Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 53: 53: Nói Đùa Hay Nói Thật




Hoắc Thái Gia nào phải người đơn giản, hắn quả nhiên cho người lục soát đến tận quê hương của cô.



Cũng may Tân Dực Hành đều có chuẩn bị trước, lúc dắt cô đi trốn, hắn đã nói thế nào cũng có thể lo liệu.



Chỉ là, cô có ở lại Pháp cũng không còn thấy vui, lúc nào cũng thấp thỏm lo âu, đến ngủ cũng nằm mơ thấy ác mộng.

_ Không ngủ được sao? Rõ ràng em đã rất vui...

_ Tôi ổn mà, nói thật thì, dù sao cũng có chút bất an.

Khưu Tịnh Y chậm rãi đưa pudding lên miệng, cô càng tỏ ra mệt mỏi bao nhiêu, Tân Dực Hành càng tức giận bấy nhiêu.



Khác với cô, hắn không thể để lộn cảm xúc và suy nghĩ của mình được.



Bởi vì cô đã chịu đủ áp lực từ Hoắc Thái Gia rồi, không phải sao? Nếu hắn còn tiếp tục làm càn, nói không chừng tí cơ hội cỏn con vừa xuất hiện đã bị dập tắt.

Nghĩ vậy, hắn chỉ cười cười đem miếng thịt mình vừa cắt nhỏ để vào đĩa của cô, hắn nói :

_ Ăn thêm đi, biết là em thích tự lo liệu mọi thứ, nhưng người vừa ăn vừa suy nghĩ hay bị nghẹn lắm, anh không muốn những ngày cuối không được chơi vui mà còn phải chăm sóc người bệnh đâu.

Khưu Tịnh Y phì cười, làm gì có ai bận suy nghĩ tới mức lúc ăn chỉ nuốt mà không nhai? Nếu có kẻ ngu ngốc như vậy tồn tại thì đó vẫn không phải là cô.



Nhưng mà, từng miếng thịt nhỏ được xếp ngay ngắn nằm trên đĩa, giống như sự chăm sóc của hắn, tuy chưa lâu dài nhưng lại đem đến cảm giác an ủi vô cùng to lớn.

Hình như ngày xưa, cũng có người hay nói cô lo nghĩ, người đó cũng giống như hắn, luôn để tâm đến cô dù là chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Khưu Tịnh Y giật mình, tại sao cô lại có thể có suy nghĩ như vậy? Nếu đã không thể đáp lại tình cảm của người ta, cô cũng không nên đặt ai lên bàn cân so sánh.





Nghĩ đến đây, Khưu Tịnh Y mới dụng nĩa ghim một miếng thịt đưa lên miệng.

_ Tân Dực Hành, anh tốt với tôi quá.

_ Không có bữa ăn nào là miễn phí đâu, em đừng tin người như vậy.



- hắn lại châm chọc.

_ Kể cả anh sao? - cô nhướn mày nhìn hắn.

_ Không, ý tôi là, ngoại trừ ba em và tôi ra, trên đời này chẳng người đàn ông nào đáng tin như vậy.



Khưu Tịnh Y lại bật cười.



Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của hắn bây giờ xem, cô chẳng thể tưởng tượng hắn làm cách nào mà gạt bỏ những người thừa kế khác, cũng như hắn làm sao mà dùng qua hàng chục phụ nữ, lắm lúc cô lại nghĩ đó đều là tin đồn thất thiệt mà thôi.

_ Tôi tin anh, Tân thiếu, tin anh vô điều kiện.

_ Em nói thật sao? Bất kể là điều gì, em vẫn tin tôi sao?

_ Vì đã có giây phút anh đối xử tốt với tôi, tôi lựa chọn sẽ tin anh.

_ Nếu vậy thì, Khưu Tịnh Y, nếu anh nói yêu em, nếu anh nói nhất định muốn em, chỉ có thể muốn em, cả đời cũng chỉ muốn một mình em, em có nguyện ý gả cho anh không?

