Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 93: Tạo nghiệt mà




“Haiz, đúng là tạo nghiệt mà.” Lam Tinh thở dài một tiếng: “Con với Thấm Thấm trở về đi, mẹ vẫn chưa muốn trở về, chuyện đứa bé này con thương lượng với cậu ta cho tốt, có thể mang về được thì cứ mang về, mẹ giúp con nuôi. Nếu không mang về được, con cũng đừng cưỡng cầu, từ ảnh chụp kia mẹ cũng có thể nhìn ra được, hình như cậu ta rất thích thằng bé ấy.”

“Mẹ, thằng bé là của con, con nhất định phải mang về bằng được, không thể để hời cho anh ấy.” Cô vất vả cực khổ sinh ra, anh ngay cả tiếp đón cũng không có đã trực tiếp trộm đi. Giang Quân Việt, sao anh lại có thể xấu xa độc ác như vậy chứ?

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy những tấm ảnh kia, cô cũng sẽ không tin Giang Quân Việt lại là người như vậy.

“Haiz, con trai của con, con tự quyết định đi.” Lam Tinh không nói gì thêm nữa, bà đi dỗ Tiểu Thấm Thấm đi ngủ.
Lam Cảnh Y lập tức đi đặt vé máy bay. Lúc này cô mới nhớ đến hộ chiếu gì đó của cô đều đang ở chỗ đám người cho vay nặng lãi rồi, xem ra cũng đã đến lúc cô với Lục Văn Đào nên nói toạc tất cả ra thôi. Hơi trầm ngâm một chút, Lam Cảnh Y vẫn đành phải gọi cho Lục Văn Đào, con là ở dưới danh nghĩa của cô, vừa có hộ khẩu là cô đã làm thủ tục ly hôn với Lục Văn Đào rồi. Nghĩ đến mấy thủ tục đó, cô lại nghĩ, nếu như lại kết hôn nữa, ha ha, vậy thì cô sẽ có ba đời chồng.

“Y Y, em phải về nước có đúng hay không?” Đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông trầm thấp, mang theo lo lắng mơ hồ.

Quả nhiên, anh ta cũng biết chuyện Giang Quân Việt với đứa bé kia: “Anh biết từ lúc nào?”

“Ngày hôm qua, tôi đang tra xem đứa bé kia có có quan hệ với em hay không?”

“Tra được chưa?” Cô nhẹ giọng hỏi, lại rõ ràng nghe được tiếng tim đập dồn dập của chính mình.
“Vẫn chưa xác định được.”

“Văn Đào, hộ chiếu của tôi, có thể trả lại cho tôi được không?” Cô thấp giọng hỏi, cuối cùng vẫn đành phải nói ra. Thực ra, đáy lòng cô vẫn luôn rất cảm động việc anh ta lặng lẽ giúp cô như thế, người đàn ông không ngần ngại sử dụng vũ lực không cho cô đi làm của lúc trước đã không còn nữa, Lục Văn Đào của hiện tại mang lại cho cô rất nhiều bình yên. Anh ta giống như một người anh trai lặng lẽ bảo vệ cô, cũng khiến cho cô nợ anh ta ngày càng nhiều, hơn nữa món nợ ấy không phải chỉ dùng tiền bạc là có thể trả được hết.

“À, vẫn bị em biết được, thật ra nó vẫn luôn đi theo em đến khắp mọi nơi đấy.”

“Ở đâu vậy?” Lam Cảnh Y ngạc nhiên mừng rỡ hỏi, nếu vậy, chẳng phải cô chỉ cần lật lên là có thể lập tức đặt vé máy bay rồi sao?
Về chuyện đứa bé này, cô không muốn chậm trễ dù chỉ một giây, con trai của cô, cô rất muốn đến gặp thằng bé.

“Ở ngăn thứ hai trong túi du lịch của em.”

