Cung Vũ Ninh nhìn bó hoa được ném đến, cô liền hoảng sợ, nhưng không có cách nào khác, đã rơi đến trước mặt, cô có thể không đỡ lấy sao? Bởi vậy, cô liền đưa tay ra đón lấy bó hoa.
Cô ngơ ra vài giây, sao có thể thế được? Sao cô lại bắt được? Cô không muốn mà!
Sau đó, cô liền hậm hực cầm lấy bó hoa, nói với mấy cô gái đang cảm thấy tiếc nuối trước mặt: "Các cô ai cần không? Tôi tặng các cô."
"Tiểu thư, cái này không thể tặng người khác, cô đã bắt được rồi, thì chứng tỏ là cô và nửa còn lại chuẩn bị bước vào lễ đường rồi đó, chúc mừng cô!"
"Aa! Nửa còn lại? Tôi không có!" Cung Vũ Ninh dở khóc dở cười nhìn họ, bó hoa cưới đã ở trong tay cô.
Trên đài, ánh mắt của Âu Dương Mộng Duyệt có ý cười nhìn lại, phía sau cô, Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh cũng đang nhìn nhau cười, thay cô cảm thấy vui sướng.
Chỉ có Cung Vũ Ninh vừa cười, vừa thầm nghĩ, làm sao bây giờ?
Lúc cô ngồi xuống, thấy ánh mắt của Trình Ly Nguyệt đang nhìn lại, cô vội vàng chạy đến: "Mẹ, mẹ đừng đừng hy vọng vào con quá cao đấy! Con ít nhất trong mấy năm nữa sẽ không kết hôn đâu."
"Ai biết được! Con cũng không còn nhỏ nữa, duyên phận là thứ không thể đoán trước được." Trình Ly Nguyệt dịu dàng nói.
Bên cạnh Cổ Hạo vừa cười vừa kéo kéo: "Chị Vũ Ninh, chị mau tìm bạn trai đi!"
"Nói bậy." Cung Vũ Ninh cười mắng một tiếng.
Âu Dương Mộng Duyệt ở sau hậu đài thay một bộ váy cưới khác đi ra, cùng với Quý Thiên Tứ bắt đầu đi chúc rượu các khách mời, trong buổi tiệc này, các khách mời đều là những người vô cũng lịch sự, đều biết điểm dừng, không có chuyện uống như trút nước xảy ra, nhưng như thế, cũng làm cho Quý Thiên Tứ uống không ít.
Bởi vì hôm nay hắn rất vui, dùng xong bữa, Âu Dương Bộ Vinh liền bảo người đưa đôi cô dâu chú rể này về nghỉ ngơi, bởi vì buổi tối vẫn còn tiếp tục.
Người nhà nhà họ Cung thì cùng nhau ở phòng trà bên cạnh, vợ chồng Cung Dạ Tiêu bàn về việc quay về.
"Ba, mẹ, con có thể không trở về cùng ba mẹ được, bởi vì chiều mai con đã đặt một chiếc du thuyền hoàng gia rồi, con vẫn muốn đi du lịch một thời gian nữa!" Cung Vũ Ninh có chút chột dạ nói.
"Không được đi nữa, con không thấy mệt sao? Về với ba mẹ đi!" Trình Ly Nguyệt thật sự đối với điểm ham chơi này của con gái, có chút đau đầu.
"Không sao! Giờ con nên nhân lúc còn trẻ mà có thể đi đây đi đó để mở mang kiến thức." Cung Dạ Tiêu nuông chiều nói.
Mà lúc này, Trình Ly Nguyệt bên cạnh đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn lại, Cung Dạ Tiêu liền ôm lấy vai cô, giả bộ nghiêm khắc nói với con gái: "Chỉ lần này thôi đấy! Con lần này quay về, phải ngoan ngoãn ở nhà với ba mẹ, không được chạy nhảy linh tinh nữa."
"Tuân lệnh, ba ba đại nhân." Cung Vũ Ninh cười híp mắt nói.
Bữa tiệc tối tiếp tục bắt đầu, vô cùng náo nhiệt, liên tục đến tận chín rưỡi tối, đôi cô dâu chú rể mới trở về phòng cưới của họ, đó là một căn biệt thự riêng biệt dưới tên của Quý Thiên Tứ, trước khi họ trở về, các người giúp việc đã châm xong nến, cả căn biệt thự đều được bao phủ trong ánh nến đỏ, vô cùng lãng mạn.
Quý Thiên Tứ bế Âu Dương Mộng Duyệt đang mặc chiếc váy dạ hội kiểu Trung Quốc đi vào, trên mặt bàn, vẫn còn bày hai ly rượu giao bôi, Âu Dương Mộng Duyệt nắm lấy bàn tay của Quý Thiên Tứ cười nói: "Đây là em chuẩn bị cho chúng ta, nào, chúng ta cùng uống một ly."
Quý Thiên Tứ mê mẩn cười nhẹ một tiếng. "Được."
Hai người uống xong ly rượu giao bôi, Âu Dương Mộng Duyệt đưa tay ôm lấy cổ hắn, có chút men say mơ màng nói: "Em muốn có một đứa con."
"Đêm nay không được, hôm nay anh uống hơi nhiều, để hôm sau nhé!"
