"Ba Nguyên mít ướt quá đi thôi, hôm nay cứ hở tí là ba lại khóc đó mẹ, lêu lêu ba Nguyên..."
Bị con gái trêu chọc, Đình Hạo Nguyên chỉ biết khóc không thành tiếng, anh cưng chiều véo mũi bé con một cái rồi bế cô bé đặt lên chiếc ghế ngồi cạnh giường bệnh.
"Ba sợ mất vợ của ba, nên ba mới khóc, bảo bảo không thương ba thì thôi mà còn trêu ba nữa."
"Ai là vợ của anh? Đừng có ăn nói lung tung."
"Anh chỉ biết vợ anh tên Lưu Bội San thôi, cô ấy còn vừa sinh cho anh hai cậu nhóc vô cùng đáng yêu, thế em có biết cô ấy ở đâu không? Chỉ cho anh đi."
Không cho nhận là vợ thì anh đây chơi trò chạy đường vòng, bá đạo đến như vậy rồi thì Bội San cô chỉ còn biết cố mím môi nhịn cười, rồi giả vờ ngó lơ, quay mặt sang hướng khác.
"Anh tự đi mà tìm."
Biết rõ người phụ nữ này vẫn chưa nguôi giận trong lòng, nên Đình Hạo Nguyên vẫn chưa thể thả lỏng tâm tình được.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, nhẹ nhàng áp lên môi mình, trao lên nơi mu bàn tay mềm mịn ấy một cái hôn, sau đó bằng tuyến giọng dịu dàng nhất, anh khẽ cất lời:
"Anh biết bấy nhiêu khó khăn đó vẫn chưa thể làm em nguôi giận, vẫn chưa thể bù đắp được hết lỗi lầm của anh đã gây ra, nhưng anh sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để chứng minh cho em thấy tình yêu của anh dành cho em là vô hạn, kể cả khi đánh đổi cả tính mạng của mình để được vì em thì anh cũng cam tâm tình nguyện."
"Anh cũng biết chỉ với những lời ngoài miệng thế này thì không đủ sức thuyết phục được em tin tưởng anh thêm một lần nữa, nhưng anh xin em cho anh thêm một thời gian nữa thôi, chờ đến khi anh khôi phục lại được hai đoạn clip trong camera ở phòng làm việc hôm ấy thì sẽ mang đến cho em xem ngay, lúc đó em sẽ tin những gì anh nói là thật. Chờ đến khi anh điều tra rõ mọi chuyện thì sẽ cho em một lời giải thích thỏa đáng. Tiểu San, em đừng xua đuổi anh nha, anh muốn chăm sóc cho em và con..."
Sau những lời nói nài nỉ của người đàn ông là một khoảng lặng. Tuy nghe rất rõ ràng những gì Đình Hạo Nguyên nói nhưng Bội San vẫn giữ yên lặng, cô càng không nói gì thì Đình Hạo Nguyên lại càng căng thẳng, anh và Bội Sam chỉ biết đối mặt nhìn nhau mà lẳng lặng chờ đợi.
"Oa oa oa... oe oe oe..."
Và cuối cùng người lên tiếng đầu tiên lại là hai chú nhóc nhỏ nằm trong nôi, những tiếng khóc đầu đời thật mạnh mẽ thoáng chốc đã khiến Đình Hạo Nguyên rối hết cả lên, mới ra đời hai cậu ấm đã chứng tỏ được quyền lực của mình, khi chỉ cần vừa lên tiếng thì vị Tổng tài kia đã cuống hết cả lên.
"Vợ... vợ ơi, con khóc kìa, bây giờ phải làm sao?"
"Thì anh nói muốn chăm sóc cho chúng mà, cơ hội tới rồi đó."
Bội San chính là điểm để anh bám víu duy nhất thế mà cô lại hờ hững thốt lên những lời như vậy khiến người đàn ông càng thêm lúng túng.
"Nhưng mà anh không biết phải làm gì...Vội vàng quá, anh chưa kịp chuẩn bị... Vợ..."
Đúng lúc này hai nữ y tá trực trước cửa phòng, vì nghe thấy tiếng em bé khóc lớn quá nên đã lật đậy chạy đến kiểm tra cho hai cậu nhóc.
"Bé đói rồi, ba đã pha sữa chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng pha làm sao?"
Sau câu trả lời hết sức thành thật của ông bố trẻ là cái lắc đầu thán phục đến từ hai nữ y tá.
"Vậy anh qua đây bế bé đi, để tôi pha cho."
Nói xong nữ y tá giao lại đứa bé cho Đình Hạo Nguyên bế, còn cô thì bắt đầu pha sữa.
"Nhóc con à, mày làm ba cuống hết cả lên đấy. Đừng khóc nữa, cho mẹ còn nghỉ ngơi."
"Oa oa oa... oa oa oa..."
"Ơ, cái thằng ranh con này, không nghe ba nói gì à?"
Nhìn cách chăm con của Đình Hạo Nguyên mà tất cả những người phụ nữ có mặt đều thở dài chịu thua.
