Chu Phỉ đi đến phòng pha nước, pha một ly cà phê và một ly ca cao, định bụng sẽ đem đến phòng họp cho Vương Thiên Minh nhưng chưa vào được phòng họp đã bị một nhân viên đi đến đụng ngã.
Chu Phỉ bị hai ly nước nóng đổ vào chân làm đỏ cả một mảng lớn. Người phụ nữ kia tức giận chỉ thẳng vào mặt cô nói lớn:
_ Cái con này, mày có biết tao là ai hay không? Tao là giám đốc mới vừa về từ nước ngoài do đích thân Vương tổng mời về, sau này không chừng tao còn có cơ hội lên làm thiếu phu nhân của Vương thị, mày mau quỳ xuống xin lỗi tao nhanh lên!
Chu Phỉ nhìn cô ta không nói gì, từ từ đứng lên nhưng chân cô đang bị thương nên đứng cũng không vững nên dựa hẳn vào tường, anh mắt không hề lộ ra chút gì là sợ hãi, nhìn cô ta hỏi:
_ Vậy cho hỏi quý danh?
_ Tôi là Hoàng Uyển, trước đây là bạn học của Vương Thiên Minh.
Chu Phỉ nghe xong lời của Hoàng Uyển thì đi về phía phòng họp mở nhẹ cửa, thấy hành động của cô như vậy cô ta liền đi đến xô ngã cô, mất đà cô ngã vào phòng họp.
Vương Thiên Minh đang ngồi nghe trưởng phòng kinh doanh báo cáo thì nghe tiếng người nói ở ngoài cửa, anh liền quay ra đã thấy Chu Phỉ đang ngồi dưới đất còn Hoàng Uyển thì lớn tiếng nói:
_ Cái người phụ nữ không nghe lời này, không chịu xin lỗi tôi mà còn đến đây để làm gì? Muốn gây sự chú ý sao? Mau cút ra ngoài nhanh lên!
Vương Thiên Minh đứng lên đi về phía hai người phụ nữ, trên người anh toả ra sát khí làm cho căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn. Mắt thấy Vương Thiên Minh đi đến, Hoàng Uyển tự nhiên ôm lấy cánh tay anh, mỉm cười nói:
_ Thiên Minh, em vừa về nước, tối nay chúng ta đi ăn nha?
Vương Thiên Minh buồn nói chuyện với Hoàng Uyển, hất mạnh tay cô ta ra rồi đi đến ngồi xuống trước mặt cô giọng nói lo lắng hỏi:
_ Phỉ Phỉ, em không sao chứ? Tại sao lại bị thương như vậy? Là ai làm?
Chu Phỉ lắc đầu như đang che giấu, cô viện cớ nói bừa, ánh mắt chẳng dám nhìn thẳng anh:
_ Em pha nước, không cẩn thận làm đổ thôi!
_ Phỉ Phỉ, nhìn vào mắt anh trả lời lại.
Giọng nói của anh vừa tức giận vừa lạnh lùng nhưng không hề nói với cô mà là cảnh cáo người đứng phía sau. Vì chuyện lúc nãy Hoàng Uyển nói thì anh cũng đã đoán ra là ai làm,Phỉ Phỉ cúi đầu nhếch mép cười, hành động vừa rồi chẳng ai thấy. Mục đích đã đạt được, cô chỉ cần chờ Hoàng Uyển đứng phía sau giả vờ bạch liên hoa nhận tội mà thôi!
Đúng như dự đoán, Hoàng Uyển nghe sợ câu nói lúc nãy của Vương Thiên Minh nên đã nhận tội trước nhưng vẫn không quên kéo cô theo vào vũng bùn.
_ Thiên Minh, là em đụng vào cô ta nhưng cũng là do cô ta có lỗi, đụng phải em mà không xin lỗi!
Những người có mặt trong phòng họp đều bàn tán xôn xao về Hoàng Uyển, một người mới đến như cô ta thì tất nhiên là không biết cô là ai!
Chu Phỉ nghe Hoàng Uyển nhận tội nhưng cũng không quên lôi cô theo thì ta đây muốn xem cô ta lấy gì để mà kết tội cô. Chu Phỉ học theo tính bạch liên hoa của Hoàng Uyển, giả vờ như mình là người có lỗi cô còn cố nặn ra vài giọt nước mắt:
_ Thiên Minh, em không sao, chị ấy không bị thương là tốt rồi, anh đừng trách chị ấy!
_ Phỉ Phỉ ngoan, không cần tự trách, anh xem lại camera là biết thôi!
_ Thiên Minh, anh đừng như vậy mà, không lẽ lời em nói mà anh cũng không tin?
Hoàng Uyển nghe anh sẽ check camera thì ngay lập tức sợ hãi nói thêm vào, anh lại không muốn nghe những lời cô ta nói nên đã gọi cho Kim Tấn xuống.
Sau khi giao việc xong thì anh bế cô đến bệnh viện, vết bỏng do nước sôi anh không thể xử lý qua loa được. Sau khi xử lý xong vết thương, anh đưa cô về Vương gia nghỉ ngơi rồi đi đến Vương thị xử lý chuyện khác.
Vương Thiên Minh ngồi ngay ngắn trên ghế, Hoàng Uyển đứng đối diện anh, cô ta chẳng hiểu mình làm chuyện gì sai mà lại bị anh gọi đến đây để hỏi tội? Khi còn đi học, cho dù cô ta có làm gì sai thì anh cũng nhắm mắt làm ngơ, xem chuyện cô ta làm như trò đùa do cô ta tự tạo ra.
Vương Thiên Minh trước kia không nói gì là do anh chẳng buồn mà quan tâm đến chuyện của cô ta. Anh nhìn cô ta lên tiếng trước:
_ Hoàng Uyển, cô vừa về nước có lẽ không biết Chu Phỉ là ai! Tôi đây nói cho cô biết một lần duy nhất và nhớ mãi mãi, cô ấy là vợ tôi là Vương thiếu phu nhân. Cô đừng nghĩ đến sẽ thay thế được cô ấy, hôm nay là cô không biết nên tôi tha cho cô lần này, sau này không được sự cho phép của tôi cô không được phép lên đây cho dù là nửa bước!
_ Thiên Minh, em là giám đốc vừa nhận chức, anh không cho em lên đây thì sau này em trao đổi công việc với anh bằng cách nào chứ?
_ Cư xử cho đúng vào, sau này chuyện công việc cô chỉ được thông qua Kim Tấn, cậu ta sẽ báo lại cho tôi.
_ Thiên... Vương tổng, anh không thể vì một người phụ nữ mà vứt bỏ tình bạn bè bao lâu nay của chúng ta!
_ Cô ra ngoài được rồi!
_ Vương tổng, anh...
_ Ra ngoài.
Hoàng Uyển tức giận bỏ ra ngoài, cô ta vậy mà lại bị cấm túc đến gần nơi làm việc của anh, mọi công việc chỉ được thông qua Kim Tấn. Cô ta chẳng cam lòng vì Chu Phỉ vậy mà lại được anh cưng chiều đến như vậy! Cũng chẳng còn cách nào, nếu như muốn chống lại Chu Phỉ thì xem như chức giám đốc này cô ta cũng không giữ được.