Khưu Tịnh Y khựng lại, ngón tay cầm nĩa siết chặt hơn một chút.



Tân Dực Hành nhìn thấy biểu hiện của cô, hắn mượn chuyện đùa để nói thật, muốn từng bước một khám phá nội tâm của cô.

_ Vì tôi đã nói tin anh, nên tôi sẽ không nghĩ là anh đang nói đùa đâu, nhưng mà Tân Dực Hành, tôi của hiện tại không thể nguyện ý.

_ Như vậy là đủ rồi, đây là đáp án mà tôi muốn nghe.

Tân Dực Hành biết trước kết quả, nhưng hắn vẫn không tránh khỏi một trận đau lòng, chỉ là nụ cười trên môi vẫn chưa bao giờ tắt, hắn không muốn cô khó xử.



_ Tại sao ? - Khưu Tịnh Y ngơ ngẩn hỏi hắn.

_ Bí mật.

Hắn lại mỉm cười ôn nhu, che giấu nỗi niềm thật sự vào sâu bên trong.



Tuy đó là lời từ chối, nhưng hắn vẫn có chút an ủi, bởi vì cô không nói “không bao giờ nguyện ý”, mà là “hiện tại không thể nguyện ý”.

Như vậy, cơ hội của hắn vẫn còn đang trải dài ngay trước mắt...

_________oOo__________

“Anh Gia à, chị Khưu thật sự ở nông thôn, bọn thám tử nói tận mắt chứng kiến chị đang ở cạnh Khưu gia, hơn nữa cũng có hình”

_ Đã qua kiểm tra chưa? Chắc chắn không phải kết quả của photoshop? - Hoắc Thái Gia vô cùng đa nghi, hắn vặn vẹo hỏi lại mấy lần.

“Vâng, em đều kiểm tra, anh Gia, em tưởng anh bảo không muốn quản chị Khưu?”

_ Nhiều chuyện, đúng rồi, mày không được kể lại thứ gì cho bọn kia, đặc biệt là Thái Vũ.

“Anh Gia, Thái Vũ có vấn đề sao?”

_ Tạm thời không có bằng chứng, trước mắt chỉ có thể nói như vậy, mày đừng hỏi nhiều nữa, quản cho tốt cái miệng của mình là được, và đừng quên tiếp tục bám sát đám người của Khưu gia.


Hoắc Thái Gia không đợi đầu dây bên kia nói tiếp đã gác máy, tính tình hắn vốn luôn như vậy, vô tình và cục súc.

Hắn chưa từng thật sự là người tốt, chỉ có duy nhất một ngoại lệ, đó là quãng thời gian tươi đẹp cùng với Khưu Tịnh Y trước đây.



Nhớ lại, khi đó hắn đã từng tốt đẹp biết bao nhiêu, cuộc sống đối với hắn cũng vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, không giống bây giờ, hắn của lúc đó chỉ muốn đối xử tốt với cô.

Làm gì có chuyện hắn đi lấy lòng phụ nữ, chỉ có phụ nữ cố gắng làm hài lòng hắn.





Hoắc Thái Gia đi biền biệt như vậy cũng chỉ nghe máy của Khả Doanh một hai lần, Tô Hiệu thì không biết đã gọi bao nhiêu cuộc cho hắn, hắn nghe nói cô ta thậm chí còn phát điên một mực đòi bay sang tận trời Âu để gặp hắn, cô ta luôn cho rằng hắn lại cùng Khưu Tịnh Y ở chung một chỗ, cho nên muốn tận mắt bắt ghen.

Hoắc Thái Gia nghe tin chỉ cười lạnh, hắn còn không buồn đặt vào tâm, nếu loại phụ nữ ngu ngốc như Tô Hiệu biết được Khưu Tịnh Y không chỉ đơn giản có quyền hạn đi công tác cùng hắn mà chính là quang minh chính đại đi đi lại lại trong biệt phủ của hắn, nhất định lại làm một màn điên loạn đòi sống đòi chết cho mà xem.

