Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 114




Vào ngày 1 tháng 4, ngày Cá tháng Tư, Mạnh Xuân và Chung Niệm tổ chức đám cưới.

Thiệp mời đã được trao cho hai vị sếp tổng, nếu không có hai vị sếp tổng thì sẽ không có bọn họ ngày hôm nay, cảm ơn vì đã sắp đặt vô số chướng ngại cho tình yêu của họ.

Nhậm Xuyên có chút bối rối: "Chọn cái ngày xui xẻo gì vậy?"

Giang Hoàn cũng không hiểu: "Giỡn hay thật đấy?"

Hai người nghiên cứu hai cái thiệp mời như đang nghiên cứu bí mật thương mại, phát hiện ngôn từ vô cùng hoa mỹ, thậm chí còn mưu toan xin xỏ tuần trăng mật kéo dài một tháng.

"Không được." - Nhậm Xuyên vô tâm vô tình, "Cũng không sinh con, một tháng để làm gì? Cho dù muốn sinh, thai kỳ kéo dài mười tháng, chỉ cần tìm mười người phụ nữ, để bọn họ tăng ca, nửa tháng là sinh được một đứa rồi."

Giang Hoàn nhìn anh, hơi sốc: "Đây là bộ mặt của tư bản sao?"

Nhậm Xuyên liếc hắn: "Chẳng lẽ anh không phải là tư bản?"

Anh nhìn tin nhắn mà Giang Hoàn vừa gửi cho Chung Niệm: "Kỳ nghỉ ly hôn có thể cân nhắc mười lăm ngày, không lương, công việc của công ty không thể chậm trễ, nhưng thưởng hàng quý sẽ bị hủy bỏ. Xét thấy có khả năng tiêu xài quá mức vì đau buồn, tháng này trừ năm mươi phần trăm lương."

"Chậc chậc chậc." - Nhậm Xuyên lắc đầu, "Không có nhân tính."

Giang Hoàn liếc anh một cái: "Hả?"

Nhậm Xuyên ngay lập tức thay đổi thái độ, giơ ngón tay cái lên: "Ý em là... anh minh sáng suốt"

Đám cưới của Mạnh Xuân và Chung Niệm tổ chức ở Hà Lan, quốc gia đầu tiên thông qua luật hôn nhân đồng giới, nghĩ đến việc tổ chức hôn lễ giữa biển hoa tulip thì vô cùng đẹp đẽ.

Giang Hoàn và Nhậm Xuyên quyết định bay trước một tuần, coi như nghỉ phép.

Bộ mặt của tư bản lúc này mới lộ ra hoàn toàn, hai vị trợ lý sắp cưới vẫn còn kẹt trong công ty mà làm việc cật lực, hai vị sếp tổng gây rối chuyên nghiệp cấp tám đã nghỉ phép trước.

Mạnh Xuân và Chung Niệm cùng nhau chửi rủa: "Khỉ! Tư bản độc ác!"

Đích đến của điểm dừng chân đầu tiên là Amsterdam, không gì khác, chỉ bởi vì ở đây có khu đèn đỏ nổi tiếng thế giới, và mấy anh đẹp trai.

Giang Hoàn nhìn thấy Nhậm Xuyên khoanh tròn khu đèn đỏ trên bản đồ thì trợn mắt lên, giật lấy cây bút bi trong tay anh: "Em muốn tạo phản à?"

Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, nhìn cái cây cổ thụ bên cạnh hoài thì cũng sẽ có lúc phát chán, phải tranh thủ ngó rừng rậm xung quanh nha.

Nhậm Xuyên dùng bản đồ che mặt mình, chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội nhìn Giang Hoàn: "Thì..."

"Không!" - Giang Hoàn thực hiện quyền phủ quyết một phiếu, "Tuyệt đối không cho đi!"

"Em chỉ muốn đi xem một số đồ chơi." - Nhậm Xuyên mở mắt nói mò, "Chẳng lẽ anh không muốn đổi gió sao!"

Giang Hoàn lập tức nghẹn lời: "Ặc..."

