Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 4: Chỉ cần một cái ôm nhẹ nhàng




Vương Tử Sâm đang bận rộn với đống văn kiện thì nghe tiếng gõ cửa.

" Vào đi "

" Chủ tịch ". Mạc Hàn cung kính cúi đầu.

" Chuyện gì? "

" Vương lão thái thái muốn mời ngài tối nay đến Thượng Uyển dùng bữa tối, ngài có quyết định gì không để tôi báo lại với bà ấy "

Hắn nghe đến Thượng Uyển thì không khỏi cười khẩy, Thượng Uyển từ lâu vốn không phải là nhà của hắn, không biết bọn họ mời hắn dùng bữa chỉ bình thường thôi hay là có ý khác, nghĩ thôi môi hắn khẽ nhếch lên.

" Được rồi, cậu nói với bà ấy là tôi sẽ đến "

Hắn muốn xem xem bọn họ sẽ làm gì hắn.

" Vâng! tôi hiểu rồi ". Thư ký Mạc khẽ cúi đầu rồi quay người rời đi.

...

Một siêu xe Bugatti La Voatio Noire, hiện tại đang đậu trước cổng biệt thự Thượng Uyển dường như Vương Tử Sâm không có ý định vào vội, hắn nhìn xung quanh ngoài biệt thự khẽ cười trừ, vẫn không thay đổi chỉ là con người ở trong mới phải đang thay đổi.

Ngồi chán chường hắn mới bóp cò xe, Vương lão thái thái nghe tiếng xe liền biết hắn đến rồi bà vội gọi Quản gia Trương ra mở cổng và phân phó người hầu ra đón Nhị thiếu gia.

Người hầu tranh nhau xếp thành hai hàng, đồng loạt cúi đầu đồng thanh hô lên.

" Mừng Nhị thiếu gia trở về "

Hắn khẽ cười lạnh, ba từ Nhị thiếu gia này lâu rồi hắn chưa nghe giờ lại nghe hắn cảm thấy không quen cũng không dám để vào tai. Vương Tử Sâm không nói gì, một mạch đi thẳng vào trong.

Vương lão thái thái thấy hắn đến, bà vui mừng xúc động như muốn bay đến ôm hắn nhưng khi bà nhìn thẳng vào mắt hắn bà dường như hụt hẫng và đau lòng, hắn nhìn bà với ánh mắt lạnh nhạt lẫn xa lạ, bà chỉ biết cười trừ.

" Tử Sâm! con đến rồi sao, chắc con đói rồi phải không mau mau ngồi đây "

Lão thái thái nhiệt tình mời hắn ngồi xuống ghế, và đối diện với hắn lại là hai người trung niên một nam một nữ chắc hẳn là ba mẹ của Vương Tử Sâm.

Vương lão gia e dè nhìn con trai, ông định mở miệng nói gì nhưng rồi lại thôi. Không khí trong phòng ăn cũng trở nên yên tĩnh và tràn ngập khó thở lẫn khó xử, Lão thái thái đành lên tiếng phá vỡ sự im lặng đáng sợ này bà cười nói với hắn.

" Tử Sâm! Bà nội đã dặn dò đầu bếp nấu món đa số con thích, thật không biết có hợp khẩu vị của con không, hay con ăn thử thịt lợn chua ngọt này đi "

Vương lão thái thái vừa nói vừa gắp thức ăn vào chén của hắn, Vương Tử Sâm không có biểu hiện gì, ngầm đồng ý.

" Cảm ơn "

Từ NỘI dường như đã nghẹn lại trong cổ họng hắn, Vương lão thái thái khẽ nhói trong lòng nhưng vẫn vui khi cháu trai của bà đã mở lời với bà.

" Nếu hợp khẩu vị của con thì ăn nhiều vào nhé "

Hắn cũng chỉ có thể gật đầu. song, Vương lão thái thái chuyển mắt trừng hai con người đang im lặng từ nãy đến giờ, Vương lão gia biết ý khẽ ngoắc vợ mình.

Vương phu nhân e ngại nhìn con trai, sau đó cười gượng dè chừng nói.

" Tử Sâm! mấy năm qua con vẫn khỏe chứ, cuộc sống có tốt hơn không "

Cuối cùng NGƯỜI MẸ thân yêu của hắn cũng chịu mở miệng hỏi han hắn, hắn có nên dùng biểu cảm khinh miệt hay lạnh nhạt với bà đây. Nói thật, người hắn không muốn nói chuyện nhất là Thẩm Dao mẹ hắn nhưng mà không trả lời thì không còn thú vui cho lắm.

