Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 36: Đừng nói nữa! ĐỒ ĐÀN ÔNG XẤU XA




" Lưu Uyên Linh chạy rồi sao? "

Vương Tử Sâm tây trang khác chỉnh tề bước ra đúng lúc bắt gặp Dạ Nguyệt đang ung dung ngồi lên ghế chủ tịch, hai tay thì khoanh trước ngực nhàn nhạt đáp:

" Anh còn tìm chị ta, chuyện ban nãy em chưa tính sổ với anh đâu "

Chậc, hắn còn tưởng cô sẽ bỏ qua nhưng không ngờ cô lại thù dai đến thế, Vương Tử Sâm im lặng ngang nhiên đi lách qua người Dạ Nguyệt rồi thản nhiên ngồi trên bàn làm việc để đối diện với cô.

Dạ Nguyệt tặc lưỡi, cái tình thế này đáng lẽ ra cô với hắn ngược lại mới đúng. Vương Tử Sâm không hề để tâm hắn đưa tay nâng cằm cô lên.

" Đừng giận anh nữa, nếu ban nãy em không đến anh thừa nhận thức biết bản thân nên làm gì mà "

" Sao? với tính cách tàn bạo của anh, chắc chắn anh sẽ giết Lưu Uyên Linh "

Bờ môi mỏng của Vương Tử Sâm khẽ cong lên, chỉ qua ánh mắt mà Dạ Nguyệt đã hiểu ra tâm tư của hắn không hổ danh là vợ của Vương Tử Sâm hắn.

" Cũng có thể lắm "

Hiểu được lời nói của hắn sẽ thành sự thật, may mà cô đến kịp nếu không mạng nhỏ của Lưu Uyên Linh chắc có thể đang thoi thóp trong lòng bàn tay của Vương Tử Sâm, cô vội chuyện sang chuyện khác.

" Em nhớ anh rồi "

" Hửm! nhớ anh thì thỏa mãn anh đi "

Cơ thể Dạ Nguyệt chợt cứng ngắc, cô hơi kinh hãi với lời nói vừa vô liêm sỉ vừa đê tiện của Vương Tử Sâm, khi nhìn vào ánh mắt đáng ghét của hắn máu nóng trong người cô nổ tung lên.

" Tên ve vãn vô liêm sỉ này! một ngày anh không thể đoàng hoàng được sao "

" Thế em có muốn thỏa mãn tên ve vãn vô liêm sỉ như anh không, Hửm "

Dạ Nguyệt toan định dậy nhưng đều bị Vương Tử Sâm chặn lại bằng hai đôi chân thon dài, cô không thể nào thoát thân đành nghiến răng ken két chửi rủa hắn.

" Đúng là đồ dê già nhà anh cứ thích cưỡng ép người ta "

" Ồ! Anh không cưỡng ép, nhưng em là vợ anh việc thỏa mãn nhu cầu của chồng là nghĩa vụ của em "

" Anh...Ạc! Đừng nói nữa, đồ đàn ông xấu xa"

Cô khẽ nuốt một ngụm nước bọt, hình như lời nói của hắn nói cũng rất phải nhưng mà hắn ngày nào cũng 'hành' cô, không ngày nào bỏ qua cho cô.

" Thôi nào! giúp anh đi, 'thằng nhỏ' của anh đã vì em mà phồng to lên "

Vương Tử Sâm cầm lấy tay cô đặt lên cậu nhỏ của hắn, Dạ Nguyệt khẽ rùng mình một cái khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của cô nhìn Vương Tử Sâm đầy đáng thương, thấy thế hắn đành điềm tĩnh nói.

" Vậy thì em giúp nó mát lên đi rồi anh sẽ bỏ qua cho em "

Biết sẽ không còn đường thoát, Dạ Nguyệt đành ngậm ngùi nghe theo lời hắn, cô đưa tay định kéo khóa quần hắn xuống nhưng hắn lại đê tiện nói.

" Không được dùng tay! Ngoan, dùng bằng chiếc răng của em mở nó ra "

Dạ Nguyệt ngậm ngùi rồi có hơi chừng chừ nhưng sau cùng vẫn đưa miệng lên cắn lấy nốt khóa quần rồi từ từ kéo tuột xuống. Thấy được sự vụng về của cô, hắn đành đưa tay lôi 'thằng nhỏ' ra để trước mặt cô.

" Ngoan, dùng miệng của em làm mát nó đi"

Bingo!!!

....

Trước cổng biệt thự Vương Nguyệt, Vương lão phu nhân hơi chừng chừ muốn vào trong nhưng lại thôi, đợi vài phút đấu tranh cuối cùng bà cũng đưa tay ra bấm chuông cửa.

Vương Tử Thần đang ngồi an nhàn coi phim hoạt hình những gói bim bim của Dạ Nguyệt mới mua hôm qua dường như bị hắn lấy ăn gần hết.

Mắt thấy Châu quản gia và người giúp còn đang bận rộn làm việc nên hắn đành lếch cái mông đứng dậy.

" Châu quản gia, bà cứ làm việc đi để tôi ra mở cửa cho "

Châu quản gia hơi ái ngại nhìn hắn, bà xua tay nói.

