Cơn mưa cuối thu kéo dài đến tận khi trời nhá nhem tối vẫn chưa dừng lại, cứ lất phất, rỉ rã mãi chứ chẳng chịu ngừng.
Đường phố lẽ ra giờ này đã rộn ràng náo nhiệt, nhưng hôm nay vì mưa mà chẳng có một bóng người qua lại, xe cộ cũng chỉ lâu lâu lại lướt qua một vài chiếc.
Đầu hẻm C tại thị trấn nhỏ, một chiếc xe bán tải đã đổ tại đó rất lâu, từ khi trời còn mưa lớn cho đến khi mưa nhỏ dần nhưng vẫn chưa chịu rời đi.
Bên trong là một gã đàn ông mang kính đen, ăn mặc theo phong cách của một tay ăn chơi nổi trội. Hắn, tay cầm điếu thuốc, sau khi bị kéo một hơi sâu, thì lại vứt ra ngoài đường, mặt đường bên cạnh cửa xe ngay lúc này đã có hơn chục chiếc tàn thuốc, chứng tỏ người đàn ông này đã chờ đợi ở đây rất lâu.
"Mẹ kiếp, nếu nó không ra đường thì khác gì mình chờ ở đây không công. Sao không lẻn vào nhà trực tiếp một dao kết liễu luôn cho xong."
Nghĩ là làm, hắn lấy khẩu trang mang vào, đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu, cố tình kéo thấp xuống che đi một nửa khuôn mặt, kế tiếp là lấy ra một con bao bấm dài 12cm giấu vào tay áo, sau đó mới bước xuống xe.
Hắn đóng cửa xe, đảo mắt nhìn xung quanh rồi mới nhắm thẳng vào hướng con hẻm mà cất bước, thế nhưng còn chưa đi được mấy bước, một chiếc BMW màu đen chợt dừng lại trước một tốc độ cực nhanh.
*Kéttt...*
Tiếng phanh xe vang lên chói tai khiến người đàn ông chợt giật mình dừng bước, hắn chỉ vừa kịp nhìn về phía chiếc xe thì từ trên xe đã có năm người mặc đồ đen toàn tập bước xuống, đi nhanh về phía gã.
Cảm nhận được mùi nguy hiểm, hắn liền quay đầu định bỏ chạy nhưng lưới trời lồng lộng khó mà thoát thân, chưa chạy được mấy bước hắn đã bị năm người mặc đồ đen kia tóm lại, một trong số năm người không ngại gì mà dí thẳng họng súng vào sau lưng hắn ta.
"Muốn sống thì ngoan ngoãn lên xe."
Tuy cũng là giang hồ, nhưng ở Thượng Hải này nếu có được thứ đồ chơi nóng hổi có thể một phát lấy mạng ngay này thì không phải nhân vật tầm thường nào cũng có thể lộng hành sử dụng nên ngay lúc này, gã đàn ông chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng yêu cầu của đám người bí ẩn.
Cứ thế chuyện đại sự còn chưa kịp ra tay hành động, gã đàn ông đã bị nhóm người hung tợn lạ mặt bắt đi, giữa trời mưa tầm tã, chiếc BMW lao đi nhanh trên mặt đường trơn ướt với một tốc độ kinh hoàng.
- -------------------------------
《BỆNH VIỆN A》
Cửa phòng cấp cứu vừa được mở ra, Đình Hạo Nguyên đã vội vàng chạy tới, vị bác sĩ cũng nhanh chóng thông báo tình hình ở bên trong.
"Chúc mừng gia đình, sản phụ đã mẹ tròn con vuông, hai đứa bé rất đáng yêu!"
Theo sau vị bác sĩ là hai nữ y tá bế hai thiên thần nhỏ ra tới.
Ngay lúc này, trái tim đã nhảy vọt lên cổ họng của người đàn ông mới có thể lui về vị trí cũ.
Nhìn hai đứa bé còn đỏ hỏn nằm gọn trong chiếc khăn mà khóe mắt của Đình Hạo Nguyên bất giác lăn dài lệ thủy.
Anh đưa những ngón tay thon dài đang khẽ run run chạm nhẹ vào khuôn mặt non mềm của lần lượt từng đứa bé, cảm xúc hạnh phúc bất chợt trực trào dâng đầy trong con tim anh.
Vậy là hôm nay anh đã chính thức lên chức làm ba, càng vui hơn là khi người phụ nữ anh yêu thương hơn cả bản thân mình đã bình an vượt cạn.
"Phiền người nhà theo tôi làm một số thủ tục cho cả mẹ và bé!"
"Vậy còn vợ tôi thế nào rồi bác sĩ?"
"Sản phụ hiện tại đã được chuyển xuống phòng bệnh, anh cứ theo nhân viên y tá làm thủ tục cần thiết rồi quay lại."
"Vậy phiền ngài thông báo sang bộ phận chuyển phòng, đưa vợ tôi sang phòng cao cấp nhất ở đây, điều y tá đến trông chừng cô ấy trước khi tôi quay lại."
