Giờ lành đến, Phương Tiểu Tuyết khoác tay ba mình đi vào lễ đường. Bên dưới khán đài, khách mời đều hò reo chúc phúc cho đôi trẻ phía trên.
Thẩm Tử đi đến đón tay Phương Tiểu Tuyết từ tay ba vợ, ông nghẹn ngào trao tay con gái mình cho con rể, nói:
_ Ba giao con gái của ba cho con, nửa đời sau của con bé đều nhờ con chăm sóc. Ba tin con sẽ không bỏ lỡ giữa chừng.
_ Vâng, con sẽ không phụ lòng của ba.
Chu Phỉ và Vương Thiên Minh đi phía sau cả hai, vẻ đẹp không thua kém gì với cô dâu chú rể.
Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử đi đến trước cha sứ, hai tay nắm chặt lấy nhau, hướng mắt về phía cha sứ chờ đợi. Lát sau, cha sứ dõng dạc nhìn cả hai nói:
_ Cô dâu, con có bằng lòng lấy người đàn ông bên cạnh mình làm chồng? Cho dù có ốm đau hay bệnh tật, cho dù có nghèo khổ khó khăn, vẫn không từ bỏ?
_ Con đồng ý.
_ Chú rể, con có đồng ý lấy người phụ nữ bên cạnh làm vợ? Cho dù có ốm đau hay bệnh tật, cho dù có nghèo khổ khó khăn, vẫn không từ bỏ?
_ Con đồng ý.
_ Hai con hãy trao nhẫn cho nhau.
Vương Thiên Minh đem đến hộp nhẫn cho Thẩm Tử, nhận lấy chiếc nhẫn, anh ta lồng vào ngón tay áp út của Phương Tiểu Tuyết.
Chu Phỉ cũng đi đến đưa cho cô ấy một hộp nhẫn, cả hai cùng trao cho nhau chiếc nhẫn có một không hai.
_ Ta tuyên bố, hai con từ đây thành vợ chồng hợp pháp. Hai con có thể hôn nhau.
Thẩm Tử vén chiếc khăn voan lên, cúi người hôn lên bờ môi đầy đặn của Phương Tiểu Tuyết. Khán đài hò reo vỗ tay chúc mừng.
Tiếp theo, mọi người đều di chuyển đến khách sạn gần đó để dự tiệc. Những khách mời không được mời đến lễ đường, đều tập trung ở khách sạn chờ.
Chu Phỉ ngồi trong xe, ánh mắt nhìn ra phía xa xa, trong lòng đang suy nghĩ gì đó rất chăm chú. Vương Thiên Minh đưa tay kéo cô vào lòng, hỏi:
_ Phiền lòng chuyện gì sao?
_ Không có, chỉ đang suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Không ngờ, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy!
_ Cũng phải, nhưng anh cũng nên cảm ơn Lâm Vỹ, đã đẩy em đến bên anh.
_ Anh còn dám nói. Nếu không phải hợp đồng bị anh giở trò, thì anh nghĩ em bị anh quấn lấy đến bây giờ sao?
_ Vậy là do anh sao? Em dám nói mình không yêu anh không?
Chu Phỉ cười trừ, chuyện này cô thừa nhận, mình thật sự yêu người đàn ông này! Chẳng biết từ bao giờ, lại muốn dựa dẫm vào anh nhiều hơn.
...
Bữa tiệc đông khách đến không nhìn ra ai với ai, Chu Phỉ chỉ chăm chú vào đống đồ ăn được bày biện trên bàn. Biết bao nhiêu là món, hấp dẫn để không chịu được! Hương vị còn rất đặc biệt nữa!
_ Chị Phỉ Phỉ, hôm nay chị đẹp lắm nha! Em nhìn mà còn mê nữa.
_ Hạ Hạ, bao giờ mới tìm bạn trai đây? Cũng đâu thua chị bao nhiêu tuổi. Nên thành gia lập thất rồi!
_ Chị này, cứ đùa em. Em không sợ ế, chị sợ gì chứ? Với lại, em được mẹ cho đi xem mắt nhiều lắm đó!
Chu Phỉ uống nhanh ly nước bên cạnh, nhìn Lục Hạ nói:
_ Thế chọn kĩ vào, đừng lựa đại là được.
_ Vậy khi nào có bạn trai, sẽ đem đến cho chị xem mặt.
