《ĐÌNH THỊ》
Từ ngày Bội San quay trở lại làm việc sau kỳ nghỉ phép suốt hai tuần thì hầu như ở phòng Marketing có vẻ có ít việc hơn hẳn.
Đến cả cái chức vụ trưởng phòng của Bội San cũng sắp trở thành bù nhìn mất rồi vì một ngày làm việc tám tiếng thì có hơn năm tiếng cô đã bị "tảng băng lớn" kia réo gọi lên phòng, lúc thì bắt ăn uống, có khi lại bắt cô ngồi đó đọc tài liệu chỉ với mục đích là cho anh được ngắm nhìn.
Những chuyện lạ thường ấy thì làm sao có thể tránh khỏi những điều tiếng trong công ty, dù nhân viên không dám bàn tán công khai nhưng tin đồn Chủ tịch băng lãnh đang âm thầm si tình nữ Trưởng phòng Marketing xinh đẹp đã vang dội khắp cả tập đoàn.
"Trưởng phòng Lưu, Chủ tịch tìm chị đấy."
Chỉ có Hàn Triết là bận rộn hơn xưa khi hầu như ngày nào cậu ta cũng phải lui tới phòng Marketing chỉ để "thông báo"."
"Ờ, tôi sẽ lên ngay."
Bội San nhìn Hàn Triết trả lời rồi lại quay lại tiếp tục làm việc.
"Chị lên ngay đi nha, Chủ tịch mà nổi giận là hậu quả khó lường ấy."
"Tôi biết rồi, cậu cứ đi làm việc đi ha."
"Hời ơi, Chủ tịch bây giờ làm sao có thể nổi giận với Trưởng phòng xinh đẹp của chúng ta cho được. "Núi băng" kia đã bị chị San San làm cho tan chảy mất rồi."
Linh Lung vừa nói vừa che miệng cười tủm tỉm, mọi người trong phòng cũng đâu còn xa lạ gì với màn "anh tìm em" này nữa nên họ luôn luôn trong trạng thái trêu ghẹo Bội San ngay khi thời cơ tới.
Bội San đóng tập tài liệu lại, sắp xếp vào đúng vị trí rồi mới quay lại nhìn Linh Lung giả vờ nghiêm mặt mà hỏi chuyện.
"Chị thấy tụi em dạo này to gan lắm rồi đó nha, dám ăn nói lung tung không sợ Chủ tịch trừng phạt à?"
"Đâu phải chỉ có một mình em nghĩ vậy nên đâu có gì phải sợ. Là chị không biết đó thôi, chứ chuyện Chủ tịch âm thầm để ý đến Trưởng phòng Marketing đã truyền khắp tập đoàn rồi đúng không chị Sở Lam?"
Sở Lam cũng gật gật đầu phụ họa với Linh Lung rồi mới nói:
"Sự thật đúng là như vậy."
Bội San trầm mặc vài giây, nhìn Linh Lung rồi lại nhìn sang Sở Lam sau đó mới đứng phắt dậy.
"Thật hay không thì cũng không nên mang ra bàn tán, nhỡ đến tai Chủ tịch là mọi người khó sống đấy."
"Nhưng mà tụi em tò mò quá đi mất, chị là người trong cuộc hay là... bật mí cho mọi người chút đi... có phải chị với Chủ tịch đang... yêu nhau đúng hông?"
"Chị chả có gì để bật mí cho mọi người biết cả. Lo mà tập trung làm việc đi, nhớ là không được bàn tán sau lưng Chủ tịch nữa đó."
Nghiêm túc nhắc nhở toàn bộ mọi người trong phòng xong, sau đó Bội San mới chịu rời đi.
"Chị Sở Lam, chị có tin vào tin đồn không?"
"Chị cũng như em. Em tin thì chị tin."
"Em thì chắc chắn một trăm phần trăm là tin rồi."
................
Sau khi rời khỏi phòng Marketing thì nơi Bội San hướng tới không nơi nào khác ngoài phòng Chủ tịch.
Trong lúc vào thang máy lên gặp Đình Hạo Nguyên thì Bội San đã nhận được một cuộc điện thoại.
Chuông vẫn đang reo inh ỏi nhưng có vẻ như cô không muốn nghe máy vì trên màn hình đang hiển thị tên "Tô Tử Anh" là người gọi đến.
Cuộc gọi đầu tiên qua hơn 40 giây đã kết thúc, Bội San vừa định cất điện thoại vào túi thì chuông lại lần nữa vang lên, người gọi đến vẫn là Tô Tử Anh.
*Ting*
Đúng lúc thang máy dừng lại, Bội San bước ra ngoài sau đó mới quyết định chấp nhận cuộc gọi.
"A lô."
[Mẹ của em đang ở chỗ của tôi, hình như là chưa biết chuyện chúng ta ly hôn à? Em mau đến đón bà ấy đi, tôi không có thời gian đâu mà tiếp đãi.]
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói vô cùng thiếu kiên nhẫn còn xem lẫn chút bực dọc làm Bội San không chút ngần ngại mà tin ngay những gì hắn ta nói.
"Được rồi, tôi tới ngay."
[Nhà hàng S, em nên tới ngay trước khi tôi hết kiên nhẫn.]
Nói xong bên kia hắn ta đã tắt máy, Bội San cũng chẳng chút chần chừ liền quay trở lại thang máy đi xuống tầng một.