“Ừ, tôi biết rồi, đặt vé máy bay xong tôi sẽ nói cho anh.” Lam Cảnh Y phấn khỏi nói xong thì cúp điện thoại, lập tức giống như một đứa trẻ con lao vào trong phòng mình lôi ra chiếc túi du lịch cao bồi mà cô thường dùng đã được giặt đến mức hơi chuyển màu trắng. Kéo khóa của ngăn ngoài cùng ra, lại kéo tiếp khóa của ngăn thứ hai bên trong, quả nhiên cô đã nhìn thấy hộ chiếu của mình,. Ngày hôm nay, hai niềm vui sướng bất ngờ từ trên trời rơi xuống, đột nhiên cô cảm thấy bản thân hạnh phúc như vậy, cô thật sự rất hạnh phúc.

Sắp được nhìn thấy đứa bé kia rồi, một loại vui sướng và chờ mong khi sắp tìm lại được thứ mình mất cuốn lấy thể xác và tinh thần của cô, khiến cho cô nhìn chỗ nào cũng đều thấy hài lòng mãn nguyện.
Đặt một vé máy bay nhanh nhất, mặc dù có đắt cũng mặc kệ, lần đầu tiên, cô cam lòng bỏ tiền ra như vậy, nhưng mà nhanh nhất thì cũng phải ba ngày sau mới đi được.

Ba ngày có thể cho cô xử lý tốt tất cả những chuyện ở đây, đặc biệt là công việc ở nhà hàng kia, cô muốn từ bỏ trước, cô sẽ đi trong ba ngày nữa. Sau này cũng không biết cô sẽ có cơ hội đi nữa hay không.

Tính toán thời gian, ba ngày sau cũng đúng lúc là lễ Giáng Sinh, chẳng trách hôm đó lại có vé máy bay, ngày hôm đó cũng thật giống với giao thừa của Trung Quốc, đều không có ai muốn ra khỏi cửa.

Nhưng cô không phải người nước ngoài, cô cũng không đặc biệt thích lễ Giáng Sinh, cô chỉ cần có thể mau chóng trở về là được rồi, còn những thứ khác, cô thật sự không quan tâm.

Lam Cảnh Y không bận rộn lắm, cái gì có thể mang đi thì đều mang đi, ngay cả con búp bê vải của Tiểu Thấm Thấm cô cũng thấy tiếc. Cô bỏ tiền ra mua con mới thì cũng thật là lãng phí, lấy hộ chiếu về rồi, sau này cũng không cần trả lại tiền đi vay nặng lãi nữa. Chỉ là cô còn nợ tiền Lục Văn Đà, mỗi một khoản, sau này cô đều sẽ trả lại.
Sửa soạn mọi thứ xong xuôi, cô yên tâm đến nhà hàng giúp rửa chén bát, cô không cần tiền, chỉ muốn cảm ơn sự giúp đỡ của chị An mà thôi. Chị An vừa nghe cô đã tìm được con của mình rồi cũng vui mừng thay cô.

Ba ngày liên tiếp đó, Lam Cảnh Y vượt qua trong sự chờ mong. Có đôi lúc, cô rất muốn gọi điện thoại cho Giang Quân Việt, nhưng mà cô lại không dám. Bản thỏa thuận đã ký kia vẫn còn nên cô vẫn còn sợ, sợ bản thân không cẩn thận một cái sẽ gây phiền lụy đến người thân của mình. Cô không dám đánh cược như vậy, cũng cược không nổi, bởi vì cô sẽ không thể nào chịu đựng được nỗi kết quả người thân mình xảy ra chuyện hoặc là bị mất đi.

Một lần như vậy là đã đủ lắm rồi, đó cũng chính là chuyện làm cho cô đau đớn muốn chết.

Lam Tinh cũng không trở về với cô, mà bởi vì Tiểu Thấm Thấm cần sữa cho nên cũng chỉ có thể trở về với cô.
Cô bé càng lớn càng giống cô, giống như từ một khuôn đúc ra vậy.

Hành lý đều đã gửi vận chuyển, lên trên máy bay chỉ mang theo những đồ mà Tiểu Thấm Thấm cần. Con bé còn quá nhỏ, lần đầu tiên được ngồi máy bay, vừa mới ngồi xuống đã tò mò nhìn đông ngó tây, còn nhìn trời xanh ở bên ngoài cửa sổ, trông thấy từng đám mây trắng là vui vẻ múa máy cánh tay.

