Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 863




Chương 867

Người đàn ông từ từ mở mắt, mắt nổ đom đóm, hẳn ta nhìn thấy Lâm Minh còn tưởng mình hóa mắt, dụi dụi mắt, vội giải thích: “Lâm, Lâm tổng…Sao anh lại ở đây, tôi, vừa nấy không phải tôi nói anh đâu!”

Hắn ta thấy Lâm Minh vẫn chảm chắm nhìn mình, tay anh nắm lấy Lê Nhược Vũ, người đàn ông chợt hiểu ra, kích động nói: “Vừa nãy cô Trần đi đường không may tôi phanh kịp!”

“Là tôi phải cảm ơn anh?” Lâm Minh nheo mắt, cười nhạt nhìn người đàn ông đó, chẳng qua chỉ là một tên cậu ấm cô chiêuhọc chả hay, cày chả biết, có chút tiền mà tiêu xài hoang phí, đến bây giờ còn dám tính toán cả Lâm Thị Hắn ta đã suýt đụng phải Lê Nhược Vũ rồi mà vẫn còn mặt mũi ở đây nói qua nói lại với anh, hắn †a vẫn còn muốn được chút lợi gì đó từ Lâm Thị.

“Không cần, không cần, Lâm tổng không cần khách sáo như vậy” Người đàn ông vuốt mặt bò dậy, nhìn Lâm Minh cười: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới, đây là chuyện tôi nên làm”

Lâm Minh cười như không cười, nhìn người đàn ông đó, nói: “Vừa nãy anh nói may anh phanh kịp, nghĩa là anh suýt nữa đụng trúng cô ấy rồi?”

Người đàn ông mắt sáng lên, xoa tay nói: “Đúng đúngđúng, chính là như vậy, Lâm tổng không cần cảm ơn tôi đâu, có điều chuyện hợp đồng hi vọng Lâm tổng có thể suy nghĩ thêm”

Những người trong cuộc đều biết rằng Lâm Minh rất coi trọng Lê Nhược Vũ, bởi vậy chuyện này sẽ không có gì ngạc nhiên nếu Lâm Minh cho cô ấy một cơ hội.

Ai ngờ răng Lâm Minh lại thực sự vả mặt của mình lần nữa. Người đàn ông đau đớn cười nhếch mép, bắt đầu nổi giận, cũng may hẳn bị lý trí kìm nén: “Chủ tịch Lâm Minh, ý của anh là gì?”

“Có ý gì à?”

Lâm Minh nhướng mày, xoa nắm đấm, thản nhiên nói, nhưng từng chữ đều đặc biệt làm trong lòng người khác kinh động “Anh suýt nữa đụng phải cô ấy, đây mới là chút giáo huấn thôi, nếu anh thực sự đụng phải cô ấy, e rằng cái chân này phải ở lại đây rồi”

Những người bên đường mở to mất xem chuyện náo nhiệt, chẳng ngờ Lâm Minh lại nói ra những lời uy hiếp hắn ta như vậy, nhưng không có ai cảm thấy sự ngạo mạn trong lời của Lâm Minh.

Anh ta thật sự có khả năng làm việc này!

Ánh sáng trong mắt người đàn ông kia hoàn toàn bị dập tắt, nhìn Lâm Minh đưa Lê Nhược Vũ rời đi, chật vật đứng lên. Hai quả đấm của Lâm Minh không chút thương xót, trên mặt hắnhiện lên hai “quầng thâm” nặng rrề vô cùng buồn cười Người qua đường hướng sự chú ý tớihẳn ta, nhịn không đượcbèn cười ra tiếng. Người đàn ông hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, mắng: “Cười cái gì mấy người này!”

Nhưng cơn đau từ hai cái hốc mắt ngăn hẳn †a không còn sức mà uy hiếp người khác. Hắn phủi bụi trên quần áo, rồi lên xe bỏ chạy khỏi hiện trường. Bất cứ nơi nào hẳn ta dám gây rắc rối cho Lê Nhược Vũ, hẳn ta chỉ có thể âm thầm nguyền rủa: “Hôm nay thật xui xẻo!”

Đi ăn trộm gà mà còn bị mất nằm gạo, hắn không thể ngờ Lâm Minh này lại luôn kè kè bên cạnh bảo vệ vợ, là một ác ma chính hiệu. Không những không cảm ơn hắn ta đã phanh lại kịp thời, mà còn trách anh ta suýt đụng phải Lê Nhược Vũ?

Lâm Minh kéo Lê Nhược Vũ vào công ty, dọc theo lối vào đều có nhân viên hai bên ân cần hỏi thăm: “Chào ngày mới tốt lành chủ tịch Lâm Minh. Chào phu nhân chủ tịch”

Lê Nhược Vũ bây giờ ở công ty, thanh danh ngày càng lớn, không có ai dám đắc tội với cô.

Khuôn mặt của Lâm Minh không chút biểu cảm, đôi mắt đen tựa như vực sâu không thấy đáy, dẫn Lê Nhược Vũ vào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng, anh ép Nhược Vũ vào góc tường; “Sao lại thế này? Đến nỗi sang đường còn mất tập trung. Hôm nay em mà xảy ra chuyện gì thì anh và con biết làm sao?”

Cô suýt chút nữa lại để xảy ra tai nạn giao thông, 2 lần trước đã làm anh sợ đến mức hồn phi phách tán- hồn vía lên mây còn chưa đủ hay sao?

Cô có thể cẩn thận hơn chút được không?