Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 37: Thật lãng phí không khí quá đấy




Dứt lời, Vương Tử Sâm cầm lấy tay Dạ Nguyệt đi đến chỗ hai người rồi mới an tọa trên ghế, hắn nhìn Vương lão phu nhân nghiêm nghị nói:

" Sao bà lại đến đây rồi "

Tuy là trưởng bối nhưng Vương lão phu nhân lại hơi dè chừng với đứa cháu trai út này. Bà vội xua tay cười nói.

" Tại bà nội đến đây để muốn gặp con nhưng không ngờ lại gặp Tử Thần, bà vì muốn gần gũi anh hai con nên muốn ở lâu hơn "

Vương Tử Sâm không nói thêm gì toan đứng dậy đi lên phòng nhưng bị Dạ Nguyệt kéo kéo ống quần hắn lại. Thấy Vương Tử Sâm không có ý định muốn nói chuyện với mình nên Vương lão phu nhân thoáng chốc buồn nhưng rồi cười gượng lại nói.

" Giờ trời cũng đã khuya khoắt rồi, bà phải nên về rồi "

Vương lão phu nhân nhìn đến Vương Tử Sâm rồi điềm tĩnh đứng dậy, Vương Tử Thần thấy thế hắn vội lên tiếng.

" Để con đưa bà nội về Thượng Uyển "

Trong lòng Vương lão phu nhân lập tức mừng rỡ, bà lần nữa nhìn Vương Tử Thần hơi lo ngại vì sợ hắn không tiếp nhận được nơi mà không có tuổi thơ ấy. Vương Tử Thần cười nhẹ đưa mắt nhìn bà đầy chắc nịch, đột nhiên Dạ Nguyệt lên tiếng.

" Để con tiễn Vương lão thái thái "

Lúc này Vương lão phu nhân mới nhìn Dạ Nguyệt thật kỹ lưỡng đánh giá, người con gái này có lông mày như trăng đôi mắt trong veo như nước, giọng nói trong trẻo yêu kiều, dung mạo xinh đẹp thanh thoát, quả là 'kinh tài tuyệt diễm'. Bà gật đầu tán thưởng, coi bộ cháu trai út của bà cũng biết chọn người để yêu đấy, bị Vương lão phu nhân nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt có hơi khó xử thì đột nhiên bà nắm lấy tay cô hỏi?

" Con là Dạ Nguyệt phải không? đúng là mỹ nhân xinh đẹp như hoa thơm. Sau này mong con chăm sóc cho Tử Sâm giúp ta "

Dạ Nguyệt bị một phen khen ngợi bất ngờ từ Vương lão phu nhân, cô có chút ngượng ngùng trả lời:

" Việc chăm sóc Tử Sâm là nghĩa vụ của con ạ, mong Lão thái thái yên tâm "

" Được rồi, ta đi đây! "

Cô khom người cúi đầu chào Vương lão phu nhân, sau đó quay người định đi mắng mỏ Vương Tử Sâm thì không gian đã trống không thì ra hắn đã chạy trốn lên phòng, Dạ Nguyệt hậm hực bước phậng phậng lên phòng.

...

Trong một căn phòng rộng lớn, sang trọng và huyền bí nhưng lại bao phủ một màu tối duy chỉ một ánh sáng mập mờ. Trên ghế một người phụ nữ với bộ đầm hai dây nhung cổ đổ hở lưng theo phong cách Retro, Lưu Uyên Linh ngồi vắt chéo chân trông quyến rũ làm sao? trên tay cầm một ly Whisky ánh mắt thâm sâu của cô ta nhìn xa xăm.

Khuôn mặt xinh đẹp, đẹp như tranh vẽ nhưng đột nhiên lại biến sắc. Ánh mắt Lưu Uyên Linh đầy thâm độc hiện lên rõ ràng, cô ta nhếch môi cười lạnh.

" Dạ Nguyệt! thứ đồ đê tiện trời sinh, nếu tôi không có được Vương Tử Sâm thì tiện nhân như cô cũng đừng hòng có được "

Rắc! Rắc!

