Tổng Tài Là Osin

Chương 19: Đi Đi, Em Được Thoát Khỏi Tôi Rồi






" Tôi rất ghét người khác... Động vào người bên cạnh tôi, nhất là cô ấy " Anh nói rồi bế cô đi thẳng ra ngoài.


Người khác? Bây giờ đến cả người mẹ này anh cũng không nhận rồi.


Anh trở mặt với mẹ vì cô...


" Thả tôi ra... Trình Hy! Anh làm cái quái gì vậy! Anh bị điên à!" Ninh Dao ra sức vùng vẫy.


Ngoài la hét nói anh bị điên ra, cô chẳng còn câu nào khác.


" Im lặng " Anh ra lệnh. Trên mặt anh không có chút gì là giận dữ nhưng lại khiến cô thêm bất an, bất giác cô run lên.


Đây không phải là lần duy nhất anh bế cô, nhưng đây là công ti lớn... - anh không quan tâm đến mặt mũi anh thì thôi! Còn mặt mũi tôi biết để đâu. - Trong lòng cô thầm mắng.


Anh đưa cô về biệt thự rồi kéo cô đi thẳng lên phòng.


" Bỏ tôi ra " Cô giằng ra khỏi tay anh. Giờ thoát được rồi.


" Làm loạn đủ chưa?" Anh cởi áo vest ném sang một bên từ từ đi lại.


" ... Tôi không làm loạn " Anh tiến một bước cô lùi hai bước. Đến khi không còn đường lui nữa, cô ngã xuống giường.


" Cậu chủ, Phó tổng giám đốc Từ muốn gặp anh " Vũ Hân Hân bên ngoài gõ cữa.


" Để cậu ta vào " " Vâng "


Từ Duật Duy sắp vào đây?


Nghe thế Ninh Dao đẩy anh ra, nhưng anh không động đậy. Cô quay sang bên kia định đứng dậy nhưng anh lại chặn trước mặt cô, hai người bây giờ rất gần nhau.






" Trình..." Từ Duật Duy bên ngoài đi vào, vừa thấy cảnh này anh đứng hình mất 5 giây. 5 giây sau anh xoay lại làm động tác đi ra.


" Chuyện gì nói đi " Trình Hy không quay lại mà vẫn tiếp tục nhìn Ninh Dao, giữ nguyên tư thế.


".... Hiện đang có rất nhiều tin đồn xấu về hai người và bà chủ..."


" Giao cậu giải quyết hết đi "


" ... Ờ được. Vậy... Tôi đi đây " Từ Duật Duy đen mặt đi ra. Hai người này...


Sau khi Từ Duật Duy đi khỏi, Trình Hy đẩy Ninh Dao xuống, mạnh bạo xé hết phục y trên người cô ra.


Bây giờ chỉ là chiều...


Dục vọng dâng trào, anh không nghĩ gì nữa mà trực tiếp tiến thẳng vào.


" Trình Hy!" Đột nhiên bị như vậy, cô vô cùng đau đến nổi cắn môi rỉ máu.


Anh bây giờ như một con thú dữ, muốn ăn thịt cô chỉ trong nháy mắt.


" ... Xin anh đấy... Tha cho tôi đi " Đây là lần thứ hai trong ngày cô nói câu xin tha.


Cuộc ' vận động ' diễn ra tới tối anh mới buông tha cô.


Ninh Dao mệt mỏi nên thiếp đi lúc nào không hay.


Anh sau đó tắm rửa rồi rời khỏi nhà ngay buổi tối.


" Khi nào tiểu thư dậy thì chuẩn bị thức ăn " Anh dặn dò Vũ Hân Hân.






" Thế cậu chủ..."


" Tối nay tôi không về!"


...


Sau ngày hôm đó, suốt năm ngày liền cô không hề gặp anh, một chút tin tức cũng không có.


" Ninh Dao " Từ Duật Duy ngoài cửa đi vào.


" Từ Duật Duy?"


" Tôi đưa cô đến một nơi "


...


Từ Duật Duy đưa cô đến một căn nhà kho. Là căn nhà kho ấy...


Duật Duy nói cô vào trong, còn anh chỉ đứng ở ngoài.


Bây giờ là buổi sáng nên nhà kho không âm u lắm.


Trình Hy đang đứng xoay lưng lại với cô, hai tay thì cho vào túi.


" ... Có chuyện gì không?"


Anh xoay người lại từ từ đi đến chỗ cô, ép cô vào tường rồi hôn.


Anh hôm nay thật lạ. Trên gương mặt anh hiện rõ vẻ mệt mỏi.


Cô cũng không kháng cự.


Hôn một lúc lâu sau anh mới buông ra.


" Đi đi, em được thoát khỏi tôi rồi"