyên và Giang Hoàn vô cùng vui mừng mà nhìn trợ lý của mình, họ nắm tay nhau, không khỏi cùng nhau cảm khái: "Thật là một đám cưới đẹp!"