Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Hợp Đồng

Chương 35




Chu Phỉ đi đến Vương thị, vừa vào đến cửa đã nghe hai người nhân viên nhàn rỗi nói chuyện phiếm, một trong hai người đó nói:

_ Cô nói xem, thân hình như tôi thì có cơ hội vượt mặt cái cô Chu Phỉ kia không?

_ Cô là đang nằm mơ sao? Nếu như vượt mặt thì mấy năm qua cô đã thành Vương phu nhân rồi!

_ Cũng đúng, nhưng tôi vẫn muốn thử sức, biết đâu được Vương tổng chú ý đến thì sao?

_ Vậy được, nếu như cô có đổi đời thì nhất định không được quên tôi đâu đó!

Chu Phỉ cười nhẹ rồi từ từ đi đến sau lưng hai người đó, những nhân viên bên cạnh thầm cầu nguyện cho hai người đó bình an vô sự.

Chu Phỉ ho nhẹ để tạo tiếng động, hai người kia theo phản xạ quay lưng lại, nhìn thấy cô liền sợ hãi cúi đầu chào:

_ Vương phu nhân.

Bỏ qua câu nói của hai nhân viên cô tự nhiên ngồi xuống ghế, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn hai người kia, giọng nói bình tĩnh đến lạ:

_ Hai người là nhàn rỗi đến chẳng có chuyện gì để làm sao? Vương thị lớn đến vậy mà không có việc gì để làm sao? À, vậy tôi bảo Thiên Minh sắp xếp nơi khác cho hai người nhiều công việc một chút, nhất định sẽ không nhàn rỗi.

_ Vương phu nhân, chúng tôi biết lỗi rồi, sau này nhất định sẽ không ăn nói hàm hồ như vậy nữa, cô tha cho tôi đi mà!

Chu Phỉ nhếch mép cười, ánh mắt sắc bén đến nỗi có thể giết chết một con mồi, nhìn hai người trước mắt giọng nói càng lạnh lùng hơn:

_ Tôi không bụng dạ hẹp hòi như vậy, chỉ vì một chuyện cỏn con mà phải truy cứu nhưng chuyện vừa nãy tôi không muốn nghe lại một lần nào nữa!

Chu Phỉ đứng lên đi mất, không gian lạnh lẽo đã dần trở lại ấm áp hơn, hai người họ như vừa từ địa ngục quay trở về. Những nhân viên khác cảm thấy run sợ như vừa chứng kiến một chuyện gì đó rất đáng sợ.

Chu Phỉ cầm tập tài liệu về Mỹ Oánh đi vào phòng, đưa đến trước mặt của Vương Thiên Minh, giọng nói không hề thuyên giảm đi độ lạnh lẽo vừa rồi:

_ Anh điều tra cô ta giúp em, em muốn biết quá khứ của cô ta vào ngày mai.

Vương Thiên Minh nhìn cô như sinh vật lạ, hôm nay cô rất khác cả khuôn mặt lạnh lùng lẫn giọng nói không độ ấm.

_ Là ai chọc giận em vậy?

_ Nào có, nhân viên nhà anh nuôi em nào dám dụng vào!

_ Nhân viên nhà anh nuôi? Vậy em còn muốn nuôi?



_ Em mà đuổi thì tiền đâu mà ăn? Chỉ biết ôm lấy tủi nhục này vào lòng chứ nào dám nói ra!

Chu Phỉ như diễn viên Hollywood, nét mặt diễn cảnh bi thương vô cùng xuất sắc. Vương Thiên Minh đứng lên đi đến ngồi cạnh cô, nhìn vẻ mặt lúc này của cô mà muốn cười cũng phải nhịn.

_ Là ai?

_ Ai đâu? Có người muốn vượt mặt em để thay em làm thiếu phu nhân, thay em chăm sóc anh và mẹ.

_ Vậy em nghĩ họ có cửa sao?

_ Tất nhiên là không, họ mà đến gần anh thì nhất định sẽ có vé máy bay miễn phí đi du lịch đó nha!

Vương Thiên Minh đã không thể nhịn cười được nữa, vẻ mặt vừa tức giận vừa trẻ con của cô mà dễ thương làm sao? Vương Thiên Minh quay lại chuyện chính:

_ Điều tra người đó làm gì? Có gì đặc biệt sao?

_ Chị gái của cô ta bị Mộ Trạch Đông đem đổi lấy dự án với hoàng tử ở Anh, sau hai năm thì mất. Hôm nay đến gặp chị Tiểu Tuyết, cô ta nghe được chuyện em nói với chị ấy nên muốn em giúp đỡ trả thù. Em muốn biết là đúng hay không?

_ Chuyện đó đã gây ra nhiều tin giật gân vào hơn hai năm trước, khi đó là cô gái đó bỏ Mộ Trạch Đông theo hoàng tử nước Anh, cũng chẳng ai nghi ngờ gì!

_ Vậy anh điều tra giúp em nha?

_ Được, anh kêu Kim Tấn điều tra giúp em, vào trong nghỉ ngơi đi, ngày mai mẹ về rồi!

