Chương 910
Vì lý do này mà Lữ Nhu đều đắc ý tới phát cuông, càng cảm thấy bản thân hoàn toàn có thê thay thê Diệp Như Hề bắt lấy hợp đông lần này, chỉ cân thành công, như vậy cô ta sẽ có thể lấy được thành tích tốt trong công ty.
Nhưng mà Lữ Nhu căn bản không biết, đại diện đối tác ‘ đặc biệt dê nói chuyện ‘ mà cô ta tiếp xúc lần này, đêu là một đám du côn lưu manh.
Không khí trong phòng ăn vô cùng hòa hợp tự nhiên, nêu không phải Diệp Như Hề đã đi tìm hiểu trước một Khôi, chỉ sợ cũng nhìn không ra những người này đều là giả.
Xem ra trước đó bọn họ đã chuẩn bị rất chu đáo.
Diệp Như Hề lặng lẽ đánh giá bọn họ một vòng, cô suy tư, có lý do gì đáng giá để bọn họ trăm phương ngàn kê mưu tính như vậy nhỉ.
Là đoạt tài sản, hay là muốn giết người?
“Thân thể. vị tiểu thư này hôm nay như thê nào?”
Diệp Như Hề phục hồi tinh thần lại, nói: “A, tôi không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi, nêu không chính là do chúng ta không đúng rôi.
Lữ Nhu cười nói: “Tô Tây vẫn luôn rất yêu ớt, cho nên hành trình lần này luôn là tôi đứng ra phụ trách.”
Sau khi nghe xong câu này, biểu cảm của những động nghiệp Lãng Dật chẳng có nhiều biên hóa, cho dù bọn họ rõ ràng biết, người phụ trách cho đợt công tác lần này là Diệp Như Hề.
Có lẽ, thời gian mấy ngày qua còn đã xảy ra những sự việc mà Diệp Như Hề không đoán trước được.
Người phái Đông Sang nghe thấy những lời này thì sửng sôt một chút, người phụ trách bên đó do dự một hồi, nói: “Lữ tiêu thư, cô là người phụ trách lần này sao?”
Lữ Nhu kiêu ngạo gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là tôi, TẠM CÓ chuyện gì thì bàn với tôi là được rồi.”
Hiếm khi thấy được vở kịch hay, Diệp Như Hề không hề phủ nhận, cổ chỉ cười cười, im lặng không nói gì.
Người phía Đông Sang cùng nhìn nhau liệc mặt một cái, giỏng như đang trao đồi tin tức nào đó.
Ăn cơm xong, quả nhiên, bọn họ đưa ra yêu câu cùng lên tâng hai ca hát.
Toàn bộ câu lạc bộ có rất nhiều hạng mục giải trí, lầu 3 ăn cơm, lầu hai chính là phòng ca hát, hướng. lên trên còn có phòng nghỉ, toàn bộ đều chung khuôn viên.
Sau bữa ăn, đoàn người chuyên dời đến phòng bao ca hát, người phía.
Đông Sang còn gọi tới rượu trái cây cùng đô ăn vặt, đám người vui chơi sôi nỗi.
Diệp Như Hề ngồi ở vị trí trong cùng mặc những người bên. ngoài, nhìn những người đó bắt đầu chuốc rượu Lữ Nhu.
Diệp Như Hề dựa vào lương tâm mà khuyên can một lần, nhưng bị Lữ Nhu dùng ánh mắt trừng ngược trở lại, cô dứt khoát không để ý tới, dù sao có một vài người cũng không cần ý tốt của cô.
Uông được một lúc, trong Đi TU bao đã nông nặc mùi rượu, không ít người đều say bí tỉ, đầu óc đêu không còn tỉnh táo.
Diệp Như Hề không hề chạm tới một giọt rượu, cứ ngôi yên một chỗ, cũng không có người chú ý tới cô.
Đợi một hồi, Diệp Như Hề liền thầy nhóm người Đồng, Sang đỡ Lữ Nhu đi ra ngoài, trong miệng còn nói: “Ôi trời, uông say rôi à? Không sao cả, chúng ta lên lâu trên thuê phòng, tôi đỡ cô đi nghỉ ngơi một chút nhé.”
Lữ Nhu đã uống say, ý thức căn bản còn chưa tỉnh táo, đám người còn lại cũng đều say đến chuếnh choáng, không có người nào nghĩ sẽ ngăn cản.
Diệp Như Hề vẫn không nhịn được mà tiễn lên một bước, nói: “Tôi đỡ cô ta đi lên được rồi, ở tầng máy vậy?”
Diệp Như Hề tức giận đến nhíu mày, nói: “Cô uống say rồi.”