Nhậm Xuyên thừa cơ tấn công, cắm một dao lên ngực Giang Hoàn: "Em nghĩ hoạt động trên giường của chúng ta hơi nhàm chán."

Giang Hoàn giật thót trong lòng.

Nhậm Xuyên lại nói: "Thêm nữa, anh biết quá ít tư thế, có nhiêu xài hoài, nay sấp thì mai ngửa, người chứ có phải bánh nướng đâu?"

Trong lòng Giang Hoàn đánh thót cái nữa.

"Biển học là vô tận." - Nhậm Xuyên nhìn hắn như đang thuyết giảng, chỉ tiếc mài sắt không nên kim, "Đồng tính ở Hà Lan là hợp pháp, luật hôn nhân đồng giới đã được thông qua. Khu đèn đỏ của Amsterdam là khu đèn đỏ nổi tiếng nhất thế giới, anh không muốn học tập kỹ thuật tiên tiến chút nào sao?"

Giang Hoàn thật sự bị lời nói của anh làm cho dao động: "Anh..."

Đánh cho một gậy xong cho hai quả táo đỏ, Nhậm Xuyên hích vai Giang Hoàn, nháy mắt cười: "Không phải anh cũng ở đó sao?"

Anh lười biếng nằm trên người Giang Hoàn, hai tay gác lên cổ hắn lắc lư: "Anh nghĩ anh không quyến rũ bằng nam nữ trong lồng kính kia à?"

Giang Hoàn suýt chút nữa đã cởi quần ra để chứng minh cho anh thấy: "Mơ đi, anh đẹp trai nhất quả đất!"



Nhậm Xuyên cười hì hì nhặt lại tấm bản đồ, tiếp tục thực hiện chiến lược tấn công khu đèn đỏ của mình.

Ở Amsterdam, ban ngày trái ngược với ban đêm. Ban ngày Amsterdam như một cô gái ngây thơ mặc váy trắng đi giữa cối xay gió và cánh đồng hoa, còn ban đêm cô ấy lại trang điểm đậm đầy phong tình, như muốn ăn tươi nuốt sống người vậy.

"Người nhiều quá." - Nhậm Xuyên đứng bên kênh nước nhìn xung quanh, khu đèn đỏ đã trở thành một điểm thu hút nổi tiếng ở Amsterdam, thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt của các cô gái, "Chà!"

"Đừng chạy lung tung." - Giang Hoàn giữ chặt anh, giống như đang giữ đứa con trai nghịch tử của mình, "Ở đây nhiều trộm vặt, còn có kẻ nghiện ma túy, em đừng..."

Nhưng Nhậm Xuyên trong cơn hưng phấn không nghe lọt chút nào, xông lên đi trước: "Đi thôi!"

Kênh nước chảy róc rách, hai bên có tủ kính trưng bày, các cô gái ăn mặc hở hang khoe thân với du khách, dáng người không cần phải hoàn hảo, cao hay thấp, béo hay gầy, mỗi người một vẻ quyến rũ riêng.

Đèn đỏ bật có nghĩa là có thể giao dịch, kéo rèm có nghĩa là đang làm việc, còn đèn xanh dương bật nghĩa là người chuyển giới.

Cái tên khu đèn đỏ có nguồn gốc từ Hoa Kỳ. Ở Hoa Kỳ vào những năm 1890, những người thợ mỏ thường đeo đèn pha màu đỏ khi làm việc dưới lòng đất, sau một ngày làm việc, họ sẽ đi vui chơi và đặt đèn đỏ ở cửa để mọi người biết rằng căn phòng này đã có người. Sau này, cửa của gái bán hoa đặt đèn đỏ tức là đang tiếp khách.

Khu đèn đỏ có tính bao dung và chấp nhận vô cùng cao, ở đây có thể thấy nhiều hình thức triển lãm, biểu diễn, cửa hàng bán đồ tình dục và thậm chí là đồ lưu niệm được chuẩn bị đặc biệt liên quan đến tình ái cho khách du lịch.