Ly rượu trên tay Lưu Uyên Linh bị cô ta bóp nát. Người có vẻ ngoài tử tế như cô ta nhưng lại ngấm ngầm sự đả kích, phá hoại.

" Dạ Nguyệt ơi Dạ Nguyệt, cô sẽ phải biến mất trong thế giới này nhanh thôi hoặc cô sẽ phải đau khổ đến tột cùng "

Haha...Haha...!!!

Cô ta đột nhiên bật cười thành tiếng người nghe cũng phải khiếp sợ trông không khác gì bà điên, càng lún sâu vào thói đố kỵ Lưu Uyên Linh cô ta càng dễ mất đi sự tôn trọng và lòng kiêu hãnh của chính cô ta.

Một tháng sau, Dạ Nguyệt uể oải nằm dài xuống bàn làm việc kế bên còn có Tần Tuyết Văn, cô nàng thấy Dạ Nguyệt lúc nào cũng than thở hay buồn ngủ thì lên tiếng.

" Nếu cậu mệt thì nghỉ ngơi một chút đi, đến giờ ăn trưa tớ sẽ gọi cậu dậy "

" Tiểu Văn, tớ không cô yếu đuối đến thế đâu tớ vẫn có thể làm việc được mà "

Đột nhiên Dạ Nguyệt đứng phắt dậy, cô nắm lấy tay Tuyết Văn nói.

" Đi thôi, tớ nhớ vẫn còn có việc phải làm"

Tần Tuyết Văn khẽ thở hắt ra, sau đó cùng Dạ Nguyệt đi ra khỏi phòng làm việc. Đi chưa được nửa bước thì đã gặp ngay Lưu Uyên Linh, Tần Tuyết Văn nhìn cô ta đã thấy chán ghét không muốn nhiều lời, toan định phất lờ nắm tay Dạ Nguyệt đi nhưng bị cô ta ngăn.

" Ồ! Hai người đi đâu mà vội vàng thế, thấy tôi mà không biết thế nào là chào hỏi, đúng là không có phép tắc gì cả "

Ghét thế, cô ta là đang đả kích bằng lời nói hay sao? Tần Tuyết Văn tức giận chắn trước mặt Dạ Nguyệt hùng hổ lớn tiếng.

" Đừng nói những lời tự chuốc lấy nhục nữa, Lưu tiểu thư mong cô hãy cận trọng lời nói"

Lưu Uyên Linh khoanh tay trước ngực, mắt không nhìn đến Tần Tuyết Văn mà nhìn Dạ Nguyệt đắc ý, cô ta tưởng cô sẽ sợ cô ta nên mới để Tuyết Văn phản bác giúp.

" Bác sĩ Dạ, sao cô không nói gì "

Dạ Nguyệt khẽ cười nhẹ.

" Sao tôi phải nói chuyện những điều thừa thãi này. Nếu bác sĩ Lưu không có chuyện gì để nói thì đừng gây chuyện, Tiểu Văn! chúng ta đi thôi "

" Được "

Vì trong người Dạ Nguyệt cảm thấy không được ổn nên cô không muốn nhiều lời với cô ta, nhưng Lưu Uyên Linh không có ý định bỏ qua cô ta bắt lấy cổ tay cô nắm thật chặt, Dạ Nguyệt nhăn mặt nhìn cô ta.

" Cô đang làm vậy hả? buông ra "

Lưu Uyên Linh trợn tròn mắt lên, cô ta khẽ cười đùa cợt một cách sâu cay và đầy thâm thúy, ánh mắt đục ngầu hiện lên sự tức giận bây giờ cô ta muốn hạ thấp, chà đạp lên nhân phẩm của Dạ Nguyệt một cách lịch sự muốn cô phải tổn thương thậm chí cô ta muốn cô không thể làm gì được, Lưu Uyên Linh quát tháo để gây chú ý mọi người đang gần đây.