Mà nếu như cô ta dám tự sát thật thì cũng tốt quá, một công đôi chuyện, hắn đỡ phải đau đầu với cái hôn ước thương mại chết tiệt của năm xưa.

_ Thư ký Lâm, cậu nhìn xem, tôi có chút ma lực nào không?

_ Ơ...chủ tịch...? À, dạ, đương nhiên rồi, chủ tịch không những đẹp trai, mà còn vô cùng nhiều tiền, chính là cao phú soái trong truyền thuyết đó.

_ Vậy cậu nói xem, phụ nữ chỉ dựa vào các tiêu chí này hay sao?

_ Đương nhiên rồi, đàn ông như em cũng chỉ nhìn vào các tiêu chuẩn đó, anh nhìn xem, ngoài kia có biết bao nhiêu người thèm muốn anh, thiên kim tiểu thư như Tô Hiệu còn chủ động đeo đuổi anh nữa là...

_ Vậy nếu như tôi chỉ đơn thuần không thể cho cô ấy một danh phận chính thức như mong muốn, nhưng tình yêu của tôi dành cho cô ấy, tiền cũng cho cô ấy, thân xác cũng cho cô ấy, con cũng là của chung với cô ấy, thì cô ấy có nguyện ý ở bên tôi không?

Thư ký Lâm nhìn vẻ mặt của Hoắc Thái Gia liền biết hắn không phải đang nói đùa, vậy nên mới vận động đầu óc hết cỡ để suy nghĩ câu trả lời đúng đắn.

_ Hmmm, chủ tịch, thật ra thì em nghĩ phần lớn phụ nữ hiện nay đều chấp nhận, nhiều người còn thích cuộc sống tự do tự tại hơn, miễn là một người đàn ông có thể đảm bảo được an toàn tài chính và tình yêu cho cô ấy, cô ấy sẽ hiểu chuyện thôi mà.

_ Ừm, vậy thì tôi sẽ suy nghĩ lại.


Phải, nếu như có cách giữ Khưu Tịnh Y trong biệt phủ của hắn thật tốt quá.



Có lẽ hắn trước mắt sẽ kết hôn cùng Tô Hiệu, sau đó tìm cách phó thác để ly hôn, chỉ là hắn vẫn luôn băn khoăn cô có nguyện ý hay không, bởi vì năm xưa cô vẫn luôn nói chỉ muốn cùng hắn khoác lên bộ lễ phục đầu tiên trong đời...

_ Nhưng mà Tô tiểu thư, em nghĩ cô ấy không để yên đâu...!- thư ký Lâm dè dặt nói, dù gì thì ngoại tình không phải vấn đề nhỏ, cứ cho là Hoắc Thái Gia chẳng yêu đương gì Tô Hiệu, nhưng người ngoài mấy ai buồn để tâm?

_ Mặc xác cô ta, tôi không quan tâm, hơn nữa kết cục của cô ta cũng định sẵn rồi, chỉ trách thiêu thân biết chết vẫn muốn lao đầu vào lửa thôi.

Hoắc Thái Gia thẳng thắn nói, đúng vậy, người hắn quan tâm chỉ có một, và đó chắc chắn không phải là Tô Hiệu.

_ Chủ tịch, em rất thông cảm cho anh, nếu là em cũng không thể làm khác.

Hoắc Thái Gia ậm ừ thay cho câu trả lời, hắn tiếp tục tập trung vào công việc, đến khi hoàn thành xong cũng đã là xế chiều.



Trợ lý ngỏ ý muốn ra ngoài tìm đồ ăn, hắn do dự một hồi mới nói bản thân cũng muốn hít chút không khí, vậy là bọn họ lại ra ngoài.

Hắn ăn ở một nhà hàng hạng sang, vì vẫn còn thời gian nên bọn họ lại tiếp tục la cà sang các cung đường khác.