_ Con bé này, ăn gì đó lót dạ đi!
Bạch Dương đứng gần đó, nghe hết tất cả cuộc đối thoại của hai người, mặt cậu đen lại, cứ như ai đó đang dòm ngó thứ mình thích.
_ Nè, lam, gì mà khó chịu vậy? Cái ly sắp bị cậu bóp nát luôn rồi!
_ Không có. Nhưng có chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng, không biết nên làm sao?
_ Thư kí quyền năng bên cạnh Chu Phỉ mà cũng có lúc vậy sao? Nói nghe xem nào.
Lý Nhất giả vờ châm chọc, vẻ mặt hóng chuyện hôn mấy bà bán thịt ngoài chợ nữa!
_ Làm sao để the đuổi người mình thích? Đây là lần đầu tôi biết yêu.
_ Lại là chuyện yêu đương. Cậu tìm đến tôi thì là đúng người rồi đó!
Lý Nhất tự hào vỗ ngực xưng tên, nói chuyện gì thì nói nhưng chuyện này thì anh ta là chuyên gia luôn là đằng khác!
_ Trước tiên, cậu nên quan sát cô ấy thích ăn cái gì, thích uống cái gì! Từ điểm đó mà đánh tiến. Những cô gái mà cuồng công việc thì cậu nên gặp riêng hỏi chuyện công việc nhiều hơn.
_ Sao anh biết tôi thích con gái?
Lý Nhất ngưng một chút, đứng hình mất vài giây với câu hỏi của Bạch Dương. Muốn rời đi cũng không được, nhưng muốn ở lại cũng chẳng xong.
_ Thế cậu thích con trai à?
Bạch Dương lắc đầu, sau đó lại hỏi tiếp vấn đề:
_ Nhưng làm sao để biết người đó có thích mình hay không?
_ Vậy cậu quan sát biểu cảm của người đó! Mỗi khi cậu cảm thấy khó chịu, người đó sẽ luôn hỏi han cậu, chủ động đến gần bắt chuyện với cậu. Hoặc là câu thử tiếp xúc với một người phụ nữ nào đó, chỉ cần cô ấy luôn hướng về cậu thì cô ấy đang ghen đấy!
Bạch Dương gật đầu, có lẽ đã hiểu được đôi chút về sự tình. Ánh mắt lại một lần nữa hướng về Lục Hạ, ánh mắt vừa thâm tình vừa dịu dàng lại trong sáng đến khó tả.
...
Vương Thiên Minh cùng Thẩm Tử tiếp khách, rất nhiều người đến bắt chuyện, hỏi han về chuyện hợp tác. Cũng chẳng xem hôm nay là tiệc cưới hay là tiệc giao lưu doanh nghiệp nữa.
Lý Nhất cũng không khá hơn, cũng bị bao vây không ít. Những đối tác cũ với Lâm Vỹ cũng đến muốn hỏi chuyện hợp tác lại với Chu thị.
Chu Phỉ và Phương Tiểu Tuyết thì đỡ hơn một xíu, cũng chỉ giao lưu với mấy cô tiểu thư và phú bà. Được hơn là không bàn chuyện công việc kinh doanh gì đó!
...
Đến hơn mười giờ, khách mời mới lác đác còn vài người, chủ yếu là những người quen của gia đình. Chu Phỉ mệt mỏi dựa vào người Vương Thiên Minh ngủ thiếp đi lúc nào không hay!
Phương Tiểu Tuyết thay xong bộ váy rườm rà trên người, khi quay lại đã thấy Chu Phỉ ngủ thiếp đi! Đi đến nhẹ nhàng nhìn Vương Thiên Minh, nói nhỏ:
_ Anh đưa Phỉ Phỉ về nghỉ ngơi đi, hôm nay vất vả cho hai người rồi!
_ Vậy bọn anh đi trước.
Vương Thiên Minh bế bổng cô lên, ra khỏi khách sạn, một đường thẳng về Vương gia. Đào Ánh Ngọc đã về từ sớm, cũng đã yên giấc trên phòng. Không muốn kinh động đến mọi người, anh không bật đèn mà đi thẳng lên phòng.
Đặt cô lên giường, anh hôn nhẹ lên trán cô, nói nhỏ:
_ Bảo bối ngủ ngon.