Hôm nay "gia đình" nhỏ đúng chất đi dự tiệc cưới với vai trò là khách không hề quan trọng với chủ nhân bữa tiệc.
Trong khi ai ai cũng cùng nâng ly, chúc mừng đôi cô dâu chú rể trăm năm hạnh phúc thì một nhà ba người gồm Lưu Bội San, Đình Hạo Nguyên và tiểu công chúa Bội Sam lại nhàn nhã ngồi ăn, ăn xong thì ung dung ra về.
Họ xem nhà hàng KF như chốn không người mà thản nhiên cười nói vui vẻ không khác gì một gia đình hạnh phúc khiến Tô Tử Anh và Lâm Sở Sở tức đến giậm chân đấm ngực thốt không nên lời khi chứng kiến hầu hết toàn bộ sự chú ý xung quanh đều dành về phía ba người họ, xem cô dâu lộng lẫy như ả chẳng khác gì cái "bóng đèn" trang trí.
Suốt bữa tiệc Tô Tử Anh cũng chẳng khá hơn vợ mình là bao, thậm chí hắn còn vô cùng bực tức khi thấy Bội San thân mật với người đàn ông khác.
Cứ thế, sắc mặt của hai nhân vật chính đều đen toàn tập từ khi Bội San và Đình Hạo Nguyên xuất hiện, cho đến khi về tới nhà cả hai vẫn mang cái nét mặt lạnh tanh vào nhà.
"Hai đứa về rồi đó à, sao nào khách khứa tới đông đủ chứ?"
Vì Lâm Sở Sở không có người thân nào nên khi hôn lễ được tiến hành thì cô ta đã thẳng thắn đề nghị sẽ không có phần song thân của hai bên gia đình ra mặt nên hôm nay cả Tô Tử Nghiệp và Trần Thục Oanh đều phải ngồi ở nhà chờ đợi.
Vừa thấy "trai ngoan, dâu hiền" của mình về tới, Trần Thục Oanh đã sốt sắng đi đến hỏi han nhưng chỉ nhận được nét mặt cau có của Lâm Sở Sở kèm theo một câu nói cộc cằn.
"Pha cho tôi một ly trà xanh."
*Rầm* Sau đó là tiếng đóng cửa phòng vang lên một tiếng rõ to làm Trần Thục Oanh giật cả mình.
"Vợ con nó làm sao thế? Hay con lại chọc giận nó rồi, Tô Tử Anh mẹ nói cho con biết, đây là cái mỏ vàng của nhà ta, con xem Sở Sở cái gì cũng có, tiền tài, địa vị tuy là không giàu sang hơn nhiều người khác nhưng ít ra vẫn hơn con nhỏ vợ cũ của con. Con nên biết chiều lòng dỗ ngọt nó một chút, biết không hả?"
"Mẹ à, con đã làm cái gì đâu."
Đã bực, về đến nhà còn nghe cằn nhằn thì tâm trạng còn gì tệ hơn nữa đâu chứ, Tô Tử Anh cũng không ngoại lệ, hắn cau có bỏ lại một câu rồi đi tới sô pha ngồi xuống.
"Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hôm nay là đêm tân hôn thì lẽ ra phải vui vẻ mới phải, nhưng nhìn sắc mặt hai đứa cứ đen như nhọ nồi là sao?"
"Còn không phải do cô ta sao. Cứ nằng nặc đòi mời Lưu Bội San tới dự với mục đích là sẽ làm nhục người ta nhưng ai ngờ người chịu ấm ức, nhục nhã lại là bản thân mình."
Nghe thấy sự tình có liên quan đến Bội San, Trần Thục Oanh đã tức giận ra mặt, bà lạnh giọng hỏi lại:
"Nó đã làm gì?"
"Chẳng làm gì, chỉ xuất hiện như nữ minh tinh lộng lẫy, bên cạnh còn có một người đàn ông phong độ. Họ vừa xuất hiện con và Sở Sở đã bị xem là bù nhìn rồi. Cười cười nói nói vui vẻ còn phô bày cử chỉ thân thiết như đang ở chốn không người, đúng là vô sỉ."
"Nhanh như vậy đã tìm được người bao nuôi rồi thì cũng đâu có tầm thường, vậy mà còn tưởng là gái nhà lành, ai ngờ cũng chỉ là thứ đàn bà lẳng lơ."
"Trà của tôi đã có chưa?"
Trần Thục Oanh vừa dứt lời miệt thị Bội San xong thì từ trong phòng ngủ đã vọng ra thang âm chói tai của Lâm Sở Sở làm bà ta phát hoảng.
"Ờ, có ngay đây. Con chờ mẹ một chút."
Vội vàng lên tiếng trả lời xong, trước khi đi Trần Thục Oanh còn bỏ lại thêm cho Tô Tử Anh một câu.