_ Vậy sao? Anh làm việc tiếp đi.

Chu Phỉ nghe lời đi vào phòng nghỉ ngơi, nhưng nằm hơn ba mươi phút mà vẫn không thể nào ngủ được, cô đành đi ra ngoài nhưng anh đang mở cuộc họp ở lầu hai mươi ba, bây giờ cũng không có gì để chơi.

Cô đi xung quanh căn phòng, rồi lại ra ngoài ban công đứng ngắm thành phố rồi lại ra ngoài phòng, chẳng có nơi nào để đi, cô đành đến phòng pha nước pha chút gì đó để uống.

Lúc đi ngang qua phòng thư kí, cô bắt gặp Kim Tấn đang bị cô gái nào đó lớn tiếng mắng, cô ta chẳng nể nang gì mà quát vào mặt Kim Tấn. Chu Phỉ đây cũng chẳng phải loại người thấy chết mà không cứu, cô gõ nhẹ cửa rồi bước vào, giọng nói hướng về phía Kim Tấn nhưng đang ngầm cảnh cáo cô gái kia:

_ Kim Tấn, tại sao cậu không ở cạnh Thiên Minh mà ở đây ồn ào gì thế hả?

_ Cô là ai thế hả? Không thấy tôi và Kim Tấn đang nói chuyện sao?

_ Nguyệt Nhi, cô câm miệng lại cho tôi! Phu nhân, Vương tổng đang họp cũng không có việc gì quan trọng nên tôi ở lại làm việc.



Kim Tấn quát lớn Nguyệt Nhi rồi quay sang giải thích với cô, Nguyệt Nhi bất ngờ khi Kim Tấn lần đầu quát lớn cô ta như vậy.

Nguyệt Nhi là bạn gái cũ của Kim Tấn, cũng do cái tính hay nóng giận ghen tuông mù quáng mà cậu quyết định chia tay. Nhưng cũng không người đàn ông nào mà không chịu được tính cách của bạn gái mình cả, tất cả là do cô ta làm ra loại chuyện mà Kim Tấn phải sốc.

Nguyệt Nhi lần đó đến nhà ra mắt mẹ cậu, lại nhằm tưởng mẹ cậu là người làm nên đã sai bảo bà làm nhiều chuyện trong nhà. Khi đó Kim Tấn vẫn chưa đi làm về nên không biết, đến khi cậu về thì đã thấy mẹ mình đang gọt trái cây và pha nước cho cô ta, còn cô ta thì ngồi ở sofa xem tivi.

Kim Tấn tức giận đã mở lời chia tay Nguyệt Nhi, cô ta nhiều lần xin quay lại nhưng cậu vẫn kiên quyết đường ai nấy đi. Hôm nay cô ta đến là muốn hàn gắn nhưng cậu giữ nguyên định kiến của mình mà từ chối cô ta.

Nguyệt Nhi nhìn Chu Phỉ liền suy nghĩ cô là đầu mối khiến cho Kim Tấn nổi giận với cô ta nên đã lớn tiếng quát:

_ Cô là ai mà có thể cướp Kim Tấn từ tay tôi? Anh ấy mãi mãi là của tôi, cô có hiểu hay không?

_ Nguyệt Nhi, cô đừng có mà trẻ con như vậy, nơi này không đến lượt cô lớn tiếng chửi mắng người khác đâu, mau về đi!

_ Anh vì cô ta mà lớn tiếng với em, nó có gì hơn em chứ?

Chu Phỉ đã không thể nào nhịn được nữa, cô đi đến tặng cô ta một bạt tay rồi nói lớn:

_ Vậy thì cô lấy tư cách gì mà lớn tiếng với nhân viên của tôi? Nếu như rảnh đến nổi không thể nào chịu được thì đến sở thú chơi đi, không chừng trong đó có nhiều con chấp nhận cô lắm á!

_ Cô dám đánh tôi?

Kim Tấn bất ngờ khi Chu Phỉ hành động như vậy nhưng cũng rất cảm kích cô đã ra tay nghĩa hiệp cứu anh hôm nay. Kim Tấn từ từ bình tĩnh lại nói:

_ Nguyệt Nhi, đây là Vương phu nhân, là vợ của Vương tổng.

_ Là... là Vương phu nhân?

Nguyệt Nhi ngạc nhiên trước câu nói của Kim Tấn, cô ta không ngờ người mà mình vừa la mắng lại là người mà khiến người khác phải e dè khiếp sợ.

_ Vương phu nhân, tôi... tôi...

_ Ra khỏi công ty, sau này không được đến đây làm phiền Kim Tấn nữa, nếu không hậu quả tự chịu.

Nguyệt Nhi ú ớ nữa ngày cũng không tìm được câu nào giải thích hợp lí, cô ta đành rời đi nếu không cái mạng nhỏ này cũng không giữ được. Kim Tấn nhìn sang cô nói:

_ Vương phu nhân, thật xin lỗi, cô ấy là như vậy cũng không thể thay đổi được. Nhưng cũng cảm ơn cô chuyện lúc nãy.

_ Không có gì, cậu làm việc tiếp đi.