"Ừ! Vậy cũng được!"
"Nhưng, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta..." Ánh mắt của Quý Thiên Tứ lóe ra một tia bí ẩn, Âu Dương Mộng Duyệt dường như hiểu ý của hắn, cười thẹn thùng.
Đêm nay, tất nhiên là một đêm không có thời gian nghỉ ngơi.
Tầm hai giờ chiều ngày thứ hai, Cung Vũ Ninh tạm biệt người nhà, đưa theo Cổ Hạo và bốn vệ sĩ xuất phát, bởi vì lúc lên thuyền là trước sáu rưỡi, cô nhất định không được bỏ lỡ.
Du thuyền hoàng gia là một du thuyền du lịch được sản xuất ra là dành riêng cho những gia tộc giàu có, gia tộc Cung Thị là khách VIP của du thuyền này, cho nên, Cung Vũ Ninh chen ngang vào giữa mua vé, cũng là điều vô cùng dễ dàng.
Sau chuyến du lịch lần này, cô sẽ cùng Cổ Hạo kết giao, bởi vì Cổ Duyệt bây giờ vẫn đang trong quá trình bổ túc, không được xuất hiện.
Cổ Hạo vô cùng mong chờ lần du lịch này, cậu cũng là người ham chơi, thích đi du lịch mọi nơi.
Năm rưỡi, hai người đã đi lên du thuyền, đến căn phòng có tầm nhìn ra biển dành riêng cho họ, đây có thể tính là đãi ngộ đặc biệt cho khách VIP, có thể ở trong này, ngoài tiền, thì phải có một thân phận đặc biệt cao quý.
"Chị Vũ Ninh, chúng ta xuống dưới ăn chút gì đi! Em đói rồi." Cổ Hạo nói với cô.
"Được! Chúng ta có thể từ từ chơi." Cung Vũ Ninh sau khi bỏ hành lý xong, thì bảo Cổ Hạo ra ngoài đợi cô, cô thay bộ quần áo khác ra ngoài, bởi vì trước mặt ba mẹ, cô phải ăn mặc theo kiểu kín đáo, nhưng cô lại thích những bộ quần áo mát mẻ một chút.
Cô thay một chiếc áo dây, và một chiếc váy màu ghi, làm cả người cô mảnh khảnh xinh xắn, đương nhiên, bộ váy này ngoài chiếc áo dây, thì thiết kế cũng vô cùng kín đáo.
Cổ Hạo đứng chờ ngoài cửa, cậu đang đứng dựa vào bức tường bên cạnh, đột nhiên cánh cửa bên cạnh hắn bỗng nhiên mở, làm cậu giật mình, cậu vội vàng quay đầu liếc một cái, chỉ thấy từ cửa bước ra là một báng dáng cao lớn, làm cậu sợ đến mặt tái mét.
Trời ơi! Là hắn!
Người đàn ông kia nhìn cậu, dung mạo tuấn tú phi phàm, giọng nói trầm xuống: "Em vẫn không từ bỏ?."
Cổ Hạo sợ đến nỗi không nói lên lời, người đàn ông này sao như âm hồn không tan vậy!
Người đàn ông khẽ cau mày, vẻ mặt nguy hiểm nhìn cậu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh cậu một trận, Cổ Hạo sợ đến áp sát vào tường, miễn cưỡng giải thích một câu, “Tôi không có!"
Cung Vũ Ninh mở của phòng, nghĩ đã để Cổ Hạo đợi lâu, nên có chút có lỗi, sau đó, vừa mở cửa, thì thấy Cổ Hạo đáng thương đang dán chặt vào tường, mà trước mặt cậu ấy là một bóng dáng của một người có khí thế vô cùng mạnh mẽ, mặc dù chỉ nhìn thấy góc nghiêng, nhưng Cung Vũ Ninh cũng nhận ra hắn.
Hắn không phải tên khốn ở sân bay sao? Đùa giỡn Cổ Hạo, hắn không biết xấu hổ sao?
Cung Vũ Ninh liền dũng cảm đứng trước mặt Cổ Hạo, đưa tay ngăn cản người đàn ông kia: "Anh muốn gì? Tôi cảnh cáo anh, không được bắt nạt em ấy."
"Sao lại là cô?" Ánh mắt của hắn liền trầm lại, khóe miệng nhếch lên.
"Chính là tôi, thì làm sao?" Cung Vũ Ninh giương mày, mặc dù thấp hơn hắn một cái đầu, nhưng, khí thế hừng hực.
Ánh mắt sâu thẳm của hắn khẽ nhíu lại, dừng ở nước da vô cùng mịn màng của cô, hừ một tiếng: "Cô là gì của em ấy."
"Tôi là chị họ." Cung Vũ Ninh cũng hừ lên một tiếng.
"Chị Vũ Ninh, chúng ta... chúng ta đi thôi!"
Cung Vũ Ninh nghĩ đến việc hắn ở sân bay đá Cổ Hạo một cách vô tình, bỉ ổi là cô liền tức giận: "Này, tôi nói đàn ông các người đều khốn nạn như thế sao? Đùa giỡn người ta rồi chia tay là xong à, anh vẫn muốn đi lừa dối người khác sao? Anh nghĩ anh cao giá lắm đấy à?"