" Sao tôi phải buông, đồ tiện nhân như cô dám cướp cả người đàn ông mà tôi yêu ngần ấy năm qua "

Thấy mọi người đang dần bu đến, Dạ Nguyệt đã biết ngay ý đồ của Lưu Uyên Linh, cô chỉ cười lạnh nhìn cô ta một cách 'lạnh nhạt'.

" Hơ! Bác sĩ Lưu nói ai cướp người đàn ông của ai, chuyện này cô còn không rõ sao?"

Cô ta đột nhiên cứng họng không thể phản bác được nữa, nếu mà để Dạ Nguyệt phơi bày mọi chuyện trước mặt mọi người thế không phải là cô ta đang tự chuốc lấy nhục nhã hay sao. Không được, cô ta phải chọn kế sách khác, thay vì sự tức giận cô ta phải dùng kế hoạch 'tội nghiệp'.

" Tại sao cô không thể hiểu cho những cảm xúc của tôi, tôi đã yêu anh ấy trước cô mặc dù chưa được anh ấy đền đáp nhưng sau này sẽ có nhưng tại sao bác sĩ Dạ lại hiên ngang lại xuất hiện trước mặt anh ấy để rồi anh ấy mê muội cô, người đau khổ sẽ là tôi đó cô biết không "

Mục đích của cô ta chính là muốn cô phải xấu hổ, ngượng ngùng trước mọi người và sau đó sẽ cười cợt lên sự tức giận của cô, Nhưng ông trời lại làm trái ý của cô ta.

" Thứ đồ tiện nhân trời sinh, ngậm miệng lại cho tôi! còn nói nữa là tôi sẽ xé nát miệng của cô đấy "

Cả Dạ Nguyệt và Tuyết Văn lẫn Lưu Uyên Linh đều giật mình, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy đả kích của người phát ra khiến cô và Tuyết Văn kinh ngạc, cả hai không hẹn mà thốc lên hai từ.

" Tiểu Nhã "

Chính xác là Bác Nhã, hôm nay cô nàng đến bệnh viện để khám thai định kỳ cho chị gái cô là Bác Khuynh Châu, nhưng vô tình thấy mọi người đang ăn dưa hóng chuyện. Lúc đầu cô không muốn để tâm nhưng khi nghe thấy giọng nói của Dạ Nguyệt và nghe những lời không hay của người đàn bà độc mồm nên không nhịn được mà lên tiếng.

Lưu Uyên Linh hờ hững nhìn Bác Nhã như không muốn để tâm đến cô, cô ta nhàn nhạt nói.

" Cô là ai? À, thì ra là cùng một nhuột với hai người này sao "

Bác Nhã hung hăng đến chỗ cô ta, Lưu Uyên Linh cảm thấy nín thở khi thấy sát khí của người phụ nữ này, cô ta lắp bắp hỏi?

" Cô...cô định làm gì "

Bác Nhã khoanh tay trước ngực cười nhẹ nhưng nụ cười khiến người ta cũng phải nín cả thở, cô vờ ngu ngơ nói.

" Làm gì sao? Nào, để tôi dạy cô như thế nào gọi là quy củ! "

BỐP!!!

Tất cả mọi người ở đây đều phải kinh ngạc, giữa thanh thiên bạch nhật thế mà Bác Nhã lại thẳng thừng ra tay, Lưu Uyên Linh vừa xấu hổ vừa tức giận chỉ tay vào mặt Bác Nhã quát tháo.

" Cô...cô! đồ đàn bà đê tiện! cô cả gan dám đánh tôi "

Sự tức giận của Bác Nhã khi bị Lưu Uyên Linh chỉ tay trước giờ cô rất ghét bị người ta chỉ tay, Bác Nhã bắt lấy tay cô ta mà bẻ gãy người nghe cũng phải khiếp sợ.

" Cô nghĩ cô là ai! dám chỉ tay vào mặt tôi, làm ơn biến CMN mất khỏi thế giới này đi, thật lãng phí không khí quá đấy "

Bác Nhã khẽ hừ lạnh, sau đó nắm lấy tay Dạ Nguyệt và Tuyết Văn cùng rời đi.