"Còn ngồi ngẩn ra đây làm gì, mau vào phòng dỗ nó đi."
"Aizz... phiền chết đi được."
- ---------------
Cùng lúc này trong ngôi nhà thơ mộng của Bội San thì lại rất yên bình.
Trên đường trở về nhà, Bội Sam đã không thể chống lại cơn buồn ngủ mà thiếp đi ngay trên xe, về đến nhà Đình Hạo Nguyên ân cần bế cô bé về phòng, ân cần tháo giầy cho bé con nhỏ nhắn rồi đắp chăn lại sau đó anh mới rời khỏi phòng ngủ.
"Hôm nay đã làm phiền anh nhiều rồi..."
"Hmm, em vừa nói cái gì nhỉ? Mau nói lại anh nghe."
Biết bản thân vừa lỡ lời phạm vào từ đại kỵ nên Bội San liền cười nịnh với Đình Hạo Nguyên rồi nhỏ giọng nói tiếp:
"Em lỡ lời thôi mà..."
Đình Hạo Nguyên khẽ cười, kí đầu Bội San một cái, ánh mắt anh luôn dạt dào những tia tình cảm, cưng chiều dành cho cô gái nhỏ.
"Em vào thay quần áo đi, rồi xuống bếp ăn khuya."
"Ăn nữa hả? Nhưng chúng ta vừa mới ăn xong mà?"
"Thức ăn ở đó không ngon, lúc nãy em ăn cũng không nhiều nên giờ phải ăn thêm. Anh sẽ nấu món gì đơn giản thôi."
Giọng của người đàn ông tiêu sái vừa hết lời thì cũng là lúc bóng người của anh tiến thẳng vào bếp, anh bật đèn và bắt tay ngay vào việc.
Bội San ngây ngô nhìn theo anh, sau đó cô lại mỉm cười chính là cái kiểu cười bảy phần hạnh phúc ba phần bất lực.
Bất lực vì chẳng thể nào cưỡng lại sức hút của người đàn ông ấy, càng không thể chống đối mệnh lệnh khi anh đã cương quyết đề nghị.
Chuỗi ngày ở bên Đình Hạo Nguyên có lẽ là khoảng thời gian bình yên và thoải mái nhất của cô!!!
- ---------------
Bước sang mùa xuân, thành phố nhộn nhịp hẳn. Hoa lá đua nhau nở sắc, người người nhà nhà nôn nao chuẩn bị đón một cái Tết sung túc và trọn vẹn bên gia đình.
Với quan niệm màu đỏ tượng trưng cho sự thịnh vượng và năng lượng, những nhà hàng, quán xá đã bắt đầu trang trí những thứ màu đỏ như đèn lồng đỏ, câu đối xuân đỏ, có cả những chậu hoa tươi sắc.
Thời tiết trong lành, nên mọi người cũng chịu ra đường nhiều hơn. Trong quán cà phê sang trọng nằm trên đường A tại thành phố Thượng Hải, khách khứa cũng khá đông đúc, đặc biệt còn có sự góp mặt của Tô Tử Anh và Nhạn Phúc, tổng giám đốc công ty MK.
"Nhạn tổng thấy bản kế hoạch này thế nào? Nếu ổn thì chúng ta có thể ký hợp đồng được rồi chứ?"
Nhạn Phúc nhìn bản hợp đồng vừa được đẩy tới bằng ánh mắt chẳng mấy hứng thú, gã ngã lưng ra thành ghế, đưa tay lên xoa xoa chiếc cằm lổm chổm râu xanh.
"Ký thì cũng được nhưng mà thành ý của giám đốc Tô đây vẫn chưa đủ thì phải..?"
Tô Tử Anh cười méo mó, cẩn trọng thăm dò ý muốn mà gã đối tác cần.
"Ý của Nhạn tổng là xã giao sao? Chuyện đó thì ngài cứ yên tâm, Tô Tử Anh tôi đã sắp xếp hết rồi, đảm bảo tối nay mỹ nhân sẽ phục vụ ngài từ A đến Z."
"Giám đốc Tô đúng là thẳng thắn nhưng vẫn không trúng ý của tôi rồi."
Nhạn Phúc nhếch môi cười, sau đó nâng ly rượu lên thong thả thưởng thức.
"Vậy ý của Nhạn tổng là..."
Thưởng thức xong ly rượu, gã ta đặt chiếc ly rỗng trở về vị trí cũ rồi mới nhìn thẳng vào mặt Tô Tử Anh, đuôi lông mày phải khẽ nhướng lên, âm điệu trầm thấp vang lên một câu nói đầy ẩn ý.
"Vợ cũ của giám đốc Tô đúng là tuyệt sắc giai nhân..."1