Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 52: 52: Trùng Phùng Ở Châu Âu




Chỉ còn vài ngày đếm ngược, Hoắc Thái Gia nhân lúc bản thân còn thừa thời gian liền nổi hứng muốn đi dạo phố một lúc, dù sao cũng có dịp ra nước ngoài, tất nhiên phải có chút thưởng thức.

Hắn cùng trợ lý đi ngang đi dọc, lướt qua rất nhiều con phố, hắn dừng chân ở tháp Eiffel, nhờ vậy mà lại nhớ ra bọn họ đang ở Pháp.

Thật đáng sợ, công việc nhiều đến mức khiến hắn suýt thì mất nhận thức về thời gian và không gian.

Cảnh đêm ở đây thật đẹp, khiến hắn đột nhiên có chút nhớ nhà.



Mỗi nơi mỗi khác, nhưng mà tháp Eiffel hoa lệ này gợi nhắc hắn bóng hình quen thuộc, hình như người đó đã nói với hắn tuần trăng mật của bọn họ phải tổ chức ở Paris, bởi vì cô luôn yêu những cái đẹp phồn hoa cổ kính của thành phố này.

_ Chủ tịch, em không có ý định ngăn cản anh thưởng thức phong cảnh, nhưng mà ngày mai chúng ta còn có cuộc họp cổ đông buổi sáng...

_ Ừm, vậy thì...về thôi.

Hoắc Thái Gia xoay người thoát khỏi viễn cảnh tươi đẹp đang bày ra trước mắt, ngay khi hắn chuẩn bị bước vào xe, có một đứa nhóc trên tay cầm theo rổ nhỏ đựng đầy hoa hồng và thiệp tình nhân đột nhiên chạy đến chắn trước mặt hắn chào hàng.

_ Anh thật là đẹp trai, dù rằng là người Châu Á nhưng vẫn vô cùng cuốn hút, mua hoa và thiệp của em đi, bạn gái của anh nhất định sẽ rất vui.

Đứa trẻ nói tiếng Anh lưu loát một cách bất ngờ, hắn sững lại vài giây, sau đó khoé môi nở ra nụ cười ấm áp.

_ Nếu anh chưa có bạn gái thì sao?

_ Vậy thì...mua tặng cho cô gái anh thích cũng được, dù sao đi nữa phụ nữ vẫn thích thiệp và hoa, không phải sao?

Đứa trẻ có chút ấp úng nói, Hoắc Thái Gia nhìn trên tay nó rổ nhỏ đựng đầy hoa, xem ra đêm nay đối với đứa trẻ này thật không dễ dàng gì.



Hắn không đem tiền mặt, chỉ có thể nói nhỏ với trợ lý, cuối cùng cho đứa trẻ hẳn một trăm đô, tương đương với giá trị của năm giỏ hoa như thế này.

_ Anh chỉ lấy một bông hoa và một tấm thiệp thôi, chỗ tiền này em cứ giữ lấy, xem như là anh mua chút may mắn của em.

Đứa trẻ xoắn xít cảm ơn hắn, cảm giác giúp đỡ người khác khiến hắn có chút vui vẻ, trái tim vốn vẫn luôn như một tảng băng trôi nay lại có chút tan chảy.



Hoắc Thái Gia nhìn nhành hoa nhỏ trên tay mình, trong đầu hắn nghĩ đến Khưu Tịnh Y, nếu ngày hắn trở về tặng cô một bó hoa thật lớn cùng những câu từ mùi mẫn gửi gắm vào tấm thiệp đáng yêu đó, liệu cô có cảm thấy hạnh phúc hay không, có bật cười sảng khoái với hắn như trước đây không?

_ Nhóc con ăn nói khéo thật, được, vì nhóc đã làm chị gái xinh đẹp này cười nên anh mua tất cả chỗ này, bao nhiêu?



Hoắc Thái Gia đã ngồi yên vị trong xe, khi hắn cho người đóng cửa xe lại vừa vặn nghe thấy giọng nói của người đàn ông nào đó vang lên.

_ Hai người rất xứng đôi, em nói thật đó, sau này nhất định sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc.



- đứa trẻ hớn hở nói lớn.

_ Ấy ấy, em đừng nghe lời tên này nói bậy, cưới xin gì ở đây chứ...

_ Tiểu Y, anh thấy nó nói đúng đấy chứ, không được, vì lời chúc phúc này của em nhỏ, anh nhất định phải bo thêm!!

Tiếng cười rôm rả vang lên, Hoắc Thái Gia lặng người ngay sau giọng nói của thiếu nữ kia.



Thật quen tai làm sao, đây chính là thanh âm mà hắn đã nhung nhớ hai tháng nay, hơn nữa, người đàn ông kia vừa gọi hai tiếng “tiểu Y” sao...

Hoắc Thái Gia vội vàng xoay người lại, chiếc xe đã lăn bánh đi được một đoạn khiến hắn không còn thấy rõ dáng hình của hai người kia.