" Bà chỉ cần biết là Vương Tử Sâm tôi khỏe hơn cả trâu là được, còn về cuộc sống của tôi bà không nên hỏi thì tốt hơn "

Vương phu nhân đồng thời câm nín, cách trả lời lạnh nhạt của con trai khiến bà đau lòng và tự trách, nếu lúc trước bà không phạm sai lầm lớn với hắn thì lúc này hắn sẽ không cư xử lạnh nhạt với bà và sẽ không bỏ nhà đi khi hắn mười tám tuổi.

Vương phu nhân cười trừ, nhưng rồi gắp thức ăn cho vào chén hắn.

" Mẹ xin lỗi! mẹ sẽ không hỏi nữa, nào con ăn râu mực cay này đi hương vị rất tuyệt đó"

Bà vui vẻ gắp mực vào chén hắn mà không để ý khuôn mặt đến khó coi của hắn bàn tay thon thả đặt lên bàn giờ đây đã thành cuộn tròn nắm đấm gân xanh cũng hiện rõ ra.

Vương Tử Sâm đã tức giận thật rồi, lúc này Vương phu nhân mới giật mình không gắp nữa bà nhìn đến khuôn mặt tức giận của hắn khẽ sợ hãi bà lắp bắp nói.

" Con...con sao vậy, con không thích món này sao? "

Vương Tử Sâm cười lạnh, bây giờ trong lòng hắn rất đau âm ỉ rất khó chịu, người mẹ của hắn vậy mà nhẫn tâm không biết hắn thích ăn món gì hay không ăn được món gì. Hắn nhìn bà với ánh mắt đau lòng.

" Ha, Tôi cứ tưởng bà mấy năm qua sẽ thay đổi vì tôi, hóa ra tôi nghĩ thừa khi đã đồng ý đến đây "

Ngừng nói, hắn quan sát sắc mặt bà như thế nào thì đã thấy sắc mặt bà đã tái mét.

" Tôi rất đau lòng đấy, đau lòng vì bà không thèm để ý tôi từng dị ứng với mực nhưng bà lại nhẫn tâm gắp mực bỏ vào chén tôi chứng tỏ rằng bà chưa hề coi tôi là con bà "

Bà chưa hề coi tôi là con bà - Vương phu nhân nghe rất quen thuộc.

" Tử...Tử Sâm mẹ xin lỗi, mẹ... mẹ không có ý đó mẹ... mẹ..."

" Đủ rồi, bà đừng nói nữa từ nay tôi sẽ không đến đây thêm một lần nữa vì chỗ này chưa hề chứa chấp tôi. Vậy nên, xin bà đừng gọi con đến "

Hắn lạnh lùng quay người rời đi không hề có ý định quay lại phía sau, bây giờ hắn muốn rời đi thật nhanh hắn muốn gặp một người, người hắn muốn gặp nhất là Dạ Nguyệt.

Vương Tử Sâm như một tên điên mà không ngừng điên loạn chạy xe, Bugatti La Voatio Noire dừng ngay trước chung cư Swan, hắn ngồi lỳ trong xe sau đó rút điện thoại ra gọi.

Đầu dây bên kia phát ra giọng nói ngọt ngào.

[ Anh gọi tôi có việc gì sao ]

[ Dạ Nguyệt! xin cô hãy xuống gặp tôi một lát được không ]

Cô nghe thấy giọng nói của hắn đang run, có chuyện gì xảy ra với hắn sao?

[ Được rồi, tôi xuống ngay ]

Hắn vẫn ngồi trong xe, đợi đến khi bóng dáng của Dạ Nguyệt dần xuất hiện hắn mới mở cửa xe chạy nhanh tóm lấy cô ôm vào lòng, Cô có hơi ngạc nhiên, khó hiểu nhưng khi cô cảm nhận được người hắn đang run rẩy.

Dạ Nguyệt đành đáp lại cái ôm rồi nhẹ nhàng xoa lưng hắn, lúc sau cơ thể Vương Tử Sâm mới ngừng run hắn khẽ buông cô ra.

" Cảm ơn cô! tôi về đây "

Dạ Nguyệt rất nhiều khó hiểu, tự dưng hắn gọi cô xuống để hắn ôm rồi ra về một cách tự nhiên - đó là ý gì đây, Vương Tử Sâm khi đã được ôm cô xong dường như tâm trạng hắn trở lại bình tĩnh.