Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1127




Cung Vũ Ninh không hề phát hiện, Cổ Hạo phía sau cô mặt mày choáng váng, đỏ bừng lên.

Mà người đàn ông trước mặt cô, vẻ mặt cứng đờ, thuận theo tự nhiên, âm trầm nhắc nhở,"Cô nói bậy bạ gì đó?"

"Đừng có nghĩ tôi không nghe thấy gì, thích đàn ông có gì là sai? Tình yêu không phân biệt trên dưới, không phân giới tính, anh không thích đàn ông thì thôi, nhưng cũng xin anh tôn trọng cậu ấy." Cung Vũ Ninh tiếp tục thuyết giảng.

Cổ Hạo đứng sau lập tức kéo quần áo của cô, vẻ mặt như chuẩn bị khóc,"Cung Vũ Ninh, không phải đâu..."

"Đừng lo lắng, chị sẽ làm chủ cho em, lần này chị đem theo vệ sĩ tới, không sợ hắn." Cung Vũ Ninh cho rằng Cổ Hạo sợ rồi.

Người đàn ông này vẻ mặt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, hắn xoay cổ tay, từ trên cao nhìn xuống cô gái đứng trước mặt, đáy mắt mơ hồ có chút giông tố đang tích tụ.

"Cung Vũ Ninh... anh ấy không phải..." Cổ Hạo đỏ mặt.

"Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng làm phiền đến em trai tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh." Cung Vũ Ninh nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, nói xong, lại dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn người đàn ông, lần nữa nhắc nhở, bổ sung một câu,"Chúng tôi cũng không phải là người dễ chọc đâu."

Lần này Cổ Hạo kéo Cung Vũ Ninh rời đi, hướng về thang máy, hắn bận đẩy cô vào trong,cô nhìn hắn bị dọa thành như vậy, nở nụ cười,"Em không cần phải lo lắng, chị không sợ hắn."

"Cung Vũ Ninh, có phải chị nhầm lẫn gì không?" Cổ Hạo vẻ mặt tang thương nhìn cô.

"Chị không hiểu lầm gì hết! Ở sân bay tận tai nghe thấy anh ta muốn chia tay em, còn nói những lời rất khó nghe, chị thật sự nhịn không nổi." Cung Vũ Ninh biết tính cách của Cổ Hạo, là người vẫn luôn mềm yếu dễ bị ức hiếp, cô không thể để hắn chịu oan ức được.

Cổ Hạo cắn môi, có chút xấu hổ nói,"Cung Vũ Ninh, em muốn nói là, quan hệ của em và anh ấy không phải như những gì chị nghĩ đâu."

"Vậy hai người có quan hệ gì?" Lần này khuôn mặt tươi cười củ cô có chút đỏ lên, bởi vì cô biết vòng luẩn quẩn này tương đối loạn, rất nhiều đều là quan hệ mập mờ chỉ lên giường không có chút tình yêu.

Cổ Hạo quay người đi, có chút u oán vịn vào tường,"Anh ấy không phải người đàn ông mà em thích! Người em thích là em trai của anh ấy... qua lại với em cũng là em trai anh ấy!"

Đầu óc Cung Vũ Ninh ầm một cái, trống rỗng mấy giây, cô chớp đôi mắt to trong suốt,"Cái gì?Em nói rõ hơn chút đi."

"Anh ấy là anh trai của bạn trai em, anh ta không cho phép chúng em qua lại, đích thân qua đây ép chúng em chia tay, lần trước ở sân bay, chắc chắn là chị nghe nhầm rồi." Cổ Hạo nói xong, có chút thương tâm cúi đầu, biểu cảm đầy bi thương.

Đầu óc Cung Vũ Ninh ong ong, dựa lưng vào thang máy, nuốt nước bọt,"Vậy là, chị mắng nhầm người rồi? Anh ấy không phải đồng tính sao?"

"Anh ấy là trai thẳng!" Cổ Hạo vô cùng kiên định nói một câu.

Cung Vũ Ninh vịn vào tường, giờ phút này thang máy vang lên tiếng ting, cô dở khóc dở cười đi ra cùng cậu,"Sao em không nhắc nhở chị sớm hơn."

"Em muốn nói, nhưng mà bị chị cắt ngang!" Cổ Hạo biểu thị oan ức.

"Ồ! Hình như là thế thật." Cung Vũ Ninh có chút cạn lời, sau đó, cô cẩn thận suy nghĩ," Nhưng mà người đàn ông này nói chuyện với cậu ở sân bay cũng quá khó nghe rồi đấy!"

Vì vậy mới nói, mắng hắn cũng không hẳn là mắng nhầm mà!

"ChịVũ Ninh, vừa khéo là, hình như anh ấy ở sát vách phòng chị, chị nhìn thấy anh ta thì nên đi vòng ra sau, đừng đụng vào người ta."

"Tại sao chị phải đi đường vòng?"

"Anh ta không phải người dễ chọc đâu."

