Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 864




Chương 868

Lê Nhược Vũ cúi đầu không giải thích. Lâm Minh vì để ý đến cô, rất lo lắng cho cô. Cô cố gắng giải thích “Em lần sau sẽ cẩn thận hơn..”

Lâm Minh yên lặng nhìn cô. Cô không thể cưỡng lại ánh nhìn của anh, mím môi và nói.

Lâm Minh buông tay cô, yên tâm gật gật đãi thôi bỏ đi, hôm nay may mà không xảy ra chuyện gì. Xem ra sau này anh vẫn là muốn chăm sóc cô thật tốt Thang máy di chuyển lên trên, Lê Nhược Vũ mới phát hiện Lâm Minh đã bấm số tầng 27, nghỉ ngờ hỏi Lâm Minh: “Anh mới đổi văn phòng à”

“Ừ!” Lâm Minh thản nhiên đáp.

Đột nhiên thang máy rung lên, đèn trong thang máy nhấp nháy, Lê Nhược Vũ ôm chặt lấy Lâm Minh trong vô thức.

Lâm Minh ôm chặt và ép Lê Nhược Vũ vào góc thang máy, che toàn bộ cơ thể lên người cô. Thang máy lao xuống rất nhanh.

Cả hai người đều chấn động, cảm giác không trọng lượng làm đầu óc choáng váng, Lê Nhược Vũ suýt chút nữa hét lên kinh hãi.

Thang máy đột nhiên dừng lại giữa không trung, đèn bên trong đều tắt ngúm.

Lê Nhược Vũ lạnh run hết cả người, lý trí trong đầu dường như mất hết, muốn lao đến cửa thang máy, chạy ngay ra ngoài, cảm giác này rất kinh khủng, giống như bị đẩy xuống vách núi đen ngòm.

Cô cố gắng duy trì sự tỉnh táo bằng chút lý trí còn sót lại. Cô bị dọa sợ chết khiếp, không dám cử động, cô sợ vừa cử động thì thang máy sẽ rơi xuống.

Tin tức trên TV thường đưa tin về những người rơi thang máy sẽ bị lực ép xuống mà gãy cột sống, hoặc sẽ tử vong, chưa bao giờ Lê Nhược Vũ nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế này.

Lâm Minh cũng trấn tĩnh lại, trên trán toát mồ hôi lạnh, anh rất ghét loại cảm giác này. Anh không thể kiểm soát sự sống và cái chết. Thực tế, anh ấy không thể thay đổi rất nhiều chuyện Thang máy yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của Nhược Vũ.

“Không việc gì chứ?”

Lê Nhược Vũ cố gắng mở miệng hỏi thăm Lâm Minh. Anh chỉ ôm cô không chút do dự và che chắn cô bằng cả thân hình. Cho dù bị thứ gì đó đâm trúng, nhất định phải là anh chịu.

Lâm Minh lắc đầu “Không sao”

Anh ta cũng đang hoảng sợ, tay hơi đau vì vừa rồi ôm chặt lấy Lê Nhược Vũ.

“Đừng sợ”

Lâm Minh nghe tiếng của cô đang run rẩy. Lê Nhược Vũ không khống chế được mà toàn thân run lên, bủn rủn đứng dậy. Lâm Minh dùng lực bế Nhược Vũ lên: “Có anh ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng”

Tâm trạng Lê Nhược Vũ thả lỏng hơn đôi chút Cô không phải là trẻ con, cũng biết rõ Lâm Minh không phải vạn năng, càng biết trong hoàn cảnh như thế này anh cũng không làm được gì, thậm chí đến bản thân anh còn lo không nổi.

Chính là không biết tại sao anh lại nói như vậy, nhưng nghe thấy anh nói như vậy cô cảm thấy an tâm phần nào.

“Lâm Minh”

“Không có việc gì đâu, đã dừng rồi”

Anh nghĩ cô vẫn còn lo lắng và chạm vào tóc cô. Trên thực tế, anh không chắc liệu thang máy có tiếp tục rơi nữa hay không.

Anh lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho thứ ký Lưu Ly. Màn hình đã sáng, nhưng không có tín hiệu “Em không lo lắng.”

Lê Nhược Vũ bình tĩnh lại.