“Ai?” Sau khi gõ xong một chữ, tay Giang Quân Việt khẽ run lên một cái.
“Lam Cảnh Y.”
Lẳng lặng nhìn ba chữ nhấp nháy ở bên trên màn hình, dường như trái tim của Giang Quân Việt muốn nhảy ra khỏi cổ họng, không còn hoàn toàn thuộc về anh nữa.
Cô đã trở lại, cuối cùng cũng đã trở lại rồi.
Đôi mắt đen sâu xa dừng trên ba chữ kia, một lúc lâu sau mới lại hỏi: “Chuyện Lạc Mỹ Vi ở nước ngoài điều tra thế nào rồi?” Dù thế nào anh cũng không tin nhóc con là do Lạc Mỹ Vi sinh ra.
Bây giờ đây là chuyện mà anh nóng lòng muốn biết nhất, anh không sợ Hạ Chi Linh và Giang Hàm Dư thúc giục anh kết hôn, nhưng anh không muốn chọc cho ông cụ tức giận. Năm nay sức khỏe của ông cụ đã kém đi rất nhiều, nếu như bị chọc tức đổ bệnh thì đó không phải là thứ mà anh muốn nhìn thấy.
“Tổng giám đốc Giang. Bên…Bên kia vẫn còn chưa có tin tức truyền đến.”
“Đổi người khác đi điều tra lại lần nữa.” Một chuyện nhỏ nhặt mà cũng phải điều tra lâu như vậy, Giang Quân Việt đã có phần hơi nghi ngờ.
“Tổng giám đốc Giang, là anh Vân, tôi thay anh ấy có được không? Chỉ sợ anh Thành sẽ…”
Đầu óc của Giang Quân Việt giật mình lóe lên: “Chuyện lần trước phái người đi Pháp điều tra Lam Cảnh Y có phải cũng là anh ta không?”
“Vâng. Trước giờ anh ta làm việc vẫn luôn thận trọng.”
“Đổi đi, nhưng mà không được nói cho anh ta biết, phái thêm một người nữa đi điều tra rõ ràng, cứ phái Tiểu Ngũ đi.”
“Vâng thưa tổng giám đốc Giang.” Tưởng Hàn bận rộn rời đi.
Giang Quân Việt đặt con chuột xuống, nhưng bất ngờ không tiếp tục công việc nữa, cái tên anh Vân này vẫn đang xoay quanh ở trong đầu, hình như anh đã nghĩ tới điều gì. Nhưng là sao thì anh lại không thể nắm chắc được, trước tiên điều tra chuyện của Lạc Mỹ Vi rồi lại phái Tiểu Ngũ đi điều tra rõ ràng chuyện của Lam Cảnh Y một lần nữa, hiện giờ anh đang cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cực kỳ không đúng.
Nghĩ tới đây, Giang Quân Việt đứng bật dậy đi về phía người của hai nhà đang chăm chú nhìn anh ở khu tiếp khách.
Đối với việc Giang Quân Việt lại có thể tự mình chủ động quay trở lại khu tiếp khách, thậm chí trên mặt còn lộ ra nụ cười hiếm khi nhìn thấy, toàn bộ người của nhà họ Giang và nhà họ Lạc đều cảm thấy chuyện của anh và Lạc Mỹ Vi lại có hy vọng rồi: “Quân Việt, Mỹ Vi người ta cũng đã sinh cho con một đứa bé rồi, hai đứa các con chỉ còn thiếu việc lĩnh giấy chứng nhận nữa thôi. Dứt khoát ngày mười tám tháng này cứ đính hôn trước đi đã, rồi sau đó lại lựa chọn ngày lành tháng tốt để kết hôn, cũng khiến ông nội của con giải tỏa được một phần nỗi băn khoăn, cũng cho đứa bé kia một thân phận.” Hạ Chi Linh chỉ muốn nhân lúc tâm trạng của con trai mình vừa mới tốt hơn thì tranh thủ thời gian lo liệu cho xong chuyện này.
Giang Quân Việt từ từ ngồi vào cái ghế sô pha đơn ở bên cạnh, tầm mắt cũng đang đặt trên người Lạc Mỹ Vi: “Dì Lạc, chú Lạc, ông nội, ba, mẹ, con cảm thấy chuyện này là chuyện giữa con và Vi Vi, muốn quyết định thì cũng là do hai người bọn con quyết định, mọi người nói có đúng không ạ?”
Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức chuyển từ trên người Hạ Chi Linh đến trên người anh: “Quân Việt, ý của con là…” Hạ Chi Linh không hiểu.
“Dạ, buổi trưa con có thời gian rảnh rỗi, xin mời Mỹ Vi ăn một bữa cơm, con sẽ bàn bạc cẩn thận một chút với cô ấy.” Anh nở nụ cười thản nhiên, nụ cười kia lộ ra ở trên gương mặt vô cùng đẹp trai của anh khiến cho Lạc Mỹ Vi có ảo giác, hình như anh đã rung động với mình rồi.
Nhưng đáy lòng Lạc Khải Giang lại nhảy “lộp bộp”, anh ấy biết em gái mình sắp gặp xui xẻo rồi, nụ cười đó của Giang Quân Việt không hề có ý tốt, anh ấy cũng không biết hiện tại Giang Quân Việt đang muốn làm gì nữa.
Ánh mắt của tất cả mọi người lại đều di chuyển từ trên người của Giang Quân Việt sang đến trên người của Lạc Mỹ Vi. Cô ta cúi thấp đầu, dáng vẻ vô cùng xấu hổ rầu rĩ: “Vâng, hôm nay em có thời gian rảnh rỗi, buổi trưa em chờ anh ở quán ăn đối điện cao ốc Giang thị nhà anh.”
Một câu như vậy của Lạc Mỹ Vi lại khiến cho đám người già không ai ngồi yên được nữa, thì ra con nhóc chết tiệt kia sợ bọn họ ở đây làm bóng đèn, nhưng mà nếu không phải cô ta sống chết cầu xin bọn họ tới đây thì bọn họ cũng sẽ không tới.
Cứ như vậy, Giang Quân Việt nhẹ nhàng mượn được miệng của Lạc Mỹ Vi để đuổi một đám người già đi khỏi.
Còn về bữa cơm buổi trưa kia, anh tự có mục đích của mình, đó cũng không phải là để cho Lạc Mỹ Vi đi ăn chùa.
Mọi người đi rồi, cuối cùng trong phòng làm việc cũng được yên tĩnh, thằng nhóc kia vẫn còn đang ở bên ngoài làm khổ thư ký, anh mở cửa nói với nhóc con đang bò bò: “Tới đây.”
Hình như nhóc con nghe hiểu được vậy. Cậu bé vung tay ra vui mừng bò về phía anh, cất giọng “Ba… Ba ba ba…” nho nhỏ làm cho thư ký cười sằng sặc mãi không thôi, chỉ mới dỗ dành có một ngày mà đã có cảm tình rồi: “Tổng giám đốc Giang, đứa nhỏ này thật là đáng yêu.”
“À, Tiểu Kiều, người thân của cô có đứa trẻ nào lớn như vậy không?” Bỗng nhiên Giang Quân Việt như đang suy nghĩ điều gì đó nói.
“Có một đứa nhóc hơn một tuổi, nhưng mà cũng không gọi ba được rõ ràng như đứa nhỏ này, thật sự là một cậu bé tinh ranh mà.”
Giang Quân Việt khẽ cười đắc ý, rõ ràng là con anh không sai được rồi. Anh ôm đứa bé lên, sau đó đi vào trong phòng làm việc, để nhóc con ở bên cạnh chân, dù sao thì thằng bé cũng thích bò. Cái này cũng không được tính là anh ngược đãi nhóc con. Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn kia, một tay Giang Quân Việt nâng má, nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó, rồi đột nhiên mở máy tính ra bắt đầu tra Baidu.
Hỏi đáp Baidu: Bình thường khi nào thì em bé sẽ bò?
Câu trả lời là tám hoặc chín tháng.
Anh tính toán lại thời gian lần đó mình và Lạc Mỹ Vi tỉnh dậy với sự hỗn loạn, ánh mắt không nhịn được bừng sáng, anh khẽ hưng phấn lại ôm lấy bé cưng, nhìn vào đôi mắt của bé cưng: “Nói cho ba biết, con mấy tháng rồi?”
