Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 3: Bị hiểu nhầm là bạn trai




Trong một căn phòng tại bệnh viện, Dạ Nguyệt bình thản nằm im trên giường đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại, bên cạnh còn có Vương Tử Sâm hắn ngồi thim thích ung dung khoanh hai tay trước ngực, mắt vẫn hướng về phía cô không có ý định rời chỗ khác.

Hắn vậy mà suýt chút nữa đã lấy mạng một cô gái nhỏ nhắn này, nghĩ lại lúc hắn vội vàng bế thốc cô ôm vào lòng, hắn cảm nhận được người con gái đang thoi thóp trong lòng khiến hắn dường như có cảm giác sợ hãi lẫn đau lòng ngay cả tim hắn cũng có vấn đề.

Hắn khó hiểu một cách kì lạ!

Đợi đến xế chiều Dạ Nguyệt mới tỉnh lại, việc đầu tiên cô nhìn thấy là một trần nhà trắng có cả mùi thuốc khử trùng, bây giờ cô biết bản thân đang ở bệnh viện.

Cô còn đang ngây người suy nghĩ đột nhiên giật mình khi nghe giọng trầm trầm của Vương Tử Sâm.

" Cô đã tỉnh "

Dạ Nguyệt nhìn thấy hắn khẽ run người sợ hãi cô nằm bất động tại chỗ không có cách nào cựa quậy chỉ trơ mắt nhìn hắn. Vương Tử Sâm khẽ nheo mắt nhìn con người đang sợ hãi đến đáng thương kia khiến hắn không kìm lòng được mà khẽ cong môi.

" Xin lỗi "

Hắn bất ngờ xin lỗi thật khiến cô không dám nhận, nhưng mà cô không thể chấp nhặt hắn được vì lúc đó hắn đang có bệnh cũng có thể coi là hắn không cố ý chỉ là hắn nhất thời kích động, thôi thì cô xin nhận.

Định mở miệng thì cảm giác cổ họng đau rát và khô, Vương Tử Sâm nhanh ý đỡ cô ngồi dậy và rót một ly nước cho cô.

" Cô thấy đỡ hơn chưa! còn khó chịu không"

Dạ Nguyệt lắc đầu ngỏ ý không sao.

" Vậy cô nằm nghỉ đi, tôi đi gọi bác sĩ "

Đợi bóng hắn khuất dần cô mới nằm xuống nhắm mắt lại, chợt phút sau nghe tiếng động mở cửa cô mới khẽ mở mắt ra thì thấy hắn và bác sĩ đi vào. Bác sĩ bắt đầu tiến hành kiểm tra rồi mới có thể quyết định.

" Dạ tiểu thư đã không có gì đáng ngại, cô ấy có thể xuất viện tối nay hoặc vào ngày mai"

Vương Tử Sâm khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn cô ý muốn hỏi cô như thế nào, Dạ Nguyệt thì đã hứng hở chép miệng nói.

" Tối nay đi "

Hắn lại gật đầu, vị bác sĩ kia cúi đầu chào hắn rồi rời đi nhanh chóng.

...

Đến tối Dạ Nguyệt được xuất viện và được Vương Tử Sâm ngỏ lời muốn chở cô về nhà coi như tạ lỗi nhưng tiếc thay cô lại từ chối.

Hôm nay cô sẽ không về nhà ngay mà đến khu phố ẩm thực với các món ăn vặt lạ miệng, thơm ngon nóng hổi. Thời tiết hôm nay khá lạnh, bởi thời tiết lạnh nên cô khoác cho mình một cái áo khoác dạ măng tô sọc caro dài đến đầu gối.

Dạ Nguyệt đến gian hàng bán chả cá viên đây là món ăn vặt khó có thể chối từ, cô mua hai que cây chả cá viên dài ăn húp kèm với nước cá xua tan cái lạnh.

Đang đi và vừa ăn ngon lành thì lại nghe âm thanh rất đỗi quen quen gọi tên cô.

" Dạ Nguyệt "

" Lại là anh ta ". Cô khẽ lẩm bẩm.

Khi cô nhìn thấy Vương Tử Sâm thì khá bất ngờ, cô tự hỏi anh ta là âm hồn hay gì mà cứ ám cô ngay cả đi ăn cũng không buông tha, nói thật cô đã sợ hắn lắm rồi.

" Tại sao cô lại ở đây mà không chịu về nhà nghỉ ngơi "

" Tôi cảm thấy hơi đói bụng nên đến đây, còn anh! anh cũng đến đây vì đói bụng à "

" Ừ "

Nói dối! hắn vì sao không thể an tâm khi để cô về nhà một mình nên hắn mới một mạch đi theo sau cô, nếu nói ra điều này thật khiến hắn sẽ ngượng mất.

" Thế thì anh hãy đi cùng tôi đến chỗ này "

Đột nhiên cô nắm lấy tay hắn đi mà không hay để ý con người phía sau đang có phản ứng kích liệt đôi mắt màu hổ phách cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay thon trắng nõn đang nắm bàn tay thon dài vừa thô của hắn, cô cứ thế mà dẫn hắn đến một gian hàng bán gà.

Dạ Nguyệt quay sang hỏi hắn.

" Anh có thích ăn gà không "

Tuy không thích nhưng không nỡ từ chối khi thấy ánh mắt cún con mong chờ của cô khiến hắn khẽ mềm lòng.

" Ừ! thích "

Cô mỉm cười với cô chủ quán coi như chào hỏi rồi lên tiếng.

" Dì ơi! cho con hai phần gà viên tẩm gia vị đi ạ "

" Được, con đợi Dì một lát "

Cô trố mắt với cách rất công phu qua nhiều công đoạn để chế biến gà viên tẩm gia vị này, đột nhiên cô chủ quán lại hỏi cô.

" Dì thấy bạn trai của con trông rất lạnh lùng không hiểu sao con có thể quen được cậu chàng trai đó vậy "

Dạ Nguyệt bị lời nói của cô chủ quán làm cho giật mình, cô hốt hoảng xua tay ý không phải như vậy.

" Không phải, không phải thế đâu ạ "

Dì ấy lại cười nói.

" Con đừng ngại, chắc là tụi con lần đầu hẹn hò nên mới ngại đúng không "

Dạ Nguyệt đồng thời chỉ biết cười gượng với Dì ấy nhưng trong thâm tâm cô đang cồn cào cái con người y như dã thú thế kia còn lâu mới làm bạn trai của cô. Hừ!

Gà viên tẩm gia vị được kèm sốt Myone béo ngậy và được đựng trong ly giấy nhìn rất hợp vệ sinh. Dạ Nguyệt định trả tiền thì bị hắn dành trả nhưng khi hắn lấy tiền trong ví ra thì liền khựng lại, trong đó toàn thẻ với thẻ đen không một bóng tiền mặt.

Cô nhìn thấy thế liền bĩu môi, rồi cuối cùng cô cũng là người trả tiền điều này thật khiến hắn rất xấu hổ lẫn mất mặt.

Sau đó hắn và cô cùng nhau đi tản bộ, sau cùng hắn chở cô về chung cư Swan! rồi hắn mới trở về Vương Nguyệt, trên đường lấy xe về nhà hắn không ngừng nhớ đến hình ảnh lúc cô cười với hắn và hành động trẻ con để chọc hắn cười, bất giác tim hắn khẽ đập nhịp một cái! về vấn đề này hắn rất khó hiểu, trước giờ không hề có cảm giác này đến khi gặp Dạ Nguyệt mới có vấn đề.