Giang Hoàn đi cùng Nhậm Xuyên đến Cassa Rosso, cửa hàng nổi tiếng nhất khu đèn đỏ, xem live sex show với súng và đạn thật, nhưng hắn cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Trước đây, hắn xem AV cũng sẽ có chút hứng, nhưng không biết từ lúc nào khẩu vị đã thay đổi, phạm vi thưởng thức đã giới hạn lại còn một mình Nhậm Xuyên.

Khi bước ra ngoài, Nhậm Xuyên thì thầm vào tai hắn: "Em thấy không hay ho gì."

Giang Hoàn mỉm cười, cúi đầu hôn anh: "Về nhà ông xã biểu diễn cho em xem."

Đi dạo một hồi, Nhậm Xuyên khát nước, liền sai Giang Hoàn đi mua cà phê cho mình. Quán cà phê bạn thấy ở khu đèn đỏ nhất định không được vào, bởi vì nó không phải là một quán cà phê bình thường. Cần sa hợp pháp ở Hà Lan, đồ uống trong các quán cà phê thường bỏ thêm cần sa.

Koffiehuis mới là quán cà phê bình thường.

Giang Hoàn đi mua cà phê, Nhậm Xuyên thuận đường đi dạo một cửa hàng đồ chơi tình thú, nhìn đồ chơi tình dục thiên biến vạn hóa trên kệ, suy nghĩ một chút về việc sử dụng những thứ đó cho mình hoặc Giang Hoàn, da mặt như sắp bốc cháy đến nơi.

Anh chọn hai thứ rồi bước đến quầy, một thanh niên bên cạnh vô tình đụng phải anh, hàng hóa trên tay rơi xuống đất lộp bộp, nói: "Sorry."

Nhậm Xuyên cầm đồ lên, vừa muốn trả tiền, nhưng sờ túi lại trống rỗng.

Đồng tử của anh nở to trong chốc lát, nhớ tới người thanh niên vừa mới đụng phải mình.

Nhậm Xuyên chạy theo hắn ta.

Giang Hoàn vừa bước ra khỏi quán cà phê đã nhìn thấy cảnh tượng này, hai ly cà phê trong tay rơi xuống đất, tim nhảy lên cổ họng, đuổi theo anh như mũi tên rời cung: "Nhậm Xuyên! Đừng đuổi theo!"

Âm nhạc ở khu đèn đỏ quá ồn ào, tiếng la của Giang Hoàn bị át đi, Nhậm Xuyên hoàn toàn không nghe thấy.

Anh đuổi theo tên trộm, chạy điên cuồng qua đám đông, gây ra những tiếng la hét chói tai.

Giang Hoàn né tránh những người qua đường, theo sát: "Nhậm Xuyên! Quay lại!"

Nhậm Xuyên túm được mũ trùm đầu của tên trộm và kéo hắn ta loạng choạng, tên trộm đột ngột quay đầu đấm anh.

Giang Hoàn sắp phát điên rồi, hét lên: "Don't hit him in the stomach! (Đừng đánh vào bụng em ấy!)"

Nhậm Xuyên nhanh chóng chặn lại nắm đấm của tên trộm, thuận thế vặn cổ tay hắn trật khớp, sau đó đẩy đầu gối lên, đè hắn xuống đất: "Return the wallet! (Trả ví đây!)"

Tên trộm đau đớn hét lên: "Ahhhh!"

Nhậm Xuyên lập tức mò được ví của mình trên người hắn, vừa quay đầu đã nhìn thấy Giang Hoàn, còn chưa kịp nói câu nào đã bị Giang Hoàn đẩy mạnh một cái: "Em bị ngốc à!"

Lời nói của Nhậm Xuyên mắc kẹt trong cổ họng: "Em..."

"Cái này bao nhiêu tiền? Tiền quan trọng hay em quan trọng!" - Giang Hoàn mắng không nể nang gì, thật muốn cạy đầu Nhậm Xuyên ra xem bên trong có phải toàn nước không, "Sao không đi thẳng lên trời luôn đi!"

Nhậm Xuyên chớp mắt hai lần: "Em... không sao mà..."

