Vốn chỉ là muốn nói đùa một câu, nhưng sắc mặt Tôn Tử Hạo lại trở nên cứng đờ.
Dịch Thành Minh cũng thấy được màn này, giật mình sửng sốt, “Không phải chứ, cậu thật sự đã làm ra chuyện gì à?”
“Không phải! Anh, anh đừng nói bậy! Em mới không có!”
Lần này, ánh mắt Tạ Trì Thành cũng rơi trên người Tôn Tử Hạo, trong ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.
“Nếu như không có, trông cậu chột dạ như thế làm gì? Còn lén lút muốn đi, cậu có thể đi nơi nào?”
“Thì em đi thẳng về nhà.”
“Chuột à, cậu cũng không biết nói dối, thẳng thắn sẽ được khoan hồng!”
“Đừng dài dòng! Em thật sự có việc, em đi trước! Lần sau lại nói tiếp!”
Dứt lời, Tôn Tử Hạo vội vàng đẩy Dịch Thành Minh ra, nhanh chóng nhấc chân rời đi.
Để Tôn Tử Hạo đi rồi, Dịch Thành Minh chỉ cảm thấy kinh ngạc, “Thằng nhóc này khẳng định đang giấu diếm cái gì!
Tạ Trì Thành không có trả lời, khuôn mặt có vẻ như chẳng thèm bận tâm gì , toàn thân phát ra hơi thở lạnh như băng.
Dịch Thành Minh thầm than một tiếng, nếu không phải bản thân đã quen biết với người này đã lâu, chỉ sợ chính anh ta cũng không chịu nổi dáng vẻ này của tên bạn.
“Trì Thành. Người bên phía lão phu nhân kia đã bắt đầu đi móc nối quan hệ, gần đây cậu cần phải chú ý một chút.”
“Được.”
“Cao thủ hacker cậu cần tôi cũng đã liên hệ qua rồi, chỉ là ra thù lao cũng khá cao.”
Có thể khiến cho cái tên phú nhị đại
*
phá của như Dịch Thành Minh phải nói ra chữ ‘cao’ này, vậy thì nhất định đó phải là một cái giá trên trời
phú nhị đại: kiểu thế hệ thứ hai của gia đình giàu có, có thể hiểu nôm na như rich kid vậy.
Nhưng Tạ Trì Thành chưa bao giờ để ý đến tiền, anh chỉ quan tâm vấn đề duy nhất là có điều tra được hay không mà thôi, Lâm Tử Ngang đã dậm chân tại chỗ khá lâu ròi, căn bản không có cách nào phá giải được.
Sự kiên nhẫn của Tạ Trì Thành cũng không có nhiều như vậy.
“Thù lao tôi có thể chi trả, nhưng thứ tôi muốn là kết quả.”
“Ok, hiện tại tôi sẽ đưa số điện thoại cho cậu, có gì cậu hãy liên hệ với người kia.”
Tạ Trì Thành có được phương thức liên hệ, cũng không hề chần chừ gì nữa mà trực tiếp rời đi gọi điện thoại.
Dịch Thành Minh nhìn thấy trong ánh mắt tên bạn có một tia nôn nóng, không khỏi càng thêm tò mò, rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến Tạ Trì Thành để tâm đến vậy?
Sau khi Diệp Như Hề trở về cũng không có lập tức báo cáo tình hình cho Lục Tư Viễn ngay, mà cô lựa chọn chờ đợi.
Quả nhiên, chỉ qua một ngày, đối phương liền gọi điện thoại cho cô, yêu cầu tự mình gặp mặt bàn bạc.
Tất nhiên, Diệp Như Hề vui vẻ đồng ý ngay.
Chỉ là, lần này người cô gặp không chỉ có mỗi Tôn Bân, còn có một người khác.
Diệp Như Hề cô gắng nhớ lại, người này là đã từng giúp cô một lần, hình như tên là…
“Xin chào, Diệp tiểu thư, cô đã quên rồi sao? Tôi tên là Tôn Tử Hạo. ”
Xin chào, lần trước rất cảm ơn anh.
Tôn Tử Hạo ngây ngốc cười một hồi, Tôn Bân ở bên cạnh cuối cùng cũng hiểu rõ cậu em họ này tại sao lại cố chấp muốn nhảy vào, còn muốn bỏ tiền của mình ra giúp anh ta nữa.
Thì ra, đều là vì người đẹp.
Tôn Tử Hạo lại nói: “Anh ấy là anh của tôi, Diệp tiểu thư, cô là người của công ty đầu tư mạo hiểm Tư Nhữ sao? Vừa hay anh tôi đang muốn tim đầu tư, cô nhất định phải giúp đỡ anh ấy với nha!”
Diệp Như Hề khách khí cười cười, cô nói: “Nếu tất cả đều phù hợp với yêu cầu, tất nhiên là có thể”
Tôn Bân không nói lời vô nghĩa, trực tiếp lấy ra một chồng tư liệu, đem tình thế trước mắt lần lượt trình bày với Diệp Như Hề.
Cho đến lúc này, Diệp Như Hề mới biết được vì sao ngay từ đầu Tôn Bân cũng không mặn mà gì với việc được đầu tư hay không.
Nội tình trong nhà hào môn nha…