Mấy ngày sau, Chu Phỉ đang hít thở không khí trong lành trong hoa viên, một cô người làm vừa nhận thư chạy vào, hớt ha nói:
_ Thiếu phu nhân, thiệp mời của cô. À không, là của Phương tiểu thư và Thẩm thiếu.
_ Thiệp? Thiệp cưới sao?
Cô ta gật đầu, sau đó đi vào nhà. Chu Phỉ mở ra xem, hình hai người in trên tấm thiệp, ảnh cưới chụp tại nơi hai người lần đầu gặp nhau.
Chạy vội vào nhà, cô đưa cho Đào Ánh Ngọc xem, bà vui vẻ nói:
_ Nhanh vậy sao? Thế sau đám cưới của Tiểu Tuyết, mẹ sẽ tổ chức cho con và Thiên Minh. Haizzzz, chờ ngày này lâu như vậy, cuối cùng cũng sắp đến. Mau gọi cho Thiên Minh, ngày mai chúng ta đi chọn váy cưới, còn nữa...
_ Mẹ, chuyện đó tính sau đi, chuyện cưới sinh của chị Tiểu Tuyết, chúng ta cũng nên góp một tay chứ!
_ Đúng, mẹ quên mất chuyện này! Thay đồ, chúng ta đến Phương gia một chuyến.
...
_ Thiên Minh, Thẩm Tử đã ôm vợ về nhà rồi! Cậu cũng nên cho chúng tôi uống rượu mừng chứ!
_ Cậu ta ôm vợ về, còn tôi được vợ đến cửa tìm. Hai người họ yêu nhau mấy năm, tôi vừa gặp đã kết hôn. So sánh làm gì?
Cả hai đều hiện dấu ba chấm trên đầu, nói chuyện với người lạnh lùng với cả thế giới như anh thì sao có thể nói lại. Còn nói cái gì mà kết hôn ngay lần gặp đầu tiên, ông không lừa người ta thì sao có chuyện kết hôn chứ!
_ Vợ cậu không muốn làm lễ cưới sao?
_ Cô ấy bảo làm hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là cả hai đều yêu nhau và cũng đã có giấy kết hôn. Nhưng sao mẹ tôi có thể đồng ý chứ!
Vương Thiên Minh chẳng thèm nhìn mặt của hai người trước mặt, cũng chẳng có thời gian bàn chuyện cưới sinh gì đó!
_ Nhưng Tiểu Tuyết nhà tôi đã thiết kế xong váy cưới rồi! Phỉ Phỉ sẽ đổi ý thôi!
_ Hai người nói xong chưa? Thẩm thị bị phá sản rồi sao? Lý Nhất, cậu bị vợ tôi sa thải rồi sao? Rảnh rỗi như vậy, mau về là việc đi!
Thẩm Tử nhìn Lý Nhất nhún vai khó hiểu, chẳng biết do đâu mà anh lại nổi giận như vậy! Thôi thì rút quân, ở đây một lát lại chẳng thể về được!
Ting. Tin nhắn từ cô vợ bé bỏng nhắn đến, vừa nhìn vừa cười, hai người bên ngoài lại hóng hớt, núp bên ngoài cửa ngó vào.
_ Cậu nói xem, sao cậu ta lại nổi giận với mình chứ? Lúc nãy đâu nói gì quá đáng đâu.
_ Chắc nhớ vợ hay sao á! Chứ trước đây làm gì có. Thôi, về đi, một lát cậu ta ném mình ra ngoài luôn đấy!
...
Chu Phỉ từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Phương Tiểu Tuyết đang chăm chú vào chiếc máy tính trước mặt. Cô đi đến ngồi cạnh cô ấy, hỏi nhỏ:
_ Chị Tiểu Tuyết, chị đang làm gì vậy?
