Tổng Tài Là Osin

Chương 18: Hành Động Gây Chấn Động






Ninh Dao trừng mắt nhìn anh .


Thế là anh từ từ cúi xuống hôn cô. Hôn rất sâu, như muốn rút cạn sức lực trong người cô ra.


Mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn như đêm ấy. Cô kháng cự nhưng hoàn toàn là vô dụng.


Những ngày sau đêm nào cô cũng bị anh hành hạ. Đêm nào cũng đau đớn cào cấu vai anh. Trong lòng đã vạch ra lỗ hổng lớn, trái tim cũng đã sớm nguội lạnh.


" Anh thích như vậy lắm sao?" Bỗng một hôm cô hỏi.


" Làm như vậy rồi anh được gì?" Cô càng ngày càng vô cảm với những sự việc diễn ra trước mắt.


" Nếu tôi nói tôi đang lợi dụng em, chơi em chán rồi bỏ?" Anh đứng dậy lấy khăn quấn ngang hông.


" Giết chết anh và ba tôi rồi, Sao anh không giết tôi luôn đi " Tay cô nắm chặt ga giường.


" ... Tôi sẽ không giết em " Anh buông một câu rồi vào nhà tắm.


Một lúc sau anh đi ra, đã khoác lên mình bộ vest đen.


" Tôi có thể đi xin việc làm không?- Ninh Dao hỏi, sau khi hỏi xong câu này cô thấy mình thật ngốc.


" Ừm "


Cô không nghe nhầm chứ? Anh lại dễ dàng đồng ý vậy sao... Vậy cũng tốt , sẽ hạn chế thời gian đụng mặt của nhau hơn.


...


Buổi chiều cô bắt đầu đi xin việc ở các công ti. Phong Dục theo lời Trình Hy 'hộ tống' cô đi.






" Cô ơi, tôi muốn xin việc "


" Cho tôi sơ yếu lí lịch của cô "


Ninh Dao đưa tập sơ yếu của mình cho cô gái.


Sau khi xem sét qua, cô gái ấy trả lại cho cô.


" Xin lỗi, tổng giám đốc Trình của tập đoàn Trình Thiên đã dặn dò không được nhận cô "


Khoa trương đến vậy sao...


"... Vâng "


Ninh Dao đi ra.


Đi công ti khác chắc chắn cũng sẽ vậy thôi... Sẽ giống như chuyện khách sạn. Bây giờ đến việc này anh ta cũng quản...


" Đưa tôi đến tập đoàn Trình Thiên" Cô vào xe rồi nói với Phong Dục.


" Cô đến đó làm gì?"


- " Đừng hỏi. Anh không đưa, tôi sẽ tự đi "


Phong Dục cũng không hỏi nữa lái xe đưa cô đến thẳng công ti.


" Thưa cô, cô muốn đi đâu?" Cô nhân viên ngoài cửa chặn cô lại.


" Tôi muốn gặp tổng giám đốc của các người "






" Cô là ai? Tổng giám đốc không gặp người không hẹn trước lịch "


Không nói nhiều , Ninh Dao không quan tâm nữa đi thẳng vào trong.


" Cô ơi..." Cô nhân viên chạy theo.


Phong Dục đi vào cô nhân viên thấy anh lắc đầu thì không cản nữa.


Đồng thời Trình Hy cũng đi ra, bên cạnh còn có Từ Duật Duy.


" Sao cô ấy lại đến đây?" Từ Duật Duy nhìn anh.


- " Làm sao tôi biết được. Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?" Anh thờ ơ đáp lại.


Ninh Dao thấy anh thì không do dự đi thẳng tới chỗ anh rồi đưa tay lên tát anh một cái.


" Anh thích quản chuyện người khác lắm à!"


Trình Hy nhìn cô, mày kiếm nhíu lại. Cô là người đầu tiên dám ngang nhiên tát anh như vậy, lại còn ở ngay trong công ty anh. Khác nào đang sỉ nhục anh chứ.


" Anh là tổng giám đốc, anh bận lắm mà. Sao không lo cho công ti của anh đi, lại rảnh rỗi lo chuyện của tôi" Sự bực tức trong thời gian qua bây giờ đã bộc phát.


Tất cả nhân viên trong công ti như sét đánh giữa trời quang, đứng vây quanh chỉ trỏ. Từ Duật Duy và Phong Dục cũng vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ cô lại dám làm như vây.


Một cú sốc vô cùng lớn, thế nhưng anh lại chẳng có bất kì hành động gì.


Cách đó không xa một người đàn bà đi vào giáng thẳng cho Ninh Dao một bạt tai. Vì dùng lực quá mạnh nên cô không đứng vững mà ngã xuống.


" Cô nghĩ cô là ai mà giám đánh con trai tôi hả? Tôi chịu cô hết nổi rồi đấy!" Chu An Quỳnh hoàn toàn không giữ khí chất cao quý nữa, trên mặt lộ rõ sự phẫn nộ.


Đôi mắt Trình Hy tối sầm lại, anh đi đến bế cô lên rồi xoay đối diện Bà.


" Chuyện của tôi thế nào không cần bà lo " Bây giờ anh đã hết kiên nhẫn đối với người mang danh mẹ này rồi.


" Tôi rất ghét người khác... Động vào người bên cạnh tôi, nhất là cô ấy " Anh nói rồi bế cô đi thẳng ra ngoài.