"Vậy chị dễ chọc sao?"

"Thân phận anh ấy cũng rất cao quý, ngang ngửa với gia tộc nhà chị, còn chảy trong mình dòng máu hoàng thất nữa." Cổ Hạo nuốt nước bọt nói.

Cung Vũ Ninh chớp chớp mắt,"Rốt cuộc hắn là ai!"

"Hắn tên Hạ Lăng Sơ, một ông trùm vô cùng thần bí, gia tộc có quan hệ với hoàng tộc nước X, chị biết rồi chứ! Nước X cũng là đất nước phát triển! Dòng họ vô cùng cường thế, hắn là đại thiếu gia của cả gia tộc." Cổ Hạo nói như đọc kinh, trong ánh mắt có chút sùng bái, và cả sợ hãi.

Cung Vũ Ninh chẳng quan tâm việc này lắm, cô tò mò hỏi,"Sao cậu qua lại được với em trai hắn?"

"Chúng em quen biết trong một quán bar, sau này liền hẹn hò thôi, chúng em qua lại cũng một năm rồi, nhưng em trai anh ta vẫn không công bố với mọi người là đồng tính, vì vậy, gia tộc bọn họ vẫn cho rằng anh ấy thích bạn khác giới. Có một lần, em đặc biệt đến tìm anh ấy, lúc đang hẹn hò thì bị anh trai anh ấy bắt gặp. Anh trai anh ấy biết liền ép chúng em chia tay, em không chịu, vẫn lén lút hẹn hò với em trai anh ấy. Ai ngờ rằng như vậy lại chọc giận Hạ Lăng Sơ, anh ta đặc biệt chạy tới sân bay ép em, uy hiếp em, em cũng rất đau lòng mà." Cổ Hạo hít hít mũi, có chút ủy khuất.

Cung Vũ Ninh đồng tình nhìn cậu,"Vậy em định thế nào? Chia tay sao?"

"Em không muốn, em yêu người đàn ông đó, anh ấy cũng bảo em tạm thời không gặp mặt, chờ anh ấy công bố với người nhà, em đợi anh ấy." Trong ánh mắt của Cổ Hạo có một tình yêu kiên định.

Cung Vũ Ninh vỗ vai cậu,"Thích thì phải kiên trì! Tên Hạ Lăng Sơ này quá độc tài cường thế rồi."

"Nên em sợ anh ta lắm!" Cổ Hạo không có khí phách nói.

Cung Vũ Ninh không khỏi bật cười,"Vậy tạm thời em đừng gặp hắn, cũng đừng chọc giận hắn nữa."

"Em ổn mà, ở tầng năm, còn chị ngay sát vách anh ta, chị cẩn thận đó, người đàn ông này rất đáng sợ." Cổ Hạo lo lắng cho cô.

Cung Vũ Ninh lắc đầu," Yên tâm, chị không sợ hắn."

Hai người đi vào nhà hàng ăn cơm tối, bảy giờ rưỡi, toàn bộ du thuyển đèn đóm rực rỡ nhanh chóng rời cảng, chạy nhanh vào sâu trong hải dương huyền bí, Cung Vũ Ninh với Cổ Hạo trên du thuyền hóng gió, lại dạo chơi các tiệm nổi tiếng, sớm liền quên đi cái tên Hạ Lăng Sơ.

Hai người đi mãi đến mười giờ tối, tới lúc phải về phòng nghỉ ngơi, Cổ Hạo đưa cô đến cửa, mới nhớ tới đám người đó, hắn chỉ lên cửa phòng,"Chị Vũ Ninh, cẩn thận đó, có việc gì nhớ gọi cho vệ sĩ của chị."

"Ừ! Chị biết rồi, em về nghỉ ngơi đi! Ngày mai gặp."

"Mai gặp." Nói xong, Cổ Hạo nhìn cửa phòng một lượt, vô cớ cảm thấy sợ hãi, lánh đi thật nhanh.

Cung Vũ Ninh nhìn theo bóng lưng hắn, che miệng cười, đúng lúc cô chuẩn bị đẩy cửa bước vào, cánh cửa bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, cô giương mắt nhìn, chỉ thấy người đàn ông mặc sơ mi trầm ổn bước ra, nhìn dáng vẻ như chuẩn bị đi chơi.

Cung Vũ Ninh nghĩ đến việc mắng nhầm người, trong mắt có chút chột dạ, không dám đối diện với hắn, mà ánh mắt của người đàn ông này vẫn cực kỳ lạnh lùng chăm chú nhìn cô.

Cung Vũ Ninh bị nhìn tới nỗi có chút rụt rè, thiếu khí thế tra hỏi,"Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp bao giờ à?"

Khóe miệng người đàn ông cong lên giễu cợt như phản đối rồi rời đi.

Cung Vũ Ninh nhìn theo bóng lưng hắn, cô đẩy cửa bước vào phòng, một mực khẩn cầu, mấy ngày này đừng có gặp hắn nữa.