Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi - Chương 93




Người trước mặt là một người đàn ông đeo kính trông rất lịch sự, tên là Tôn Bân, là người phụ trách quản lý công ty con này.

Nhưng trên mặt Tôn Bân rõ ràng mang theo vẻ làm cho có lệ, cũng không giống như thật sự chào đón cô tới đây.

Ánh mắt Diệp Như Hề lóe lóe, nói như vậy, những kiểu công ty mới thành lập như thế này thứ cần nhất là kêu gọi được vốn đầu tư. Cô lại đại diện cho Tư Nhữ đến đây, nhưng đối phương lại có dáng vẻ như có hay không cũng không sao.

Nói chuyện với nhau một lát, Diệp Như Hề đã hoàn toàn xác định Tôn Bân thật sự không muốn được đầu tư, nói chính xác hơn, ngay cả cái công ty này anh ta cũng không cần, điều này thật kỳ lạ.

Một bên tìm đầu tư, một bên lại không muốn đầu tư.

Xem ra, đây sẽ là một cuộc chiến lâu dài

Sau khi Diệp Như Hề đã tìm hiểu sơ bộ, cô để lại phương thức liên hệ xong liền rời đi.

Tôn Bân thấy cô đi rồi, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt vô cùng thơ ơ, di động vang lên, anh ta ấn phím nghe.

“Chuột? Tìm anh chơi à?”

“Em biết chuyện từ chỗ bác cả rồi,

anh….anh vẫn nên chịu thua người

trong nhà đi.”

Tôn Bân cười cười, nói: “Anh hiện tại chịu thua còn chưa đủ sao, đem anh ném tới cái công ty rỗng tuếch như vậy, nói thì hay lắm, bảo để anh có cơ hội rèn luyện thêm, còn không phải là muốn loại anh ra khỏi vị trí người thừa kế hay sao.”



“Năng lực của anh em rõ ràng, hay

là…Anh có muốn thử một lần đứng

lên xem thế nào không?”

Tôn Bân vốn định nói thẳng ‘ chờ chết là được ’, nhưng nghĩ tới Diệp tiểu thư mới tới vừa ròi, lại đổi giọng, nói:

“Nhưng mà ông chủ của công ty Tư Nhữ kia có phải là kẻ ngốc hay không vậy nhỉ? Vậy mà còn thật sự phái người qua đây nhìn xem, người trong giới đều biết anh cậu đang bị lưu đày, anh ta lại còn cho người tới đây khảo sát nữa chứ.”

Tôn Tử Hạo ngẩn người, nói: “Đầu tư Tư Nhữ à? Không phải công ty của Lục Tư Viễn sao?”

“ừ, Lục Tư Viễn cũng không phải là kẻ ngốc, tại sao lại không biết tình huống của anh bên này chỉ? Nhưng mà cái cô Diệp tiểu thư được cử qua

đây…cũng trông khá xinh đẹp, tên

nghe cũng hay hay, Diệp Như Hề.”

Có thể từ trong miệng kiểu người độc miệng như Tôn Bân nói ra dòng chữ ‘ khá xinh đẹp ít nhất cũng phải ở cấp bậc thần tiên.

Trong lòng Tôn Tử Hạo nhảy dựng, nói: “Anh, anh chắc chắn cô ấy tên là Diệp Như Hề sao?”

“Em quen à?”

Tôn Tử Hạo lập tức miêu tả qua bề ngoài của Diệp Như Hề một lần, sau khi có được sự khẳng định từ người ở đầu dây bên kia, lập tức nhảy lên từ trên sô pha, nói: “Anh! Anh nhất định phải tỉnh táo lại! Nhất định phải cố gắng nỗ lực một phen! Tranh thủ đem cái công ty chỉ là cái vỏ rỗng đó vực

dậy! Không, em hiện tại sẽ qua tìm anh! Anh chờ em!”



Tôn Tử Hạo kích động hết sức, từ lần trước sau khi được trò chuyện câu được câu không với người đẹp, cậu ta trở về liền không thiết ăn uống cơm trà gì nữa, chỉ nhớ cô đến vò đầu bứt tai, nhưng bản thân lại chỉ biết được tên người ta, tìm không thấy người.

Biển người mênh mông, đi nơi nào tìm đây!

Vốn tưởng rằng cả hai không có duyên phận, không nghĩ tới, tình cờ lại gặp phải! Đây nhất định là ông trời đã xe duyên cho hai người bọn họ !

Sau khi Tôn Tử Hạo cúp điện thoại, đang chuẩn bị đứng dậy chạy đến chỗ Tôn Bân, trùng hợp cửa lại bị kéo ra, Dịch Thành Minh cùng Tạ Trì Thành đi đến.

Trong khoảnh khắc Bốn mắt nhìn nhau, Tôn Tử Hạo có chút chột dạ, nhất là lúc này cậu ta không dám đối diện với ánh mắt của Tạ Trì Thành.

Ba người bọn họ ngày thường thích tới mấy câu lạc bộ tư nhân này thư giãn một chút, cho nên khi nhìn thấy Tôn Tử Hạo có ở bên trong cũng không lấy làm lạ, nhưng điều lạ lùng chính là tại sao tên nhóc này nhìn thấy bọn họ lại trông có vẻ chột dạ như vậy nhỉ?

Cậu đi đâu?

“Em, em còn có chút việc, đi về trước, hai người ở lại chơi nhé.”

Dịch Thành Minh trực tiếp ôm lấy cổ cậu ta nói: “Chuột à, vẻ mặt cậu tại sao trông không thích hợp lắm? Cậu làm sao thế?”

“Không, không a, em có thể làm sao cái gì? Buông tay, em thật sự có việc, phải đi về!”

Tôn Tử Hạo bối rối né tránh ánh mắt Tạ Trì Thành , không dám liếc nhìn anh tới một cái.

Dịch Thành Minh cũng chú ý tới điểm

này, vui vẻ, nói: “Chuột, có phải cậu lại làm ra chuyện gì có lỗi với Trì Thành rồi hay không?”