Đương nhiên trả lời anh là tiếng cười “khanh khách”. Đó là ngôn ngữ chỉ có một mình bé cưng mới nghe hiểu được.
Tám chín tháng.
Mấy chữ này có một chút ý nghĩa đấy.
Lúc này Giang Quân Việt bắt đầu làm những đề toán học đơn giản đến mức nghiện luôn, anh lại làm thêm mấy cái nữa, thậm chí còn liệt kê từng cái một trên sổ ghi nhớ.
Trong phòng làm việc lớn như thế, một lớn một nhỏ, đứa nhỏ bò bò cứ thế ngủ mất rồi, Giang Quân Việt cẩn thận ôm nhóc con lên đặt trên chiếc giường lớn ở trong phòng nghỉ. Nhóc con đang ngủ thoạt nhìn vô cùng vô hại lại cực kỳ ngoan ngoãn.
Sau khi quay trở lại phòng làm việc, rốt cuộc Giang Quân Việt cũng không còn tâm trạng để làm việc nữa, anh lại gọi cho Tưởng Hàn: “Ai đến đón máy bay?”
“Cái gì?” Bỗng chốc Tưởng Hàn không kịp phản ứng.
“Lục Văn Đào đón cô ấy sao?” Giang Quân Việt lại hỏi một câu, hình như anh rất chắc chắn về đáp án này, mặc dù Tưởng Hàn còn chưa xác nhận với anh.
“Vâng, tổng giám đốc Giang, nếu anh nói vậy thì có thể coi là vậy.” Tưởng Hàn lại nở nụ cười đùa giỡn.
“Ha ha, được rồi, tôi biết rồi.” Cúp điện thoại xong, Giang Quân Việt gọi thư ký mang một ly cà phê tới, nhấm nháp từng ngụm, cà phê nguyên chất có chút hơi đắng và chát, nhưng lại làm cho tinh thần trên toàn bộ cơ thể anh bừng lên.
Dường như đáp án kia đã là một nét vẽ sinh động giống như thật vậy. Chỉ thiếu mỗi kết quả điều tra của Tiểu Ngũ nữa thôi.
Trong suy nghĩ của anh, Lạc Mỹ Vi vẫn còn hơi non, nhưng mà nếu như thật sự chuyện là như thế, vậy thì anh cũng có lỗi một chút.
Anh đã dùng sai người rồi.
Nếu như sớm biết người Tưởng Hàn sử dụng là anh Thành, vậy thì anh đã sớm cảnh cáo Tưởng Hàn. Chỉ hy vọng bây giờ thay đổi cũng chưa muộn.
Nhìn thấy đã sắp tan ca trưa, Giang Quân Việt bước vào trong phòng nghỉ, cơ thể nhỏ bé của nhóc con đang ngọ nguậy ở trên giường, có lẽ là bị buồn tiểu làm cho tỉnh dậy. Anh nhẹ nhàng ôm lấy nhóc con, đôi mắt to nhấp nháy lập tức mở ra, bàn tay nhỏ bé xoa xoa, thằng bé lại kêu lên “Ba… Ba ba…”, trông cũng biết dỗ dành người khác đấy chứ.
“Ừ, con biết ba là ba của con là được rồi, một lát nữa ngoan ngoãn phối hợp với ba.”
“Ha ha…” Nhóc con nở nụ cười giống như nghe hiểu vậy.
Lúc này Giang Quân Việt mới chỉnh lại bộ quần áo trên người, sau đó toàn thân anh vẫn mặc vest ôm lấy nhóc con lập tức bước ra bên ngoài. Bộ quần áo chỉnh tề như vậy lại vì nhóc con ở trong lòng anh khiến cho thoạt nhìn qua anh có mùi vị của một người đàn ông ở nhà hơn.
Sau khi ra khỏi thang chuyên dụng của tổng giám đốc, hai người một lớn một nhỏ lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. Họ quá gây chú ý rồi, người lớn đẹp trai, đứa nhỏ cũng đẹp trai, nhất là cái cặp mắt to đảo qua đảo lại của cậu bé đang tò mò lướt từ chỗ này qua chỗ kia có dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Đi ra khỏi cao ốc, chỉ cần băng qua một lối đi dành cho người đi bộ thì ở đối diện chính là quán ăn Gia Châu, hai người chỉ cần đi trên lối đi bộ thôi cũng tạo thành phong cảnh.
