Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 908




Chương 915

Lê Nhược Vũ mím môi, nhưng không nói lời nào, chó bị ép còn có thể cắn người, tuy rằng cô.

không sợ Phan Kiều Như, nhưng bên cạnh cô còn có ba đứa trẻ, nếu thật sự đồn ép Phan Kiều Như thì cô không thể đảm bảo an toàn cho bọn trẻ.

Hòa Phong từ bên cạnh lên tiếng, một giọng nói lanh lảnh phát ra từ cổ họng: “Mẹ không dạy chúng con cái gì không tốt, là dì bắt nạt em gái nên chúng con mới không thích dì nữa”

Lời trẻ con ngây thơ lại làm Phan Kiều Như bị chặn lại, bọn họ không thích cô nữa sao? Cô đã ở bên cạnh Lâm Minh chăm sóc bọn họ, còn bị bạn bè chê cười vì con trẻ mà đã như làm mẹ kế người khác, sao bọn họ lại có thể đối xử với cô như thế này.

“Nếu cô không có việc gì nữa thì tôi đưa bọn trẻ đi ăn” Giọng điệu của Lê Nhược Vũ cứng rắn, cô không muốn nói thêm với Phan Kiều Nh không biết tại sao từ khi nhìn thấy Phan Kiều Như ở đây, cô lại có chút bất an.

“Có chuyện”

Ánh mắt Phan Kiều Như cứng lại, ý cười trên mặt càng ngày càng lạnh: “Làm sao lại không có chuyện chứ?”

“Sao hôm nay anh Lâm không đi ăn với mọi người?” Phan Kiều Như nói vòng vo, hỏi vấn đề không đầu không cuối.

Có điều Lê Nhược Vũ cũng có thể hiểu được rằng Phan Kiều Như thích Lâm Minh, vì Lâm Minh không đi ăn với mình thì nói không chừng là đã xảy ra chuyện không vui với mình, Phan Kiều Như mới có thể nhân cơ hội chen vào.

“Cô Phan, đây có lẽ là chuyện gia đình chúng tôi” Lê Nhược Vũ lạnh nhạt nói, vẻ mặt và động tác đều rất xa cách.

‘Vẻ mặt Phan Kiều Như đột nhiên vặn vẹo, nhìn Lê Nhược Vũ mà rống lên: “Việc nhà? Lê Nhược Vũ cô dựa vào cái gì? Cô đã ra nước ngoài thì sao còn về? Rõ ràng tôi đã vào Phong Linh Đàm rồi, sao cô còn về giành anh Lâm với tôi?”

“Tôi giành Lâm Minh với cô?” Lê Nhược Vũ không nhịn được cười: “Nếu cô thật sự có được.

Lâm Minh, vì sao anh ấy không bao giờ thừa nhận cô với người ngoài?”

Đúng vậy, Phan Kiều Như đã đi cùng Lâm Minh đến một số buổi tiệc rượu, nhưng lần nào cũng là với danh nghĩa em gái, nếu một người như Lâm Minh để tâm đến một người phụ nữ thì anh sẽ không có khả năng đến một danh phận cũng không cho.

Phan Kiều Như bị Lê Nhược Vũ đâm vào chỗ đau, sắc mặt thay đổi trở nên có chút tái nhợt, nhưng lại từ từ khôi phục, cười tươi như hoa đào.

“Nhưng cô không muốn biết thời gian tôi ở Phong Linh Đàm, tôi và anh Lâm đã xảy ra chuyện gì sao? Cô nói một người đàn ông, thật sự có thể, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chờ cô trở về sao?”

Lê Nhược Vũ mím môi quay mặt sang một bên mà lòng đau nhói “Cô nói, anh Lâm rất thích cô, tôi đây thừa nhận, nhưng một người đàn ông ưu tú như anh ấy sao có thể thủ thân như ngọc đối vì Lê Nhược Vũ cô?”

Phan Kiều Như tiếp tục tiến lên một bước về phía Lê Nhược Vũ, nói thật nhỏ nhưng vừa vặn có thể lọt vào tai Lê Nhược Vũ.

Lê Nhược Vũ đờ người ra, Hòa Phong dường như nhận ra Lê Nhược Vũ không bình thường, đưa tay kéo Lê Nhược Vũ, đôi mắt trong suốt nhìn mẹ.

mình, ánh mắt kiên định. Lê Nhược Vũ giật mình, bị ánh mắt của Hòa Phong đả động, cô là một người mẹ, không thể bị bắt trước mặt con mình, cuối cùng cô không né tránh và nhìn thẳng vào mắt Phan Kiều Như.