Nữ nhân quay lưng lại với hắn có mái tóc đen dài ngang lưng, vóc dáng tuy hơi gầy nhưng vẫn đầy đặn, chiều cao ở mức tiêu chuẩn, còn nam nhân đứng bên cạnh...là Tân Dực Hành!!

_ Quay xe lại, quay xe lại ngay cho tôi !!

Hắn gào lên thật lớn khiến thư ký cùng lái xe giật mình sợ hãi.

_ Hoắc chủ tịch, đây là đường một chiều...

_ Tôi không quan tâm, quay đầu xe lại ngay!! - Hắn lớn tiếng, mắt vẫn không rời khỏi hai người kia.

_ Chủ tịch, xin anh bình tĩnh một chút, đây là ở nước ngoài, không phải địa bàn của chúng ta, hơn nữa tình hình Hoắc thị ở đây vừa mới ổn định một chút, hoạ may có bất trắc dính líu đến cảnh sát thì công sức hai tháng nay đều đổ bỏ...


Thư ký nhẹ nhàng trấn an hắn.



Hoắc Thái Gia điên tiết đập vào cửa kính xe, hắn thật sự lo lắng, thật sự tức giận.

_ Tôi muốn quay lại đó, nhanh hết sức có thể, bằng mọi cách mau chóng quay lại đó !!



_ Tôi...tôi biết rõ đường ở đây, phía trên có con đường nhỏ có thể quay lại...!- tài xế riêng sợ hãi vừa lắp bắp nói vừa tăng tốc độ xe.

Hoắc Thái Gia không thể ngồi yên, hắn nhấc điện thoại mình lên.



Tự tôn tự trọng cái quái gì, bây giờ hắn mà không nghe được câu trả lời đàng hoàng thì e là sẽ phát điên lên mất.



Hắn tìm vào danh bạ trong mạng xã hội, nhìn thấy cái tên quen thuộc đang mở sáng nên nhấn vào, ngay lập tức đầu dây bên kia liền được kết nối.

“Alo?”

_ Đang ở đâu? - hắn gấp gáp hỏi, thậm chí quên mất cả chủ vị.

“Tôi...tôi đang ở Khưu gia, là ở dưới nông thôn, ba tôi vừa khá lên một chút liền muốn tận hưởng không khí trong lành của thiên nhiên, cho nên...”

_ Khưu Tịnh Y của tôi, em tốt nhất là nên ở cùng gia đình của mình, đừng để tôi bắt được em.

“Anh điên rồi sao? Tôi ở vùng nông thôn xa xôi, anh lại đang ở tận trời Âu, làm sao có thể một sớm một chiều bắt được tôi”

_ Nhìn thấy tháp Eiffel rồi chứ? Vừa hay tôi còn đủ một tuần ở lại đây, nếu trong vòng mười phút tôi bắt được em, chúng ta sẽ tổ chức tuần trăng mật sớm.

“Anh điên rồi Hoắc Thái Gia...”

Hắn không cần nghe cô biện minh, hắn chỉ tin vào trực giác của chính mình.



Hoàng yến trong lồng son vẫn luôn đợi hắn tìm đến thưởng thức nay đã bị sổ đi mất, hơn nữa còn học được cách nói dối, cô muốn rời khỏi hắn, vội vàng ôm lấy chân của Tân Dực Hành đến như vậy, Hoắc Thái Gia chỉ mới nghĩ thôi cũng đã muốn giết người.

Hắn tính toán không sai, trong vòng mười phút đã thật sự quay lại đoạn đường đó.

Hoắc Thái Gia nóng lòng bước xuống xe, hắn chạy dáo dác khắp nơi để tìm người, từ đông sang tây rồi từ bắc xuống nam, hắn kiểm tra đủ mọi ngóc ngách lớn nhỏ vẫn chẳng thể tìm thấy hai người ban nãy.

_ Hoắc chủ tịch, có lẽ là người giống người thôi...!- thư ký cùng chia ra tìm kiếm với hắn cũng chẳng có được manh mối nào, đành thở dốc nói.

Hoắc Thái Gia im lặng không đáp, là hắn quá đa nghi hay là cô thật muốn chơi trò trốn tìm cùng hắn, chẳng phải cứ điều tra kỹ là sẽ tìm được đáp án sao?

_ Được, vậy chúng ta quay về khách sạn thôi.



___________oOo___________

Quay lại mười phút trước.

Khưu Tịnh Y cùng Tân Dực Hành có chuyến bay đến Pháp, cũng như là hành trình cuối trong chuyến đi Châu Âu của họ.

Không biết là trùng hợp hay cố ý, Tân Dực Hành cũng giống như cô, đều rất thích tháp Eiffel.



Cô vì không muốn để lại rắc rối nên không đồng ý chụp lại tấm ảnh nào, dù rằng bản thân mình rất muốn.

_ Em chẳng phải rất thích Paris sao? Đây là dịp may hiếm có, tại sao không cố gắng lưu giữ lại kỉ niệm? Không cần chụp cùng tôi, tôi chụp cho em.

_ Không đâu, thứ lưu giữ kỉ niệm tốt nhất không phải là điện thoại, mà là ở đây.

