Tổng Tài Lạnh Lùng Muốn Cưới Tôi

Chương 51: Rời bỏ




Nhất Ngôn đứng chết lặng, anh không thể tin được rồi có ngày mọi cố gắng của anh lại đi đến bước này. Bao nhiêu hạnh phúc, bao nhiêu kì vọng giờ đây như hoá thành một lâu đài cát bị sóng biển cuốn trôi. Anh đứng đó nhìn Kim Kỳ, đôi mắt đỏ hoe, chân không dám bước lên dù chỉ một bước nhỏ. Cô vừa cầm mảnh vỡ thủy tinh dí vào cổ mình vừa nhìn anh, ánh mắt ấy không biết từ khi nào đã không còn tình yêu nữa.

"Kết thúc rồi! Sẽ không có bất kỳ một hôn lễ nào nữa hết. Từ giây phút này về sau... anh là anh, tôi... là tôi."

"Chúng ta, sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa!"1

Nước mắt vẫn không kiểm soát được mà tuôn ra từ hốc mắt ấy. Hàng mi ướt đẫm, nhan sắc kiều diễm ấy bây giờ chỉ còn là một khuôn mặt được rửa bằng nước mắt. Kim Kỳ quay người, ném mảnh thủy tinh xuống đất rồi bỏ chạy. Cô túm chiếc váy cưới lên trên tay, chạy chân trần rời khỏi nơi cử hành hôn lễ ấy. Nhất Ngôn lặng người, anh đứng đó nhìn bóng hình người mình yêu đang ngày càng xa dần rồi mất hút.

Kỳ? Đến cuối cùng, mọi chuyện lại không thể đổi thay sao? Anh vẫn không thể... cứu vãn được đoạn tình cảm hay sao?

Đợi đến lúc như vậy, Nhất Ngôn mới như kẻ mất hồn mà chạy theo Kim Kỳ. Cô bắt một chiếc taxi, kéo chiếc váy cô dâu lên xe rồi quay về căn nhà trước đây của mình. Không muốn ở lại thêm dù chỉ một phút ngắn ngủi, Kim Kỳ thay quần áo rồi đem theo thẻ ngân hàng đi rút hết số tiền mà mình tiết kiệm. Điện thoại của Nhất Ngôn reo lên liên tục làm cô như muốn phát điên lên. Những hình ảnh về anh, nụ cười của anh cứ xoay vòng trong tâm trí. Cô cầm lấy điện thoại ngắt máy, bấm loạn xạ trên màn hình để tìm nơi anh đã cài định vị. Sau khi đã tìm được xong, Kim Kỳ liền vội vàng xoá nó đi khiến anh không thể tìm được cô.

Nhất Ngôn điên cuồng gọi điện, rồi lại nhắn rất nhiều tin nhắn. Nhưng tất cả, chỉ nhận lại là một sự im lặng đến đau lòng.

Tôi kiểm tra điện thoại rồi, không có nợ cước.

Tin nhắn nhận bất cứ lúc nào, internet tốc độ cao.

Tôi xác nhận mấy lần chắc chắn âm lượng đã bật.

Là cao độ quên mình chờ mong.

Tin nhắn 8 kí tự nằm trong cột thoại.

Tôi xoá rồi lại viết mấy lần.

Ghim cuộc trò chuyện với em lên đầu, vẫn là kí hiệu chưa xem.

Mỗi lần tiếng tin nhắn vang lên đều tưởng là em.

Kim Kỳ không chịu được vì tiếng chuông điện thoại cứ reo lên không ngừng. Cô vừa uất ức vừa cầm nó trên tay rồi ném thật mạnh xuống đất. Điện thoại vỡ tan, Nhất Ngôn cũng không còn liên lạc được.

Không thì em xoá tôi đi cho rồi.

Tôi cần ràng buộc bản thân nói ra những lời này.

Nói câu chúc ngủ ngon khi trời tối, cứ vậy đi.

Ngày tháng sau này sống tốt em nhé!

Nghĩ chắc giờ phút này em cũng rất tiếc nuối nhỉ?

Câu chuyện của hai ta đặt dấu chấm hết tại đây.

Tin nhắn cùng ảnh chụp chung đừng giữ lại chi nữa!

Thế nên, tạm biệt em yêu nhé!

Kim Kỳ rời khỏi nhà, mọi hành động của cô đều vô cùng gấp gáp như thể sợ Nhất Ngôn sẽ tìm được mình. Cô đến ngân hàng, rút hết số tiền tiết kiệm ra rồi đi một mạch đến sân bay. Do dự trong lòng, bàn tay run rẩy tự nắm chặt lấy nhau để cố gắng giữ lòng mình bình tĩnh. Cô chọn một chuyến đi sớm nhất đến Nhật Bản, quyết định đi luôn ngay bây giờ. Nhất Ngôn như điên dại mà tìm kiếm cô, anh quay về nhà thấy Bì Bì vẫn còn đó nhưng cô thì không thấy tung tích đâu. Điện thoại không liên lạc được, anh như mất kiểm soát mà đập hết đồ đạc ở phòng khách, biến chúng trở nên hỗn loạn. Cha mẹ anh cùng Nhi Nhi và Trình Phi chạy về nhà thì đã thấy cảnh tượng này. Anh quay người lại thở dốc, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lâm lão gia rồi lao đến giữ chặt hai tay ông.

"Là ông? Chính ông đã làm chuyện này phải không? Phải không?"

Lâm phu nhân vừa khóc vừa giữ tay anh lại, không muốn tình cảm cha con giữa anh và ông ta ngày càng rạn nứt sâu hơn nữa.1

"Nhất Ngôn! Con bình tĩnh đi mà! Nhất Ngôn!"1

Anh như một người đang mất hết lí trí, không ngó ngàng gì đến bà mà còn hát tay bà ra. Nếu như không có Nhi Nhi đỡ lấy, bà chắc cũng đã ngã ra đất rồi.

"Tránh ra! Lâm Nhất Phong! Đến khi nào thì ông mới chịu buông tha cho tôi đây? Hả? Ông khiến tôi ra nông nỗi này ông còn chưa hả dạ sao?"

Cơ thể chợt nóng lên như bị lửa thiêu đốt, Nhất Ngôn gục đầu, tay bấu vào vai áo của Lâm lão gia rồi phun ra một ngụm máu tươi.

"Nhất Ngôn?"

"Cậu chủ?"

Nhất Ngôn hít thở, cố gồng mình với cơn đau ở ngực lại tái phát. Anh đưa tay quệt lên khoé môi, máu dính vào bàn tay anh nhỏ giọt. Anh buông tay ra, trừng mắt nhìn Lâm lão gia vẫn đứng yên đó không chịu nói lời nào.

"Nếu ông đã muốn, thì tôi cũng sẽ không nhân nhượng nữa. Lâm Nhất Ngôn tôi, thà không mang họ Lâm, cũng không muốn làm con của hạng người như ông."1