"Được, chúng tôi sẽ sắp xếp chu đáo, anh cứ yên tâm."
Vị bác sĩ ôn tồn nói rồi liền rời đi, chỉ còn một lớn một nhỏ ở lại, lúc này Bội Sam mới hồn nhiên cất lên câu hỏi:
"Ba ơi, vậy lát nữa con có thể gặp em với mẹ rồi đúng không ạ?"
Đình Hạo Nguyên cúi xuống nhìn cô con gái nhỏ, anh mỉm cười ôn nhu, sau đó bế cô bé lên rồi mới dịu giọng trả lời:
"Đúng vậy, còn giờ thì hai ba con mình đi làm thủ tục cho mẹ đã."
"Dạ! Mình đi thôi ba!"
Cứ như vậy, người đàn ông bế theo đứa con gái đáng yêu, mang theo cả niềm vui lẫn hạnh phúc bước trên hành lang bệnh viện.
- -------------------------------
Trong phòng bệnh cao cấp, Bội San lúc này đã vô cùng nôn nóng được gặp mặt hai tiểu bảo bối của mình, cô cứ trông ngóng ngoài phía cửa mà chờ đợi, cho đến khi cô nhìn thấy cửa được mở ra, lần lượt từng chiếc nôi sơ sinh được y tá đẩy vào thì khuôn miệng của người phụ nữ mới hiện lên nụ cười ấm áp, đi theo niềm vui quá đỗi tuyệt vời ấy là những giọt nước mắt vì sự hạnh phúc mà tuôn rơi.
Cô ngay lập tức muốn gượng người ngồi dậy nhưng nữ bị nữ y tá lên tiếng ngăn cản:
"Em mới phẫu thuật xong, không được ngồi dậy đâu, phải sau sáu tiếng thì mới có thể ngồi nha!"
"Vậy em có thể nhìn con của em được không?"
"Đương nhiên là được chứ!"
Với thái độ vui vẻ, trả lời xong, hai nữ y tá lần lượt bế từng thiên thần nhỏ đến cho Bội San ngắm nhìn.
"Song sinh nhưng trông có vẻ một bé giống ba, một bé lại rất giống mẹ, đúng là chuyện hiếm."
"Hai tiểu thiên thần rất đáng yêu, cũng rất khỏe mạnh nên mẹ cứ yên tâm nha."
"Dạ, cảm ơn hai chị!"
Bội San nhìn hai bé con đáng yêu của mình mà cứ không cầm được nước mắt, tuy đã là lần thứ hai vượt cạn nhưng cô vẫn không kiềm được cảm xúc, huống chi lần này còn là cùng lúc hai tiểu bảo đến với cô, hạnh phúc cứ như được nhân lên gấp bội vậy, khiến cô xúc động đến vỡ òa.
"Được rồi, giờ em nghỉ ngơi đi, lát nữa ba bé vào thì cho bé uống sữa nha, trên đầu giường có chuông báo khẩn cấp, có chuyện gì thì em ấn nút báo, bác sĩ sẽ vào ngay."
Căn dặn xong, hai nữ y tá đặt hai đứa bé quay trở lại nôi rồi rời khỏi phòng bệnh, đúng lúc này Đình Hạo Nguyên và Bội Sam cũng vào tới.
Người đàn ông vừa nhìn thấy người phụ nữa của mình đã ngay lập tức đi đến bênh cạnh, nắm lấy tay cô, yêu thương trao lên trán một nụ hôn ngọt ngào.
"Cảm ơn vợ, cảm ơn ông trời đã không mang vợ anh đi mất, nếu không cả đời này anh không biết phải sống tiếp thế nào nữa."
Nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông hiện tại đang lấm lem nước mắt, tuyến giọng thì nghẹn ngào không hiểu sao Bội San lại bật cười, nhưng những ai sinh mổ sẽ hiểu cái cảm giác cười trong đau đớn là chân thật đến mức nào vì khi cười sẽ động đến vết thương ở bụng.
Bội San cũng không thể tránh khỏi, khi cô vừa bật cười thì đã nhăn mặt vì vết mổ truyền đến cơn đau, cũng chính cái cau mày của cô đã khiến Đình Hạo Nguyên một phen lo lắng.
"Vợ đau ở đâu? Anh gọi bác sĩ đến ngay."
"Không cần, do em cười nên bị đau ở chỗ vết thương chút thôi."
"Có đau nhiều không? Vậy thì vợ đừng cười nữa."
"Nhìn mặt anh xem, buồn cười chết đi được thì sao có thể không cười."
"Vậy sao? Vậy anh không nhìn vợ nữa, vợ đừng cười kẻo lại đau."
Nói xong anh liền lau hết nước mắt trên mặt, rồi lại hôn Bội San thêm một cái, nhìn anh cứ lúng ta lúng túng, bối rối đến cả Bội Sam còn phải bật cười.
"Ba Nguyên mít ướt quá đi thôi, hôm nay cứ hở tí là ba lại khóc đó mẹ, lêu lêu ba Nguyên..."