Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 911




Chương 918

Người đàn ông lật con dao gọt hoa quả trong tay, sau đó lười biếng năm xuống: đã bắt được người rồi. Đến lúc trả thù lao như đã hứa rồi chứ, đúng không?”

“Nhưng Lê Nhược Vũ vẫn còn sống” Trong mắt Phan Kiều Như hiện lên một tia hận ý mãnh liệt Nhưng người đàn ông không thèm mảy may để ý, nhíu mày nhìn Phan Kiều Như, người phụ nữ này ghen thật đáng sợ, gương mặt vặn vẹo thành thế này: “Ban đầu cô cũng nói Lê Nhược Vũ cùng bị bắt lại, huống chỉ là giết người”

“Tôi đối ý rồi” Giọng Phan Kiều Như căm hận, nhìn chảm chăm Hạ Ly đang ngồi trên ghế sô pha.

Ánh mắt Hạ Ly giống hệt Lê Nhược Vũ, hiện tại cô ta muốn động tay với con bé. Nhưng dù gì thì Hạ Ly cũng là con gái ruột của Lâm Minh, cô ta không thể làm như vậy.

“Tôi không muốn giết người” Người đàn ông khoanh tay, mặt vô lại, dám bắt cóc con gái Lâm Minh đã ăn là ăn gan hùm mật gấu, nếu không phải vì người phụ nữ này trả một giá cao thì anh †a cũng không làm chuyện như vậy, nhưng anh ta vẫn có giới hạn của chính mình.

Phan Kiều Như nghiến răng nhìn người đàn ông: “Tôi sẽ thêm tiền cho anh. Tôi có thể cho anh bao nhiêu tùy ý. Mẹ anh không phải bị bệnh cần tiền thuốc men sao?”

“Không làm, cô nhanh trả tiền hôm nay cho tôi, hai chúng ta kết thúc, tôi sẽ không nói với bất cứ ai đã làm điều này”

Mặt Phan Kiều Như trầm xuống nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh đang uy hiếp tôi?”

“Đúng thì sao? Không đúng thì thế nào?”

“Nếu đúng thì anh có thể nói đi, dù sao tôi cũng có nhà họ Phan phía sau, Lâm Minh dù sao cũng sẽ nhìn mặt mũi nhà Phan mà bỏ qua cho tôi, còn anh, tôi sợ là khó nói, huống chỉ, cho dù anh có chạy trốn được thì mẹ anh làm sao bây giờ? Anh không phải là đứa con bất hiếu sao?”

Người đàn ông cau mày: “Cô muốn tôi làm gứ “Giết Lê Nhược Vũ”

“Nếu tôi giết người, e rằng không cần Lâm Minh ra tay thì cảnh sát đã giết chết tôi rồi, cô nghĩ tôi là đồ ngu à?” Người phụ nữ này điên sao, mà là chủ mưu giết người. Nếu xảy ra chuyện gì thì anh ta không phải là người duy nhất phải chịu gánh chịu.

Môi Phan Kiều Như giật giật, trên mặt như nổi hết gân xanh, người đàn ông này sợ là thế nào cũng sẽ không đồng ý chuyện này: “Không giết cô †a cũng có thế”

“Sau đó thì sao?” Người đàn ông biết chuyện này không đơn giản như vậy, Phan Kiều Như, người phụ nữ điên này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lê Nhược Vũ dễ dàng như vậy.

Anh ta bắt đầu có chút hối hận, trước đây tại sao lại bị ma quỷ ám muốn quan hệ với người phụ điên Phan Kiều Như này?

Phan Kiều Như đột nhiên bật cười, tiếng cười trong căn phòng này có vẻ rợn người. Hạ Ly đứng dậy trốn sau người đàn ông, mặc dù người chú này đưa cô đến đây nhưng lại khiến cô cảm thấy an toàn hơn nhiều so với Phan Kiều Như.

“Vậy thì anh cường bạo cô ta. Để tôi xem đến lúc đó Lâm Minh có còn cần một chiếc giày rách không” Phan Kiều Như nhìn chằm chăm khuôn mặt của người đàn ông, dường như rất đắc ý với suy nghĩ của mình.

Lông mày của người đàn ông vấn cau lại: “Vậy cô cảm thấy, nếu tôi cường bạo Lê Nhược Vũ thì Lâm Minh sẽ dễ dàng buông tha cho tôi sao?”

“Chuyện đó không liên quan gì đến tôi. Tôi sẽ cho anh một khoản tiền để chữa bệnh cho mẹ anh. Còn anh? Tôi có thể đưa anh ra nước ngoài, chuyện sau này thì anh phải tự cầu phúc.”

“Cô nói thật chứ?” Mắt người đàn ông sáng lên, Phan Kiều Như đưa cho anh ta khoản tiền kia, tuy đủ điều tột thời gia nhưng tiền thuốc men dù sao cũng là hố sâu không đáy, nếu cô ta hứa hẹn sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ anh ta, vậy thì anh †a sẵn sàng làm mọi thứ.