Lạc Mỹ Vi đang chờ ở cửa quán ăn, vừa nhìn thấy Giang Quân Việt thì cô ta chỉ cảm thấy trước mắt mình bừng sáng lên. Người đàn ông đó, cô ta yêu anh tha thiết, anh chỉ đi trên đường thôi cũng giống như người mẫu vậy: “Quân Việt, em ở đây.” Cô ta vẫy vẫy về phía anh, chỉ hô to tên Giang Quân Việt. Còn đứa bé ở trong lòng Giang Quân Việt đó, cô ta hoàn toàn không hề chú ý tới.
Ánh mắt của Giang Quân Việt nhìn chằm chằm vào Lạc Mỹ Vi, nếu như là mẹ ruột, cô ta sẽ ném con ở chỗ này của anh mấy ngày không quan tâm không hỏi han cũng không nhớ nhung gì hay sao?
Anh nhíu mày, trong lòng có phần hơi đánh cược, rốt cuộc người phụ nữ kia đã xảy ra chuyện gì, đứa trẻ bị mất tích mà cũng không nói với anh một tiếng?
Anh hiểu rất rõ về người phụ nữ anh đã chạm vào, trừ đêm đó “không rõ ràng” với Lạc Mỹ Vi ra, mấy năm qua anh chỉ có một mình cô.
Mặc dù vẫn còn chưa điều tra được rõ ràng, nhưng mà hiện tại anh đã nhận định là như vậy.
“Quân Việt, anh muốn ăn đồ Âu hay vẫn ăn đồ ăn Trung Quốc vậy?” Nhìn thấy Giang Quân Việt đi tới, Lạc Mỹ Vi lập tức khoác vào cánh tay anh một cách tình cảm rồi hỏi.
Cái này còn phải hỏi hay sao, anh vẫn luôn luôn thích đồ ăn Trung Quốc: “Cô chọn đi, tôi cái gì cũng được, nhưng mà gọi cho đứa bé một chút nước trái cây.”
“Được.” Lạc Mỹ Vi hào hứng kéo anh cùng nhau đi vào trong quán ăn Gia Châu, chân mày của Giang Quân Việt lại càng lúc càng nhíu chặt, nhóc con không uống nước trái cây, ép buộc uống cũng không có tác dụng, cố tình đút nước cho cậu bé nó còn có thể sẽ phun ra.
Ngày đó chỉ khi bảo mẫu đút nước trái cây cho thằng bé uống thì anh mới biết được con mình chống đối nước trái cây như vậy, anh mới mang theo nó được mấy ngày cũng đã biết được tật xấu của nhóc con rồi, nhưng mà Lạc Mỹ Vi làm “mẹ của đứa trẻ” mà lại không biết, dù như thế nào thì cũng không nói nổi được rồi nhỉ?
Bọn họ chọn một vị trí ở gần cửa sổ, nhân viên phục vụ còn đẩy tới một cái ghế ngồi có tấm chắn ở bốn phía chuyên dùng cho em bé rồi đặt nhóc con vào trong đó, thằng bé đặt hai cái tay nhỏ bé lên trên mặt bàn nhỏ đó, hào hứng nhìn anh rồi lại nhìn Lạc Mỹ Vi: “Ba… Ba ba…”
“Nhìn xem, thằng bé đã nhận ra anh đúng là ba của nó rồi.” Lạc Mỹ Vi bị chọc cho buồn cười: “Một lát nữa cho con uống nước trái cây nhé.”
Nhóc con nghe không hiểu được, thế nên không hề phản đối một chút nào, thậm chí còn gật đầu với cô ta. Lúc nước trái cây được đưa đến, Lạc Mỹ Vi lập tức ân cần nâng lên, Giang Quân Việt cũng không nói gì cả, chỉ lạnh nhạt ngồi dựa sát vào lưng ghế. Kiểu người như anh, chỉ một tư thế ngồi thôi cũng mang theo khí thế tuyệt đối giống như một vị vua, trông cực kỳ nổi bật.