Hoắc Thái Gia vừa đi vừa nhớ lại lời Khưu Tịnh Y từng nói, quả nhiên nơi này mang dáng vẻ rất lạ, vừa phồn hoa vừa cổ kính, hắn tự nhiên lại thấy nhớ cô rồi.

Bên đường có một cửa hàng gấu bông nhỏ nhắn, qua tấm cửa kính trong suốt, Hoắc Thái Gia nhìn thấy một loạt các món đồ phụ kiện vô cùng đáng yêu.



Hắn nhìn thấy hình thú quen thuộc Khưu Tịnh Y thường gửi cho hắn xem trước đây, ký ức đột nhiên ùa về, hắn không ngờ bản thân vẫn còn có thể gặp lại những kỷ niệm đáng yêu đó.

_ Thư ký Lâm, vào mua cho tôi món đó đi.

Sau khi thư ký Lâm trở ra, trên tay là chiếc hộp nhỏ đóng gói cẩn thận, hắn mở ra kiểm tra lại lần nữa, chắc chắn không mua lầm hàng mới có thể rời đi.

_ Con gấu này cũng đắt thật đó, chủ tịch, anh xem nó nhỏ vậy thôi mà những ba trăm đô lẻ, sở thích của anh đúng là đáng yêu một cách xa xỉ.

_ Không phải của tôi, của cô ấy.

_ Vậy thì chủ tịch, không phải do sở thích của phu nhân xa xỉ, mà là sở thích chiều vợ của anh mới xa xỉ.

Hoắc Thái Gia mỉm cười, hắn ôm món quà nhỏ trong tay, trong lòng cũng có chút hạnh phúc.

_ À, trước khi trở về, tôi muốn đến một nơi nữa.

_ Là nơi nào vậy thưa chủ tịch?

_ Cô ấy vẫn luôn mang một đôi giày cũ, cũng không có túi xách gì, dẫn tôi đến thương hiệu nào tốt nhất có thể đi.

__________oOo__________

Nhờ có ngày hôm nay Hoắc Thái Gia mới biết thương hiệu túi xách nổi tiếng nhất là Hermes, còn giày cao gót thì lại có hàng tá cái tên lạ hoắc mà hắn chưa từng nghe qua.

Nhưng hắn nào có để tâm, chỉ bí mật đưa ảnh cùng sở thích của cô cho nhân viên xem để bọn họ có thể tư vấn ra loại phù hợp nhất.



Sau đó hắn thậm chí đã mua gần như tất cả những thứ mà bọn họ đem ra giới thiệu, thư ký Lâm đứng bên cạnh chỉ biết rằng cả đám người này đêm nay sẽ vui đến mức mất ngủ, bởi vì tổng hoá đơn đã lên đến sáu con số, mà là tính theo đô la đương thời.

_ Hoắc chủ tịch, em có thể chụp một tấm ảnh cùng đống hàng hoá này để sống ảo không? Thật sự quá đồ sộ rồi.

_ Không thể, đương nhiên rồi, nhưng tôi sẽ mua cho cậu một đôi giày mới vậy, là của LV, xem như là quà thưởng thêm cho những ngày vất vả này, cậu chỉ có thể tuỳ ý chụp ảnh với món quà đó.

_ Hoắc chủ tịch, nếu người ta có thể làm đài tưởng niệm cho một người còn sống, em nhất định sẽ đề cử anh, cảm ơn anh rất nhiều.

Thư ký Lâm háo hức chọn lựa một hồi, còn Hoắc Thái Gia thì vui vẻ khôn xiết, chưa bao giờ hắn sử dụng tiền cho việc mua sắm nhiều như hôm nay, nhưng hắn lại thấy xứng đáng, nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ của cô khi nhìn thấy đống đồ này hắn tự nhiên cũng thấy vui lây, thậm chí còn có chút hồi hộp dù người được tặng chẳng phải hắn.