"Anh mang con qua đây cho em."
"Nhưng bác sĩ dặn em chưa được ngồi dậy."
"Thì anh đặt con bên cạnh để em dỗ cho."
Đến câu thứ hai thì ông bố trẻ mới mang tiểu bảo bối đến bên cạnh Bội San, vừa đặt xuống thôi thì cậu nhóc đã ngừng khóc khiến Đình Hạo Nguyên lại một phen ấm ức.
"Hình như nó không thích anh..."
"Tại anh không biết cách bế, trẻ sơ sinh khi bế phải ôm sát vào người để con có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể mình truyền tới thì mới cảm thấy an toàn, như vậy con sẽ không khóc nữa."
"Vậy lần sau anh sẽ rút kinh nghiệm."
"Anh làm ba của một bé rồi mà vẫn chưa có kinh nghiệm sao?"
"Thật ra do tôi vụng về, lúc bà xã tôi sinh bé đầu tiên tôi cũng y như lúc này, lóng nga lóng ngóng không biết làm gì hết. Nhưng sau hôm nay tôi nhất định sẽ học hỏi nhiều thêm để chăm sóc cho hai thằng nhóc nghịch ngợm này."
Câu hỏi của nữ y tá khiến Bội San và Đình Hạo Nguyên chợt cảm thấy bối rối, nhưng rất may là người đàn ông ấy đã đưa ra một câu trả lời khiến cô ấm lòng, anh không ngại gì mà tự hạ thấp bản thân mình xuống chỉ để bảo vệ cô và Bội Sam tránh khỏi những lời bàn tán của thiên hạ.
"Hiếm khi thấy anh chồng, người ba nào có lòng như anh. Vậy anh bế bé này đi, rồi cho bé uống sữa."
Theo như chỉ dẫn của Bội San, lần này Đình Hạo Nguyên đã thuần thục hơn được trong cách bế em bé, đứa trẻ này cũng ngoan ngoãn hơn em của nó rất nhiều.
"Anh cứ cầm bình sữa để bé tự ti, nhớ là đừng cầm cao quá cũng đừng hạ thấp quá nha, chúng tôi ra ngoài, khi nào cần thì anh cứ gọi."
Dặn dò xong, hai nữ y tá lại rời khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại một gia đình nhỏ với những nụ cười hạnh phúc trên môi.
"Mẹ ơi, hai em tên gì vậy mẹ?"
Nhờ câu hỏi của Bội Sam mà lúc này đôi ba mẹ trẻ mới nhớ đến chuyện đặt tên cho hai thiên thần nhỏ mới chào đời.
"Hạo Nguyên, anh đã nghĩ ra tên gì chưa?"
"Con là do em khổ cực sinh ra mà nên em có quyết định cao hơn anh."
Đình Hạo Nguyên cười nói rồi lại tập trung cho bé con trong lòng mình ti sữa.
"Vậy đặt là Đình Hạo Du và Đình Hạo Dân đi, Hạo Dân là anh, Hạo Du là em."
"Thế ai là anh, ai là em vậy mẹ?"
"Bé ở bên cạnh mẹ là em, còn trong lòng ba là anh. Con xem trên bảng tên của em có ghi giờ sinh nè, Hạo Du được bác sĩ mang ra sau nên phải làm em."
Bội San ân cần giải thích, còn chỉ rõ cặn kẽ cho Bội Sam biết, khi đã hiểu xong thì cô bé liền mỉm cười.
"Dạ! Du Du ơi, chị là chị Sam Sam nè, em mau lớn để chơi trò chơi với chị nhé!"
Sau câu nói ngây ngô của cô bé là những nụ cười tươi tắn trên khóe môi của tất cả mọi người.
Cứ thế cả gia đình quây quần bên nhau đến khuya, Bội San sau khi cho Hạo Du ti xong bình sữa thì đã bị Đình Hạo Nguyên bắt đi ngủ, Bội Sam vì quá mệt mà cũng lăn ra giường bên cạnh ngủ say sưa. Chỉ còn một mình Đình Hạo Nguyên là chưa hề chợp mắt.
Anh ngồi bên cạnh giường bệnh cứ nắm lấy tay của Bội San mà âu yếm, anh biết người con gái này từ lâu đã là một nửa mạng sống của anh, không có Bội San, đời anh sẽ trở nên vô nghĩa.
Ngay lúc anh vừa thiếp đi một chút thì Bội San chợt cựa mình thức giấc, cô bất giác cau chặt mày vì cảm thấy vùng bụng đột nhiên lại truyền đến cơn đau dữ dội.
Vì cơn đau quá kinh khủng đã khiến trán cô ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt còn đang nhợt nhạt lúc này đã trắng bệch, không chỉ có cơn đau mà cô còn đang cảm nhận được rằng dưới hạ thân mình đang chảy ra một chất lỏng gì đó, tình trạng lúc này chẳng khác gì lúc sau khi sinh Bội Sam khiến cô chợt trở nên sợ hãi.