"Em không nghĩ mình vừa mới phẫu thuật xong à!" - Giang Hoàn gào đến đỏ mặt tía tai, khoảnh khắc tên trộm vung nắm đấm, tim hắn như bị bóp nghẹt, máu toàn thân chảy ngược ra ngoài, "Em có chuyện gì thì anh phải làm sao hả!"



Nhậm Xuyên trấn tĩnh hắn, cố gắng nắm lấy tay hắn: "Được rồi mà, em đâu có bị gì..."

Giang Hoàn hoàn toàn không cho anh chạm vào, hung hăng hất tay anh ra.

Nhậm Xuyên đột nhiên không biết nên làm gì.

Lồng ngực Giang Hoàn phập phồng, hắn nặng nề thở hổn hển, xoay người rời đi, đi được mấy mét lại quay đầu quát Nhậm Xuyên: "Em còn không đi!"

Nhậm Xuyên bị mắng một hồi, méo miệng, không dám nói gì, cũng không dám hỏi gì, giống như con vịt nhỏ vừa nở khỏi trứng, lắc lư theo sau mông Giang Hoàn.

Không còn tâm tư đi dạo khu đèn đỏ nữa, trở về khách sạn, Giang Hoàn ầm một tiếng nhốt mình trong nhà vệ sinh.

Nhậm Xuyên vừa định tới thì cửa đã đóng sầm lại trước mặt anh, cũng may mà chưa trúng mặt.

Anh bắt đầu gõ cửa, cầu khẩn: "Anh ơi... em sai rồi!"

Phía trong không có động tĩnh gì

Nhậm Xuyên lại gọi: "Sai rồi, sai thật..."

Vẫn không có gì xảy ra.

Nhậm Xuyên liên tục cầu xin: "Em đã sâu sắc nhận ra lỗi lầm của mình, nên anh cũng đừng dùng "tức giận" để phạt em..."

Anh lầm bầm: "Hơn nữa, tức giận thì hại thận."

Giọng của Giang Hoàn từ trong nhà vệ sinh truyền ra: "Cút!"

Nhậm Xuyên tức giận, được rồi, đồ chó, tôi không dỗ được anh!

Anh sờ vào túi của mình, phát hiện những thứ anh chọn từ cửa hàng tình thú vẫn còn trong túi.

Nhậm Xuyên trừng mắt vào cửa phòng tắm, thầm nghĩ, đồ chó nhà anh không ra cũng phải ra!

Giang Hoàn ngồi trên bồn cầu hờn dỗi, ruột gan không cái nào thoải mái, vần vò mạnh bạo hộp thuốc lá trong tay.

Lúc này, hắn nghe thấy giọng nũng nịu của Nhậm Xuyên ở bên ngoài: "Cởi áo khoác nha..."

Giang Hoàn đứng hình một chút.

"Áo sơ mi cũng cởi..."

"Thắt lưng cởi luôn..."

"Chỉ còn lại một cái quần lót thôi..."

Nhậm Xuyên còn mô tả chi tiết cho hắn nghe: "Ren trắng đó nha!"

Mẹ kiếp, Giang Hoàn không nhịn được nữa, vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Nhậm Xuyên đang ngồi quỳ trên giường lớn, dùng dải ren đen bịt mắt. Anh không nhìn thấy Giang Hoàn, liền đoán thử hắn đang đứng ở đâu, muốn xuống giường nhưng bước hụt, lập tức té xuống.

Giang Hoàn lao lên đỡ lấy anh, Nhậm Xuyên ngã vào trong vòng tay hắn, giống như một vị thần từ thiên đường rơi xuống.

Nhậm Xuyên mỉm cười, ghé lại gần hôn lên môi hắn: "Đừng giận nữa, được không?"

Giang Hoàn hung hăng cắn chặt môi anh, nhớ tới câu nói kinh điển mình từng xem trong văn tổng tài bá đạo.

"Tiểu yêu tinh, thật sự không làm gì được em mà."

-

Tác giả có điều muốn nói:

Hội trợ lý sẽ không kết hôn dễ dàng như vậy, sếp tổng không cho phép.