Lam Cảnh Y lẳng lặng ngồi trên ghế, cô nhớ đến lúc ban đầu cô tới nước Pháp vẫn là ba người, Giang Quân Việt đến cùng cô và Lam Tinh. Nhưng mà bây giờ, anh đã sớm quay về một mình, Lam Tinh thì ở lại, còn cô, cuối cùng thì sau hơn một năm cũng phải quay trở về thành phố T. Nơi đó cũng là nơi mà cô luôn lưu luyến.

Cô nhớ anh. Mặc dù biết là anh lấy trộm con trai của cô nhưng cô vẫn cứ nhớ anh.

Cô hết thuốc chữa rồi
Ba ngày, Lạc Mỹ Vi vẫn luôn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi khiến cho Giang Quân Việt chỉ càng cảm thấy kỳ lạ.

Cũng may, nhóc con thật ngoan, nó chỉ cần được ăn, được uống, được chơi, được ngủ, còn lại thì sẽ chẳng để ý gì cả, mỗi ngày cứ đều vui vẻ như thế.

Anh đã mời một bảo mẫu về, chuyên môn chăm sóc nhóc con, mà anh cũng đã sắp xếp cho cậu bé vào ở trong căn hộ nhỏ. Ngay cả chính anh cũng không biết là vì sao, hoặc có lẽ là do nhóc con có duyên với căn hộ chăng. Ngày đó lúc nhóc con mở cửa xe đang đỗ của anh ra, cách gần nhất chính là căn hộ nhỏ.

Bảo mẫu dẫn nhóc con vào ngủ trong phòng ngủ, anh thì ngủ ở sô pha. Ban ngày mang đến công ty, mỗi buổi tối thì tự mình trông coi, anh cũng không tin là Lạc Mỹ Vi có thể trộm con của anh đi được.

Nhưng sáng sớm ngày thứ tư, lúc Giang Quân Việt mang theo nhóc con vào trong công ty, anh mới phát hiện mình đã hơi xem nhẹ năng lực của Lạc Mỹ Vi rồi.
Trong khu vực tiếp khách của văn phòng Tổng giám đốc, giờ phút này, ông cụ, Giang Hàm Dư, Hạ Chi Linh, còn có cả Lạc Khải Giang và ba mẹ anh đều đã tới, dĩ nhiên, đáng chú ý nhất chính là Lạc Mỹ Vi mặc một bộ đồ đỏ rực kia.

Trông thấy Giang Quân Việt ôm nhóc con tiến vào, ông cụ duỗi dài cổ nhìn qua: “Giống quá, rất giống.” Ông có mấy đứa cháu trai, nhưng lại chưa có một đứa chắt trai nào, cho nên lúc này nhìn thấy thằng bé kia, đôi mắt ông cụ cũng sáng lên: “Quân Việt, mau ôm lại đây cho ông xem thử, để cho ông cố nhìn chắt trai nào.”

Ông cụ rất thương anh, bằng không cũng sẽ không giao vị trí tổng giám đốc của Giang thị cho anh. Phải biết rằng bọn họ có bốn người anh em họ, hơn nữa con trai của chú hai là Giang Quân Lượng cũng rất giỏi trên thương trường. Chỉ là, cuộc đọ sức năm đó anh giành chiến thắng, hơn nữa ông cụ cũng ưu ái anh, cho nên anh mới ngồi được yên ổn vị trí tổng giám đốc Giang thị này. Giang Quân Việt bỏ nhóc con vào trong lòng ông cụ, nhóc con cũng không sợ, vững vàng ngồi trên đầu gối ông cụ, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên tóm lấy chòm râu của ông.
“Ui ui da…” Ông cụ bị đau: “Bàn tay nhỏ này, sao lại có lực như vậy chứ, sức lực còn lớn hơn cả Quân Việt lúc nhỏ nữa.” Nói đến cũng lạ, ông cụ vừa nhìn đứa nhỏ này đã thấy thích: “Quân Việt, đặt tên chưa?”

“Vẫn chưa, ông nội đặt đi.”