"Sao đột nhiên mẹ lại lên đây làm gì vậy nhỉ?"
Chuyện ly hôn, tạm thời Bội San vẫn chưa nói cho gia đình biết nên khi nghe Tô Tử Anh nói mẹ cô đang ở chỗ hắn ta thì cô không thể không lo lắng.
Không phải cô muốn che giấu chuyện hôn nhân đổ vỡ mà là muốn chọn thời cơ thích hợp tự giải bày với ba mẹ mình.
Trong lúc Bội San chuẩn bị rời khỏi tập đoàn thì trên phòng Chủ tịch, nét mặt của người đàn ông quyền lực đang lộ rõ biểu cảm thiếu kiên nhẫn.
Anh đã sai Hàn Triết đi gọi Bội San lên nhưng đã 30 phút rồi vẫn chưa thấy mặt cô đâu nên anh khó tránh khỏi cảm giác không vui, bình thường sau khi đi "mời" thì 5-10 phút sau Bội San đã có mặt nhưng hôm nay thì...
*Ting ting*
Chuông tin nhắn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, Đình Hạo Nguyên vẫn giữ nguyên nét mặt cau có mà mở điện thoại lên xem.
[Em có chút việc quan trọng phải ra ngoài, khi nào về sẽ lên gặp anh sau.]
Đọc xong đoạn tin nhắn, mày kiếm lại nhíu chặt hơn nữa, ngay sau đó anh soạn một dòng tin gửi lại cho Bội San.
[Là việc gì có thể nói với anh được không? Em đang đi đến đâu?]
[Em đi gặp mẹ ở nhà hàng S.]
Đến tin nhắn thứ hai của Bội San gửi đến thì nét mặt phủ băng của nam nhân ấy mới hòa giãn ra, không chỉ vậy trên khóe môi gợi cảm còn thoáng hiện lên nụ cười, sau đó lại soạn thêm một dòng tin.
[Vậy em cứ ở nhà chơi với mẹ, không cần quay lại công ty nữa. Chiều anh đón bảo bảo rồi sẽ đưa con về cho em.]
Bội San trên ngồi trên taxi, đọc xong đoạn tin nhắn của Đình Hạo Nguyên vừa gửi tới mà bất giác mỉm cười, cô gửi lại cho anh một chữ [Dạ] rồi cất điện thoại vào túi áo.
Chiếc taxi thẳng tiến trên làn đường tấp nập hơn 20 phút thì dừng lại trước cổng nhà hàng S, Bội San trả tiền cho bác tài sau đó xuống xe đi thẳng vào trong.
Cô nhanh chóng nhìn ra vị trí của Tô Tử Anh đang ngồi, nhưng quái lạ bên cạnh anh chẳng có ai khác.
Hai hàng lông mày thanh mảnh thoáng chốc nhíu lại, cô bước đến chỗ mà Tô Tử Anh đang ngồi.
"Mẹ tôi đâu?"
"Vừa đi toilet rồi. Em ngồi đi, uống với anh một ly."
Tô Tử Anh điềm đạm nói rồi rót ra một ly rượu, nhưng Bội San thì chẳng có chút hứng thú đối mặt với người đàn ông này.
Cô bực dọc ngồi xuống ghế, chẳng thèm dành cho người đàn ông đối diện lấy một cái nhìn.
"Uống với anh một ly được chứ? Coi như là xí xóa hết chuyện xưa, thấy em sống tốt anh cũng vui rồi."
Lúc này Bội San mới chuyển ánh mắt nhìn vào gương mặt đang hiện biểu cảm thành thật của Tô Tử Anh, cô cảm thấy có chút khó hiểu nhưng vẫn lên tiếng trả lời.
"Tôi không thích uống rượu."
"Vậy em có thể thay thế bằng nước lọc. Thật ra thì anh đã suy nghĩ rất kỹ và cảm thấy rất ân hận về những chuyện đã làm khiến em tổn thương. Hiện giờ anh không xin em tha thứ vì mọi chuyện đã đi quá xa, anh cũng không có tư cách xen vào cuộc sống của em. Anh hi vọng em có thể sống hạnh phúc bên cạnh người mới."
"Coi như ly này anh chúc mừng em đi, uống với anh được không?"
Bội San đã bị những lời nói ngon ngọt của Tô Tử Anh làm cho bật cười. Một nụ cười đầy rãy sự khinh thường.
Sau đó cô nhìn ly nước lọc trên bàn, cảm thấy cổ họng khô khan cũng hơi khát nên đã nâng ly lên.
Trước khi uống còn không quên nói trước một câu.
"Tôi uống vì khát, chứ không phải vì những lời nói buồn cười của anh."
Nói xong Bội San mới bắt đầu nhấp một ngụm nước khá lớn vào miệng, đến lúc này thì Tô Tử Anh mới lộ ra ánh mắt mưu mô xảo trá.
Uống xong ly nước, chưa đầy một phút sau Bội San đã cảm thấy đầu óc quay cuồng. Trong đầu cô liền nghĩ ngay đến chuyện tồi tệ nhất nên đã vội vàng đứng dậy nhưng cả cơ thể mảnh khảnh đã mềm nhũn chẳng còn chút sức lực, trước mắt một bóng đen nhanh chóng ập tới, sau đó cô dần mất đi ý thức rồi ngất lịm.