Khưu Tịnh Y dùng ngón trỏ chỉ vào trán, Tân Dực Hành nhìn biểu hiện tự tin của cô không khỏi bật cười.

_ Em thật thông minh, được, tôi cũng nghĩ như vậy, kỉ niệm của chúng ta, nhất định phải ghi nhớ ở đó, và ở đây nữa.

Hắn kéo tay cô đặt lên lồng ngực mình, tiếng tim đập loạn khiến Khưu Tịnh Y đỏ mặt nhanh chóng rút tay về.




Cô còn định mắng hắn hai chữ “vô sỉ” thì đột nhiên có một đứa trẻ đi đến trước mặt hai người, trên tay còn cầm theo một giỏ hoa hồng.

Nó khen Tân Dực Hành điển trai, lại nói cô là xinh đẹp như tiên nữ, dù biết là do đứa trẻ khéo ăn khéo nói nhưng Khưu Tịnh Y vẫn thấy vui vẻ vô cùng.



Tân Dực Hành nhìn thấy nét hào hứng của cô liền nhanh chóng hưởng ứng, hắn bảo sẽ mua hết giỏ hoa kia để tặng cô.

_ Hai người rất xứng đôi, em nói thật đó, sau này nhất định sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc.

Đứa trẻ được đà liền nói tới, Khưu Tịnh Y xẩu hổ đến chóng mặt, cô vội vàng khua tay phân bua với nó, nhưng Tân Dực Hành đắc ý luôn ngắt lấy lời cô.



Hắn chưa từng lộ ra nét mặt vui vẻ như vậy, không nói hai lời liền rút ra một trăm đô đưa cho đứa nhóc đó.

Sau khi đứa trẻ kia rời đi, cô liền trách hắn là kẻ ba hoa khoác lác, và rồi cũng cảm ơn hắn vì sự hào phóng hiếm có.

_ Tiểu Y, đôi mắt quần chúng rất sáng, vào buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta đã có người bảo chúng ta sau này sẽ kết hôn, em nói xem đây có phải là định mệnh rồi không?


_ Anh nói xằng bậy, chúng ta không có hẹn hò, rõ ràng là bạn bè mà.

_ Được được, đều nghe theo em, chúng ta là bạn, nhưng là bạn đời đi, chúng ta sẽ là hai người bạn già hạnh phúc.

Tân Dực Hành lúc nào cũng mang đầy năng lượng tích cực trong người, không khi nào là hắn ngưng cười nói, mà cũng không khi nào hắn khiến cô thực sự khó chịu.





Thật ra, cô dần cảm thấy sự vô sỉ của hắn cũng có chút đáng yêu...

Điện thoại trong túi không ngừng rung lên khiến Khưu Tịnh Y giật mình, càng đáng sợ hơn nữa là cái tên hiện trên đó : Hoắc Thái Gia.

Tân Dực Hành lịch sự vờ như không thấy sự khó xử của cô, hắn chỉ nói “nếu em không muốn thì đừng nghe”.



Nhưng cô làm sao có thể không nghe? Làm thế Hoắc Thái Gia càng thêm nghi ngờ mất.



Nghĩ vậy, cô mới ngập ngừng nhấc máy.

Cuộc trò chuyện diễn ra ngắn gọn.



Sau khi ngắt kết nối, Khưu Tịnh Y xanh mặt nhìn sang Tân Dực Hành, hắn dường như hiểu ý cô, nét mặt đanh lại.

_ Hoắc Gia làm khó em sao?

_ Anh ta làm sao biết chúng ta ở đây?? - Cô kinh hãi nói với hắn - Anh ta nhất định đang ở gần đây, có lẽ sắp đến chỗ chúng ta rồi, không được, tôi phải làm sao đây??

_ Thì cứ nấp sau lưng anh là được? Hình như em ở bên hắn quá lâu nên quên mất anh cũng là người có địa vị thế nào à? - Tân Dực Hành nghiêm túc nói, nhưng có lẽ đây không phải là đáp án mà Khưu Tịnh Y muốn nghe, sắc mặt cô càng nghiêm trọng hơn trước.

_ Không được, anh phải đưa tôi rời khỏi đây.

_ Nếu người của anh ta đã được bố trí đầy ở khu vực này thì có mà chạy đằng trời...!- Tân Dực Hành nói.

_ Không phải còn người của anh nữa sao? Người của anh nhất định có cách giúp chúng ta ra khỏi đây !!

Tân Dực Hành ngạc nhiên nhìn Khưu Tịnh Y.



Hắn vì muốn cô có cảm giác thoải mái nên không hề đề cập đến việc có người theo dõi hay không, vậy mà cô vẫn tinh ý nhận ra, nếu không phải có sự cố này xảy ra thì có lẽ cả đời này hắn cũng không biết bản thân dễ dàng bị cô bóc mẽ đến vậy.

_ Làm sao em biết...

_ Chuyện đó để sau, đi khỏi đây trước đã, được không?

_ Được, đều nghe theo em, chúng ta đi khỏi đây.