" Vậy phiền Đại thiếu gia rồi "

Hắn ta gật đầu không nói gì thêm. Sau đó lủi thủi đi ra ngoài, Vương Tử Thần vừa mới mở một nửa cái cổng thì chợt cơ thể bất động trước mắt hắn là Vương lão phu nhân là bà nội của hắn.

Không khác gì hắn, Vương lão phu nhân bắt đầu cảm xúc lẫn lộn, hai bên hốc mắt sớm đã đỏ hoe không kiềm được bà gọi tên hắn.

" Tử...Tử Thần "

Nhìn đến khuôn mặt già nua kèm theo vết thâm trôi theo năm tháng đã hiện ra hai bên mắt của Vương lão phu nhân, sự đau lòng, ân hận đã mòn trái tim Vương Tử Thần, hắn khẽ thốt lên hai từ.

" Bà nội!! "

Hắn nhanh chóng ôm chầm lấy bà, Vương lão phu nhân mừng rỡ vội ôm chặt hắn nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.

" Tử Thần! đúng là con thật rồi, cuối cùng cũng về rồi, bà nội vui quá "

Ngay sau đó, Vương Tử Thần dìu bà đi vào trong nhà, hắn điềm đạm để Vương lão phu nhân ngồi xuống ghế. Nụ cười trên môi của Vương lão phu nhân không ngừng tắt, bà nhìn hắn đầy dịu dàng nói.

" Bà rất vui khi con không lạnh nhạt với bà như thằng nhóc Tử Sâm và cũng biết ơn khi con chịu mở lời với bà "

Động tác rót trà của Vương Tử Thần đột nhiên ngừng hẳn nhưng rồi hắn cười nhẹ đáp:

" Con và em trai con tính cách không giống, Tử Sâm là đứa cứng đầu khó có thể dạy bảo trừ khi một người có thể trị được nó "

Vương lão phu nhân đang cầm tách trà lên uống nghe hắn nói thì ngừng lại. Bà nheo mày trầm luân, phút sau bà nghĩ ngay đến người phụ nữ mấy hôm trước khi bà đến đây.

" Ý của con là...? "

" Là một người phụ nữ mà thằng nhóc Tử Sâm yêu, cô ấy tên Dạ Nguyệt "

Tức khắc Vương lão phu nhân thoáng kinh ngạc, bà trợn tròn con mắt nhìn Vương Tử Thần như đang không thể tin được. Bà biết Vương Tử Sâm không thích phụ nữ gần mình nói cách khác là không hứng thú với phụ nữ, hắn luôn coi phụ nữ là những thứ ghê tởm, bẩn thỉu cũng chỉ vì ám ảnh quá khứ, thế mà hôm nay bà lại nghe tin chấn động này.

" Bà biết tính thằng bé sẽ không để phụ nữ vào mắt nhưng sao.."

" Nếu bà nội không tin thì ngồi đây chơi vài tiếng rồi sẽ biết "

Đến khoảng tám giờ tối, đúng lúc thời gian của người giúp việc đi nghỉ, trong phòng khách lúc này chỉ còn Vương lão phu nhân và Vương Tử Thần. Vì muốn gần cháu trai lớn hơn nên bà quyết định ngồi đây tám chuyện với hắn tiện thể hóng Vương Tử Sâm về.

" Bà không biết đâu, lúc lên ba tuổi thằng nhóc Tử Sâm luôn khóc lóc thảm thiết đòi bám riết lấy con..."

" Haha..! bà không ngờ tiểu tử thối đó lúc nhỏ cũng có một mặt này..Haha "

Lạch cạch!!!

Tiếng mở cửa nhưng lại rất vội vàng, hai người họ bắt đầu im lặng. Vương Tử Sâm vì nghĩ mọi người đã đi nghỉ hết nên muốn làm cằn với Dạ Nguyệt.

Hắn vừa hôn ngấu nghiến vừa ép người cô vào thành tường, cô chỉ biết hưởng thụ vòng tay ra sau gáy hắn. Vương Tử Sâm vội vàng cởi bỏ áo khoác blazer ra, thuận tay xoa bóp mông tròn trịa của cô.

Ưm!!

Sắc mặt của Dạ Nguyệt chợt biến sắc, cô trợn tròn hai con mắt vội đẩy Vương Tử Sâm ra nhưng không được đành đưa tay đánh liên tục vào lưng hắn.

" Ưm..buông ra..đồ đàn ông..Ưm xấu xa"

Vương Tử Sâm không hài lòng đành hậm hực buông ra, ngay sau thấy tay cô chỉ về phía phòng khách có hai người đang đơ người.

Chậc!!!

Bên này, Vương lão phu nhân đã tin ngay lời nói của Vương Tử Thần lúc trưa, bà không thể ngờ cháu trai cuồng lạnh lùng nhìn trông không biết nhẹ nhàng với người ta nhưng hôm nay lại "sàm sỡ" con gái nhà lành. Vương Tử Thần thì lại bĩu môi khinh thường nhìn hai người họ.

Vương Tử Sâm thoáng chột dạ nhưng cũng lấy lại bình tĩnh vờ ho khẽ.

" Khụ, hai người chưa đi nghỉ à! "