Chương 897
Diệp Như Hề đi theo sau người đàn ông đeo kính tới lối thoát hiểm, sau đó, khi người kia vừa bước vào cầu thang, Diệp Như Hà đột nhiên ân vào cánh cửa, trực tiếp chốt cửa lại..
Người đàn ông khá sửng sốt, nhanh chóng xoay người, nhưng đã muộn rôi, cửa đã bị khóa lại.
Diệp Như Hề thở hồn hến, chỉ cảm thấy đôi tay đã bắt đầu run run.
“Tiểu thư, cô làm cái gì thế? Mau mở cửa ral”
Đôi mắt người kia lúc này còn lộ ra vẻ lo lắng, vỗ vỗ cửa, muốn bảo Diệp Như Hề mở cửa.
“Anh không phải hộ gia đình ở tầng này, tôi chưa bao giờ gặp anh.”
Người đàn ông kia sửng sốt một chút mới nói: “Là tồi nhằm lấn, tôi là hộ gia đình tầng dưới, lúc nãy là đi nhằm tầng.”
Diệp Như Hề lắc đầu, nói: “Không có khả năng.”
“Sao cô lại nghi ngờ tôi?”
Lúc này, gã đàn ông ‹ cuối củng đã lộ ra một chút sơ hở, sắc mặt dân trở nên âm trầm.
“Bỏi vì có một cái kẻ điên trước đó không lâu đã mua lại toàn bộ căn hộ của tầng này và hai tầng lân cận.”
Nghe xong câu đó, sắc mặt gã đeo kính hoàn toàn thay đổi, không ‹ còn là vẻ mặt hiền lành tốt bụng vừa rôi mà trở nên vô cùng đáng sợ, hắn âm u nhìn chằm chăm về phía cánh cửa, như muôn xuyên qua đó nhìn Diệp Như Hề.
Diệp Như Hề chậm rãi lùi về phía sau, sau đó thì xoay người điên cuông chạy.
Gần như lúc cô chạy đi, gã đeo kính cũng bắt đầu điên cuồng tông cửa.
Trái tim Diệp Như Hề đập nhanh như sắp nhảy ra lồng ngực, cô liều mạng chạy về phía thang máy.
Nhưng ở chỗ ngoặt lại thấy. gã đàn ông mặc áo da đang chờ sẵn ở cửa thang máy.
Cô vội vàng dừng bước chân, đầu óc nhanh chóng chuyên động, sau đó bước chân quay lại, trực tiêp chạy hướng vệ phía thang máy chuyên vận chuyền hàng hoá ở bên kia.
Nơi đó không có chỗ nào để trốn, vừa chạy vào thang máy chuyên vận chuyện hàng hoá, Diệp Như Hề đã bắt đầu gọi điện thoại, nhưng điều khiến cô tuyệt vọng là tín hiệu trong thang máy chuyên vận chuyển gân như không có, di động căn bản không thể gọi đi được..
Đúng lúc này, thang máy chợt ngừng lại.
Khi cánh cửa mở ra từng chút một, gã đeo kính mang vẻ mặt dữ tọn đứng ở cửa thang máy, nhưng khi hắn thấy không có một bóng người trong thang mảy chuyên vận chuyền hàng hoá thì lại nhíu nhíu mày.
Hắn lấy ra di động, gọi một cuộc điện thoại.
“Chuyện là như thế nào? Không phải nói người ở chỗ này sao?”
“Cô ta không ở đây, xác định lại camera theo dõi xem, bao vây tất cả cửa ra vào, không cần làm ra động tính quá lớn.”
“Tạm ứng phó với người thuê đi, tôi cân nhắc thời gian.”
“Cô ta rất thông minh, trực tiếp chạy đi, nhưng yên tâm, chẳng qua cũng chỉ là ả đàn bà thôi.”
Gã đàn ông đeo kính vội vàng cúp điện thoại rôi rời đi.
Cửa thang máy chở hàng chậm rãi khép lại.
Mà lúc này ở phía trên, Diệp Như Hề đang treo người trên đó, trong bóng đêm, cô hít thở vô cùng kịch liệt.