Kim Kỳ rụt cổ, bắt đầu kéo chăn đến rồi nấp vào bên trong, cuộn tròn một thành một cục bông lớn. Nhất Ngôn cười khúc khích, xem bộ dạng này của cô cứ như đứa trẻ bị doạ sợ ấy. Anh đặt tay lên lớp chăn bông mềm mại, vuốt ve rồi bảo.
"Ngốc quá! Anh biết em đang thai nghén mà, sẽ không để em khó chịu đâu."
Sáng hôm sau.
Anh và cô cùng nhau trải qua những ngày vui vẻ và thư giãn tại Nhật Bản, cùng nhau đến những nơi đẹp nhất và thơ mộng nhất. Lúc này, ở Bắc Kinh lại xảy ra một chuyện đáng lo khác. Trình Phi nhận được tin, Triệu Mỹ Ngọc còn có một cô em gái song sinh tên là Triệu Mỹ Đoá, cô ta lại sắp từ Mĩ trở về và sẽ thay thế vị trí cổ đông của Mỹ Ngọc. Hơn nữa, cha của Nhất Ngôn cũng sẽ về nước. Cùng lúc đó, anh lại điện thoại báo cho mẹ mình tin vui rằng Kim Kỳ đã có thai, lại còn muốn kết hôn với cô. Lâm phu nhân vui mừng đến phát khóc, bao nhiêu nỗi đau mà con trai bà đã chịu cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng rồi.
Vừa cúp máy xong, Nhất Ngôn lại nhận được điện thoại của Trình Phi. Kim Kỳ đang bận làm bữa trưa nên không để ý, vậy nên anh đã ra ngoài, đứng phía dưới gốc hoa anh đào nghe máy.
"Có chuyện gì?"
"Cậu chủ! Em gái song sinh của Triệu Mỹ Ngọc sắp về nước rồi, còn có... còn có cả ông chủ nữa ạ!"
Đôi lông mày rậm của anh cau lại, dường như đã có một khoảng thời gian, anh suýt nữa thì quên mất mình còn một người cha. Chuyện của lúc trước, khi Kim Kỳ bị sảy thai mà chính anh và cô đều không biết sự tồn tại của đứa bé đã khiến anh bị đả kích. Bây giờ, khó khăn lắm anh mới có thể quên nó đi, cùng cô bắt đầu một cuộc sống mới và sắp chào đón một thiên thần nhỏ. Khi nghe tin Lâm lão gia về nước, trong lòng anh vừa căm hận vừa thấy bất an. Liệu có phải đây lại là một kế hoạch mới gì nữa không? Còn Triệu Mỹ Đoá, cô ta sau khi biết chị mình tự sát, khi về đây nhất định không đơn giản là ngồi vào ghế cổ đông của Lâm thị.
Vì lo lắng mọi chuyện trở nên phức tạp, mà một mình Trình Phi thì không đảm đương nổi, thế là Nhất Ngôn đành phải đưa Kim Kỳ về sớm hơn một ngày sợ với dự tính.
Vừa về, Nhất Ngôn đã cùng Kim Kỳ đi thẳng một mạch đến công ty để xem xét tình hình. Phía trước mắt anh, là một cô gái có vóc dáng quen thuộc, nhưng mái tóc của cô ta lại là một màu vàng óng. Mọi người khi nhìn thấy anh và cô đều đồng loạt cúi chào.
"Lâm tổng! Lâm thiếu phu nhân!"
Triệu Mỹ Đoá quay người lại, sự giống nhau đến khó tin ấy khiến cả hai đều bàng hoàng.
"Ồ! Thì ra là anh à?"
Kim Kỳ sững sờ, cô có chút không bình tĩnh mà suýt nữa thì loạng choạng, tay cô bám vào tay anh. Đêm khủng khiếp ấy, có lẽ dù Triệu Mỹ Ngọc có chết đi bao nhiêu lần thì cô cũng không bao giờ quên được, cô ta đã độc ác như thế nào. Nhất Ngôn nắm chặt tay cô, đôi tay họ đan vào nhau giấu sau tà váy trắng.
"Cô là Triệu Mỹ Đoá?"
Cô ta đầy phong thái tự tin, bước đến từng bước rồi nhìn thẳng vào Kim Kỳ. Nhìn qua một lượt, cô ta nhếch môi cười rồi hỏi.
"Cô. Cô chính là người đã thắng chị tôi trong việc tranh giành đàn ông đó sao?"1
Kim Kỳ ngây ra, mãi lúc sau mới biết Mỹ Đoá không phải hạng dễ đối phó, càng không phải người hiền lành gì. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cái thai trong bụng lại nghén lên khiến cô rất khó chịu, vừa buồn nôn lại vừa muốn ngất. Nhất Ngôn thấy vậy thì vô cùng lo lắng, bỏ mặc mọi người rồi đưa cô lên phòng làm việc của mình để nghỉ ngơi.
Để Kìm Kỳ nằm trên giường, anh vừa lo lắng vừa cảm thấy ái ngại.
"Xin lỗi! Lẽ ra anh không nên đưa em đến đây!"
Kim Kỳ đặt tay mình lên tay anh, dịu dàng bảo.
"Không sao đâu mà! Chỉ là do thai nghén một chút thôi!"
Để cô ở lại chỉ càng thêm lo, Nhất Ngôn thu xếp mọi công việc ở công ty, đưa cô quay về Lâm gia nghỉ ngơi. Vừa đến cổng, Lâm phu nhân đã vui vẻ đi vội ra đón. Bà bước đến ôm Kim Kỳ vào lòng, bỏ mặc con trai mình đang dang tay ra mà không thèm ngó tới. Anh bất lực quá, chỉ còn có thể ôm Bì Bì. Bà nhìn cô một lượt, không giấu nổi sự hạnh phúc trong lòng.
"Kim Kỳ! Chúc mừng con! Sắp làm mẹ rồi!"
Cả nhà ba người vô cùng vui vẻ và hạnh phúc. Mãi cho đến khi, Lâm lão gia từ phía sau lưng bà bước đến. Nụ cười trên môi anh và cô vụt tắt, bầu không khí như khựng lại, không còn tiếng nói cười nữa. Nhất Ngôn nhìn ông đầy xa cách, kể cả trong ánh mắt ấy còm chứa đựng sự căm thù. Kim Kỳ có chút lo lắng, nhưng bàn tay của anh đã chạm vào rồi nắm lấy tay cô khiến cô yên tâm hơn. Lâm lão gia nhìn thái độ kiên quyết của anh, cũng không tỏ thái độ giận dữ hay khó chịu, mà chỉ chậm rãi nói.
"Con về rồi sao?1
Nhất Ngôn cười nhạt.
"Câu này tôi phải hỏi ông mới phải? Sao ông vẫn còn mặt mũi để quay về cái nhà này vậy?"