Chương 896
Khi người đàn ông cao lớn kia đi vào Ề Š nhi, soðIngi thang máy, cả người Diệp Như Hề cũng căng chặt.
Trên người đàn ông này có mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, cũng ngăn cản khả năng rời khỏi thang máy của Diệp Như Hề tính.
Cô làm ra vẻ bình tĩnh lấy di động lật xem, phía sau lưng căng chặt, khẽ liếc về phía người đàn ông bên cạnh.
Đó là một người đàn ông cao lớn đeo khầu trang đen, đội mũ, chỉ lộ ra một đôi mắt, trong mắt lóe lên vẻ hung giữ, trên người đang mặc áo đen da và quần túi hộp không phù hợp với thời tiết.
Xuyên qua màn hình điện thoại, Diệp Như Hề còn thấy dưới quân hắn có một vết rất sâu, như là…… màu máu.
Trái tim cô nhảy vọt.
Nhận thấy được ánh mắt người kia đảo qua, Điệp Như Hè lập tức thu hồi tầm mắt, tập trung đọc tin tức trên màn hình.
Thang máy chậm rãi đi lên trên, tới tâng 12 thì dừng lại, cửa thang máy mở ra, một người đàn ông cao gầy đeo mắt kính cũng đi đến.
Thang máy nhiều thêm một người, cũng không khiến Diệp Như Hề cảm thây an toàn, ngược lại còn càng thêm sợ hãi.
Cô căng chặt toàn thân, mắt nhìn thẳng, khi cửa thang máy một lần nữa mỏ ra, cô vội vàng rời khỏi thang máy, nhưng mà chuyện càng thêm đáng sợ chính là, hai người đàn ông phía sau cũng đi theo cô .
Diệp Như Hề › căng thẳng không thôi, bướp chân cũng nhanh hơn.
Đột nhiên, người đàn ông đeo mắt kính hô một tiêng, “Tiêu thư, cô làm rơi đồ rồi.”
Diệp Như Hề dừng lại bước chân, làm bộ kinh ngạc nói: “Cái gì?”
“Cái này, của cô đúng không?”
Người đàn ông đeo mắt kính nhặt lên túi khăn giây trên mặt đất đi qua, lại thấp giọng nói: “Tiểu thư, người đàn ông kia đang đi theo cô.”
Diệp Như Hề siết khăn giấy, nói: *ừ.”
“Cô quen hắn sao?”
“Không quen biết.”
“Trước tiên đừng \ về nhà, tôi vừa mới thấy trên người hắn có dao, đi xuông dưới, chạy vê phía cửa thoát hiểm Gii5 Người đàn ông đeo kính vừa cần thận nhìn phía sau, vừa thâp giọng nói với cô.
Mà người đàn ông đeo khẩu trang đứng cách xa mây mét, tựa hỗ đang tìm kiếm cái gì, bước chân càng lúc càng tới gần.
“Lúc này ngàn vạn đừng về nhà, đi xuống dưới, bảo vệ ở ngay dưới lầu.”
Người đàn ông đeo kính hình như rất sợ hãi và lo lăng.
Lòng Diệp Như Hề căng thẳng, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh.”
“Không khách khí, đều là hộ gia đình cùng tầng, cũng không thể nhìn cô xảy ra chuyện. Tôi đánh không lại người kia, cũng chỉ có thể giúp cô tới đây thôi, đọi lát nữa cô làm bộ như đang nói chuyện với tôi.”
“Được.”
Diệp Như Hề làm theo, rất bình tĩnh tự nhiên trò chuyện với người này, hai người đồng thòi đi về phía lối thoát hiệm.
Người đàn ông kia bỗng nhiên nói một câu: “Bạn tôi đang đứng dưới lầu chờ, thang máy này quá chậm, chúng ta đi cầu thang xuống dưới đi, rất gân, coi như vận động một chút.”
Gã mặc áo da lập tức dừng bước chân, không nhúc nhích.