_ Phỉ Phỉ đến chơi hả? Chị đang xem lại danh sách khách mời, toàn những người quen của ba và mẹ hai bên. Nhưng không biết sao lại nhiều hơn chị tưởng. Còn hơn dự lễ cưới của con trai tổng thống không bằng ấy!
_ Có cần em giúp gì không?
Phương Tiểu Tuyết đặt máy tính xuống bàn, đi đến tủ quần áo, lấy ra một bộ váy trắng, đem đến cho cô, rồi nói:
_ Váy phù dâu, em mau thử xem. Chị thiết kế váy cưới cho em luôn rồi nha!
_ Bận rộn như vậy mà chị cũng có thời gian cho váy phù dâu sao?
_ Bận thì bận, nhưng không thể quên cô em gái như em được! Mau đi đi.
Cầm theo chiếc váy đi vào phòng thay đồ. Lúc sau đi ra, vẻ đẹp này khiến cho người nào đó phải chú ý. Chẳng biết từ bao giờ, Vương Thiên Minh và Thẩm Tử lại xuất hiện ở đây!
_ Thấy thế nào? Bộ váy này em dùng hai mươi ngày mới hoàn thành đó!
_ Anh đến khi nào vậy? Chẳng phải anh đang làm việc sao?
_ Cậu ta nhớ vợ, lúc nãy còn nổi giận với tôi và Lý Nhất. Đúng là người có vợ có khác thật!
_ Anh không có sao?
Phương Tiểu Tuyết đánh anh ta một cái, làm vẻ mặt giận dỗi với anh ta.
Vương Thiên Minh đi đến trước mặt cô, nhìn từ trên xuống dưới, không có chỗ nào để chê được! Vợ anh luôn luôn đẹp, luôn luôn thu hút ánh nhìn của người khác!
_ Không đẹp sao?
_ Sao có thể chứ? Vợ anh thì ai cũng không đẹp bằng.
_ Dẻo miệng. Chị Tiểu Tuyết, như thế đã được chưa ạ?
_ Quá được luôn là đằng khác!
......................
Mới đó đã qua thêm một tuần, tiệc cưới của Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử cũng đã diễn ra. Khách mời đến vô cùng đông, hai nhà Thẩm-Phương cũng được xem là có tiếng bậc nhất trong nước lẫn nước ngoài.
Trong phòng thay đồ, Chu Phỉ và Phương Tiểu Tuyết đang được chuyên gia make-up. Điệp Ninh ngồi bên cạnh mà cũng nôn nao, miệng cười không khép lại được!
_ Phỉ Phỉ, nghe bác Vương nói, sau đám cưới của chị Tuyết sẽ đến lượt cô và Thiên Minh. Mau mau có tin vui cho bác Vương, bác ấy trông lắm ấy!
_ Tôi biết chứ! Nhưng mấy cái lễ nghi như thế này, tôi thấy quá rườm rà, không làm cũng được mà!
_ Nè, chị đã làm xong váy cưới cho em rồi, không được nói như thế, có biết không? Công sức của chị, em không thể phụ lòng như vậy!
Cả ba cùng cười lớn, chị em lâu ngày gặp, nói chuyện vẫn ăn ý như ngày nào!
_ Chị yên tâm, mẹ em nhất định sẽ không bỏ qua bước làm lễ này! Mẹ còn nôn hơn cả em nữa kìa! Còn định làm tiệc cưới chung với chị nữa chứ!
_ Bác Vương thương em như con ruột, Thiên Minh lại cưng sủng em như công chúa. Được như em thì ai mà chẳng muốn lấy chồng.
_ Đúng đó, tôi còn ngưỡng mộ cô nữa kìa! Người như Thiên Minh, cô gái nào chẳng mơ ước. Giữ cho kĩ vào, sơ hở là có người bắt đi liền.
_ Sao có thể, anh ấy có mười lá gan cũng không dám! Cô nên giữ Lý Nhất mới đúng, người đào hoa như anh ta, buông là mất.