“Vậy gọi là Giang Vân Hi đi, con thấy sao?” Người nhà họ Lạc đều ở đây, nhưng ông cụ lại không coi ai ra gì, chỉ nói chuyện với Giang Quân Việt, vốn không hề để ý đến đôi vợ chồng già nhà họ Lạc kia.

“Ông thông gia, tên này nghe rất hay, tôi thay Mỹ Vi nhà tôi cảm ơn ông.”

“Đúng vậy, cái tên này thật sự không tồi, Mỹ Vi, cháu nói xem sao cháu lại có bản lĩnh vậy chứ, dì vẫn cứ tưởng rằng cháu ra nước ngoài cơ, kết quả cháu lại âm thầm cho dì Hạ của cháu một bất ngờ lớn như vậy.” Hạ Chi Linh thay đổi nhận định lúc trước cho rằng đứa nhỏ này là do một cô gái làng chơi sinh ra, giờ phút này, bà chỉ ngóng trông Lạc Mỹ Vi có thể gả vào nhà họ Giang dựa vào con trai. Từ đây, bà cũng đã hiểu rõ một chuyện, nếu như nhà họ Giang và nhà họ Lạc có thể kết làm thông gia, vậy thì con mình sẽ càng ngồi vững trên vị trí tổng giám đốc của Giang thị.
“Dì Hạ…” Lạc Mỹ Vi hơi thẹn thùng cúi thấp đầu xuống.

“Gọi là dì Hạ gì chứ, vẫn nên đổi cách xưng hô đi thôi.” Giang Hàm Xương - cậu hai của nhà họ Giang đang cười nói, nhìn thấy ông cụ thích đứa bé kia, dĩ nhiên là anh ta cũng mượn hoa hiến phật rồi. Dỗ cho ông cụ vui vẻ là tốt rồi, quy củ của nhà họ Giang không cho phép có con riêng, đây là giáo huấn mà mấy anh em bọn họ đã được dạy từ nhỏ. Ông cụ cũng cực kỳ phản cảm với con riêng, nhưng mà bây giờ ông liếc mắt một cái đã thích đứa bé kia, chỉ có thể là vì thân phận của đứa bé.

“Mẹ…” Lạc Mỹ Vi nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Đừng, con không đồng ý đổi cách xưng hô đó, con nói rồi, con chỉ cần đứa con.” Giang Quân Việt lại lạnh mặt, hoàn toàn mặc kệ những người ở đây sẽ có phản ứng gì, anh duỗi tay ra bế nhóc con lên rồi trực tiếp giao cho thư ký: “Ôm cho tốt, nếu như để nó có sơ xuất gì hay là làm mất, thì tôi sẽ chôn tất cả mọi người ở đây cùng nhau đấy.” Lạnh giọng nói xong, anh đi nhanh tới trước bàn làm việc, ngồi xuống, bắt đầu xử lý công việc, hoàn toàn làm lơ đám người hai nhà họ Giang và họ Lạc vẫn còn ngồi ở trên sô pha chờ thương lượng với anh chuyện đám cưới với Lạc Mỹ Vi.
“Ba…” Trên mặt Hạ Chi Linh có chút không nhịn được, đứa con trai này của bà thật sự là rất cứng đầu, chỉ cần là chuyện mà anh không muốn làm, thì ai cũng không thể lay chuyển được anh. Chuyện Doãn Tinh Nhu lúc trước cũng vậy, chỉ vì đứa con gái kia mà lúc trước, tận ba năm anh cũng không gọi bà một tiếng mẹ.

“Đừng làm loạn, Quân Việt, nhà họ Giang không cho phép có con riêng tồn tại, nếu như con không kết hôn, vậy thì tặng đứa bé này cho người khác là được, không được mang nó ra vào vào công ty khiến cho người khác hiểu lầm.” Ông cụ chống gậy đứng lên, nổi giận đùng đùng hét lên với Giang Quân Việt.

Giang Quân Việt đang định nói gì đó, chợt biểu tượng QQ bên dưới góc trái máy tính lóe lên, anh tiện tay ấn mở, tin nhắn của Tưởng Hàn nhảy ra: “Tổng giám đốc Giang, có người phát hiện bóng dáng của cô ấy ở sân bay.”